Thành phố B, thời tiết luân phiên
giữa cuối thu và đầu đông.
Sân bay, điểm đến của chuyến bay
quốc tế.
Tuy đã là nửa đêm, nhưng theo khung
cảnh khi chuyến bay đỏ mắt* hạ cánh, cửa khẩu nhập cảnh vẫn tấp nập người qua
lại. Trải qua chuyến bay kéo dài hơn chục tiếng đồng hồ, hành khách ai nấy đều
nóng lòng được về nhà nghỉ ngơi, không ít hành khách đang lớn tiếng gọi bạn
mình ầm ĩ để đi đến vị trí của nhau, có người vừa tán gẫu với bạn bè vừa xếp
hàng, âm thanh lấy điện thoại di động ra để báo mình đã an toàn cũng vang lên
không ngừng.
* “Red-eye
flight” là cách gọi những chuyến bay khởi hành lúc đêm muộn và đến nơi vào sáng
hôm sau.
Hàng ngũ nối dài này khá ồn ào và
đông đúc, nhưng ở cuối hàng là một cô gái trẻ không nhanh không chậm, dường như
chỉ có một thân một mình, lặng lẽ xếp hàng ở phía sau đoàn người và chờ đợi.
Nhưng dù đứng ở phía sau, cô vẫn gây
sự chú ý đến mọi người. Trong số những người xếp hàng phía trước, có một hoặc
hai chàng trai trẻ tuổi thỉnh thoảng lại quay đầu liếc trộm cô.
Bởi vì mặc dù cô không nói gì, đôi
mắt to tròn, đen láy sáng ngời của cô ấy khẽ cong lên, trời sinh khóe môi có
hơi cong lên một chút, cộng với hai cái má lúm đồng tiền không hiện rõ, trông
cô ấy như đang cười trước khi nói, nhìn qua liền khiến người ta cảm thấy khoan
khoái dễ chịu, ngay cả sự mệt mỏi và buồn ngủ sau chuyến bay đường dài cũng bị
cuốn trôi phân nửa.
Đó là Chu Tiếu Tiếu.
Cô ấy không thể nhớ được biết bao
nhiêu lần người khác nghe tên của cô xong liền khen ngợi con người cũng giống
như cái tên. Cô thường đáp lại bằng một nụ cười: Đây là lý do tại sao tôi tên
là Chu Tiếu Tiếu đấy.
Chu Tiếu Tiếu di chuyển chậm chạp
cùng với đoàn người, rồi chầm chậm đi từ cổng hải quan đến băng chuyền hành lý
số 24 do chuyến bay chỉ định. Nhiều người háo hức được mang hành lý về nhà,
nhao nhao chen chúc ở vị trí băng chuyền. Vậy nên, Chu Tiếu Tiếu lùi về sau một
bước, đứng ở chỗ bàn xoay tương đối thoáng giữa hai băng chuyền hành lý.
Dù sao cô ấy cũng không vội vã về
nhà như những người khác, cô chỉ tạm thời ở lại đây thôi, vẫn còn nhiều thời
gian để lãng phí cuộc đời ở đây.
Ánh mắt Chu Tiếu Tiếu nhìn theo
khoảng trống giữa đám đông, hành lý rơi xuống băng chuyền đang chầm chậm chạy
dọc theo đường ray đã định sẵn, nhưng tâm trí cô đã bay xa khỏi sân bay từ sớm,
có lẽ đã đi vòng quanh thành phố quen thuộc này được vài vòng rồi. Theo sự hồi
tưởng của thời gian, làm xáo trộn quá khứ đã lắng sâu trong ký ức.
Ở thành phố này, vào đầu mùa đông,
khoảng thời gian trước khi hệ thống sưởi ấm ra đời chính là khoảng thời gian
khó sinh sống nhất, nếu nhiệt độ giảm xuống nữa thì càng gian nan hơn.
Vé máy bay về nước mà cô mua lần này
cần phải dừng lại bảy tiếng ở thành phố B, hành lý không thể tự động kiểm tra ở
điểm đến, giữa chừng phải lấy lại hành lý, điều này thực sự rất phiền phức.
