Nghiêm
Túc ngồi trước sô pha trong phòng khách, im lặng lật xem những đồ vật ở trước
mắt này, ngay cả hít thở cũng ngừng lại. Trong tay anh cầm một tờ giấy mà Chu
Tiếu Tiếu gọi là thư chia tay, ngón tay dùng sức như muốn vò nát tờ giấy, chỉ
có mu bàn tay nổi lên gân xanh mới để lộ tâm trạng của anh.
Phản
ứng đầu tiên trong đầu anh không phải là cái gì mà ba ruột còn đang ngồi tù,
cũng không phải là mẹ ruột bị ung thư phổi qua đời gì đó, mà là những ngày Chu
Tiếu Tiếu xảy ra những chuyện tồi tệ đó, anh con mẹ nó đang làm cái gì!?
Bực
bội lật lại tất cả tài liệu, ở trên bảng ghi chép của bệnh viện, Nghiêm Túc đã
tìm được thời gian anh muốn biết.
Quả
nhiên chính là lúc anh nói với Chu Tiếu Tiếu, trong thời gian này cố gắng đừng
quấy rầy anh!
Cuối
cùng trong lòng không kìm nén được sự nóng nảy, lật đổ hết tài liệu mà Chu Tiếu
Tiếu đã mất công sắp xếp chỉnh tề cho anh, từ trên mặt đất rơi đầy giấy tờ mà
phát điên đứng lên, một bên không ngừng gọi điện cho Chu Tiếu Tiếu, một bên
không ngừng oán trách bản thân.
Đoạn
thời gian đó anh đã xem nhẹ Chu Tiếu Tiếu tới mức nào, mới khiến cho cô khi đối
mặt với những việc khó chịu đó, ngay từ đầu lại không đến tìm anh, mà là lựa
chọn một mình cam chịu đối mặt? Thậm chí về sau liên lạc với cô, cũng không
phát hiện ra cô có gì đó không đúng?
Giờ
phút này, Nghiêm Túc còn chưa ý thức được, Chu Tiếu Tiếu lựa chọn rời đi có bao
nhiêu tuyệt tình. Anh hết lần này đến lần khác điên cuồng gọi điện cho cô, kết
quả nhận được chỉ có tắt máy. Tắt máy. Mãi mãi đều là tắt máy.
Biết
rõ như vậy là không thể tìm được cô, nhưng mà Nghiêm Túc không thể tỉnh táo lại
được.
Cho
đến lúc điện thoại thông báo lượng pin gần như là sắp cạn, anh mới ý thức được
làm như vậy là vô nghĩa, hít sâu một hơi, xoay người lấy cục sạc trong vali.
Nhưng
mà cả hai lần đầu óc đều mơ hồ làm tay phát run, vậy mà không mở được mật mã.
Anh tức giận trực tiếp giơ chân lên đá vali.
Vali
vô tội bị liên lụy nằm im trên thảm không nhúc nhích, không nhập đúng mật mã,
tuyệt đối không mở vali. Mà mật khẩu là do anh tự cài đặt, chính là sinh nhật của
Chu Tiếu Tiếu.
Cục
sạc còn chưa lấy ra được, chuông điện thoại đã vang lên. Nghiêm Túc lập tức lấy
lên xem, là Chu Vũ Thiên.
“Có
chuyện gì vậy Nghiêm Túc? Tiếu Tiếu đâu rồi? Có ở chỗ cậu không? Cậu có nhìn
thấy em ấy không? Có liên lạc được không? Không đúng, cậu về nước chưa?” Vừa
mới nghe máy, Chu Vũ Thiên gấp đến nỗi nói năng lộn xộn hỏi liên tục.
Hít
sâu một hơi, Nghiêm Túc ngồi xổm xuống, nhập lại mật mã mở vali, cắm cục sạc,
chán nản ngồi trên sô pha, từ trong lời nói hỗn loạn của Chu Vũ Thiên tìm ra
được manh mối, hỏi: “Tại sao cậu biết là không tìm thấy Tiếu Tiếu nữa?”
“Trời
ơi! Thật sự không thấy sao?” Chu Vũ Thiên còn đang ra sức học tiến sĩ ở bên kia
đại dương, ở trong phòng ngủ đi tới đi lui, gấp gáp nói: “Em ấy gửi cho mẹ tớ
một tin nhắn rất dài, nói rõ việc của ba mẹ ruột em ấy, sau đó nói bảo mẹ tớ
thông cảm cho em ấy, cám ơn sự chăm sóc của mẹ tớ mấy năm qua, nhưng sau này em
ấy sẽ không xuất hiện nữa, sẽ không về lại quê hương, nếu như có người tìm đến
mẹ tớ, làm quấy nhiễu đến mẹ tớ thì rất xin lỗi, cũng mong mẹ tớ nói Chu Tiếu
Tiếu chỉ là một học sinh cũ đã mất liên lạc từ lâu mà thôi, không cần phải trả
lời lại những việc khác. Sau đó mẹ tớ gọi điện cho em ấy thì luôn luôn tắt máy,
không thể liên lạc được.”
Nghiêm
Túc đều không ngủ được trên cả chuyến bay, mệt mỏi nhắm mắt lại, thấp giọng
hỏi: “Cô ấy gửi tin nhắn lúc nào?”
“Mười
giờ s ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.