Bảy tiếng, nói dài cũng không dài
lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nhưng sau thời gian trung chuyển chính là
rạng sáng, về mặt thời gian thực sự khá bất tiện.
Lần này đi công tác, lúc đầu là do
công ty chi trả, cô lựa chọn lộ trình khổ sở như vậy có thể tiết kiệm được mấy
trăm tệ, thực ra cũng chẳng tính là bao nhiêu.
Nhưng cô ấy vẫn lựa chọn như vậy, cô
vẫn muốn đến đây. Cô đi chuyến bay rẻ nhất chỉ là một cái cớ, thực ra là cô
muốn đi ngang qua nơi này. Bởi vì những lúc cô lựa chọn chuyến bay, cô luôn
muốn lựa chọn nơi này, kể cả những khi phải chi trả nhiều hơn cũng sẽ tìm cho
mình một lý do gượng ép để bản thân chọn nơi này làm điểm tạm dừng.
Bởi vì cô muốn nắm giữ một chút khả
năng, có lẽ sẽ gặp được anh ở sân bay, gặp được Nghiêm Túc.
Mặc dù khả năng này nhỏ nhoi đến
đáng thương.
Bởi vì từ giây phút đầu tiên cô
không thể chịu đựng được nữa trở đi, bây giờ đã là hai năm rưỡi rồi, cô luôn
luôn tự thôi miên bản thân để mà tìm bừa một lý do hay một cái cớ nào đó. Cô đã
đi qua đây mười lăm vòng, ba mươi lần đi ngang qua, nhưng chưa một lần gặp được
Nghiêm Túc ở sân bay này.
Điều này rất khoa học, một năm 365
ngày, một ngày 24 giờ, thành phố lớn như vậy, có rất nhiều chuyến bay, đi rồi
lại đến, nhiều cửa lên máy bay như vậy, hơn nữa đã hai năm rưỡi trôi qua, cảnh
còn người mất, lúc hai người thoáng qua nhau, e rằng đã không còn nhận ra nhau
nữa?
Chu Tiếu Tiếu cũng hiểu, nếu thật sự
muốn gặp được Nghiêm Túc, chỉ cần ra khỏi sân bay là có thể tìm được rồi, cần
gì phải tìm kiếm vận may nhỏ nhoi ở sân bay rộng lớn như vậy. Là do cô hèn
nhát, không có dũng khí cũng không có tư cách đối mặt với anh, càng không muốn
uổng phí quyết định năm đó của mình.
Nhưng cô không thể kìm nén được nỗi
nhớ không ngừng lan tràn từ tận đáy lòng, không thể khống chế nó, lại còn để nó
sinh sôi nảy nở một cách ngang ngược. Vì vậy, không thể làm gì khác hơn là một
lần lại một lần nữa, đi ngang qua thành phố này thật nhiều lần.
Từ sự thấp thỏm không yên cùng sự
mong đợi và một chút mơ tưởng dè dặt trong lần đầu tiên đến đây, đến sự thất
vọng và mất mát như dự đoán hết lần này đến lần khác, sau đó lặng lẽ rời đi,
giờ đây Chu Tiếu Tiếu đã có thể bình tĩnh đối mặt với cảm xúc của mình. Có vẻ
như việc lựa chọn tạm dừng chân ở đây chỉ là khuôn mẫu hành động trong tiềm
thức của cô ấy mà thôi. Cô cho rằng đây là một kỳ nghỉ kéo dài bảy tiếng cho
bản thân, để bản thân đắm chìm trong ký ức và hoài niệm vu vơ ở thành phố quen
thuộc này, suy nghĩ về những điều nếu như và khả năng nhỏ nhoi trong chốc lát,
sau đó có thể nạp đầy năng lượng để tiếp tục lên đường.
***
Chưa đầy mười phút sau, một chuyến
bay xuyên đại dương khác từ Hoa Kỳ chuẩn bị đến nơi. Máy bay chậm rãi hạ cánh,
hành khách bên cạnh cửa sổ bên phải hàng đầu tiên của hạng thương gia là một
nam thanh niên, anh ấy không hề bị quấy rầy bởi những thông báo vang lên liên
tục, vẫn chăm chú ngắm nhìn cảnh đêm của thành phố đang dần lọt vào tầm mắt bên
ngoài ô cửa sổ.
Khuôn mặt điển trai được bao phủ bởi
ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ, khiến màn đêm càng thêm quyến rũ.
Kết thúc chuyến công tác này, lẽ ra
Nghiêm Túc có thể ở lại Mỹ nghỉ ngơi vài ngày rồi mới trở về nước, đúng lúc có
thể tụ họp với những bạn học ở lớp nghiên cứu sinh. Nhưng anh vẫn lựa chọn một
chuyến bay đỏ mắt để trở về nước trong đêm.
Sau khi từ biệt hơn hai năm, gần như
trong lòng của anh đã có bóng ma tâm lý với nước Mỹ rồi, tuy nhiên vì vừa học
vừa phải thực tập bên đó, lại thêm công việc trong sở đòi hỏi phải đi công tác
bên Mỹ, anh luôn là người được ưu tiên cử đi. Nghiêm Túc làm việc rất thận
trọng và tận tâm, liên quan đến tính chuyên nghiệp thì càng nghiêm túc hơn, vậy
nên anh không bao giờ từ chối, nhưng mà sau khi xong việc sẽ lập tức về nước,
không bỏ lỡ một giây nào.
Máy bay hạ cánh, lăn bánh chậm rãi
trên đường bay cho đến khi dừng hẳn, cửa cabin mở ra, Nghiêm Túc đứng dậy, vội
vã đi xuống máy bay, xếp hàng nhập cảnh, sau đó đứng trước màn hình lớn của
cổng thông tin điện tử.
Trong chuyến công tác xuyên quốc gia này, văn kiện và tài liệu
rất nhiều, khi lên máy bay, để đơn giản, anh đã gửi toàn bộ hành lý cho đơn vị
vận chuyển rồi.
Màn hình thông tin tràn ngập tất cả thông tin của chuyến bay sắp
đến, lướt xuống số hiệu chuyến bay, Nghiêm Túc nhanh chóng tìm thấy thông tin
mình cần, băng chuyền hành lý số 25.
Sải đôi chân dài một lần nữa, Nghiêm Túc đi theo biển chỉ dẫn để
đến khu vực lấy hành lý.
Băng chuyền hành lý số 25 chỉ cách đó vài mét, khi Nghiêm Túc
liếc nhìn dãy số trên tấm biển bên trái, ánh mắt lướt qua băng chuyền hành lý
số 24 gần đó, lại vô tình bắt gặp một hình bóng đang lặng lẽ đứng đợi giữa băng
chuyền hành lý số 24 và 25. Tuy có chút khác biệt nho nhỏ nhưng lại là một bóng
dáng quen thuộc đến mức không thể xa lạ hơn.
Sự vội vã lúc này của Nghiêm Túc dường như dừng lại trong nháy
mắt. Sân bay rất lớn, cho dù là nửa đêm, lưu lượng hành khách cũng không hề
nhỏ, nhất là hành khách đi cùng chuyến bay với anh hầu như đều đi tới bên này.
Nghiêm Túc dừng lại quá đột ngột, vậy nên hành khách cúi đầu nghịch điện thoại
ở phía sau đã đụng thẳng vào anh với tốc độ cũ, gần như toàn bộ vali hành lý mà
anh ta mang theo người đã đâm vào, lực không hề nhẹ.
Đối phương vội vàng cất điện thoại, ngẩng đầu muốn xin lỗi, lại
phát hiện thanh niên bị mình đụng phải đã bất động, ánh mắt nhìn về một hướng
nào đó, tựa như không nghe thấy.
Giữa đám đông không ngừng nghỉ, Nghiêm Túc đứng đó bất động, như
thể sự hối hả và nhộn nhịp đã rời xa anh trong giây lát. Anh gần như nhắm mắt
lại, cho rằng chuyến bay xuyên đại dương không ngủ hơn mười tiếng đồng hồ đã
khiến anh kiệt sức, đã phá hủy sự tỉnh táo của anh. Tuy nhiên, sau khi không nỡ
chớp mắt vài cái, ánh mắt lại xuyên qua tất cả các chướng ngại vật giữa mười
mét, rơi trên người Chu Tiếu Tiếu, người đã lâu không gặp, mô phỏng lại bóng
dáng trước mắt của cô một cách chi tiết.
Hai năm rưỡi đã trôi qua, rõ ràng chỉ là một bóng người đứng yên
chờ đợi, nhưng bỏ qua những thay đổi nhỏ nhoi và sự trưởng thành mà thời gian
mang đến cho hai người, anh gần như có thể nhập lại hình bóng xinh đẹp trước
mặt cùng với bóng dáng khắc sâu trong ký ức, không khác chút nào.
Chu Tiếu Tiếu, người đang ở phía bên kia, không hay biết gì về
những điều đã xảy ra sau lưng mình, mặc dù tâm trí của cô ấy đã chuồn ra khỏi
sân bay, bay về phía kì nghỉ lễ dài ngày rồi, nhưng dù sao thì cô cũng không bị
mù, nhìn thấy chiếc vali được đánh dấu bằng nhãn dán lớn màu đỏ thẫm của mình,
cô liền phản ứng lại, tạm thời ngừng suy nghĩ, tìm một khe hở ít người hơn một
chút, muốn tiến lên nhấc chiếc vali xuống.
Chuyển động của cô dường như đã đánh thức Nghiêm Túc đang nhìn
chằm chằm vào cô ấy từ khoảng cách mười mét. Đây không phải là ảo giác trước
mặt anh, anh không thể để cô biến mất một lần nữa.
Chu Tiếu Tiếu mới đi được hai ba bước, đột nhiên cô sợ hãi kêu
lên một tiếng, phía sau có người vươn tay, nắm lấy cánh tay của cô! Sau đó, cả
người cô rơi vào một vòng tay ấm áp.
Sự hoảng sợ của Chu Tiếu Tiếu chỉ kéo dài trong giây lát, khoảnh
khắc cô ngã vào lòng người ấy, cô bị rất nhiều cảm xúc không tên trộn lẫn vào
nhau xuyên thủng tâm trí, sau đó tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ. Chu Tiếu Tiếu
cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay phải thon dài nhưng mạnh mẽ đang siết chặt
cánh tay cô, cảm nhận được cái ôm quen thuộc sau lưng mình, cô nhận ra rằng suy
nghĩ trước đây của mình là sai lầm nghiêm trọng.
Hai năm rưỡi trôi qua, cảnh còn người mất, khi lướt qua nhau sẽ
không nhận ra nhau sao?
Nhưng cô chỉ cần cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tay phải của anh,
không cần quay đầu lại xác nhận, cô cũng biết thứ mình đụng phải lúc này là một
cánh tay của Nghiêm Túc.
Cô không dám động đậy, sợ rằng đây chỉ là ảo ảnh, vừa chạm vào
liền vỡ tan.
Tại nơi này, hai người ôm nhau từ sau lưng, im lặng một hồi lâu,
Nghiêm Túc nhìn Chu Tiếu Tiếu đang ở trong lòng anh nhưng không chịu ngẩng đầu
lên, cuối cùng phá vỡ sự im lặng không người lên tiếng: “Đã hai năm năm tháng
rồi."
Giọng nói trầm thấp của anh dường như có chút tức giận, anh lặp
lại một cách chậm rãi một lần nữa: "Đã hai năm năm tháng rồi, Chu Tiếu
Tiếu."
Chu Tiếu Tiếu có điểm khổ sở, đã rất lâu rồi, Nghiêm Túc mới gọi
cả họ tên cô như vậy. Trước đây, cho dù cô có chọc cho Nghiêm Túc tức giận, mỗi
lần như vậy, Nghiêm Túc cũng chỉ bất đắc dĩ gọi cô là Tiếu Tiếu, sau đó một…
hai… ba… bốn… năm, giảng giải cho cho cô từng đạo lý một.
Sau đó, cô nghe thấy Nghiêm Túc hỏi cô: “Chu Tiếu Tiếu, năm đó
em đơn phương chia tay anh, anh đã đồng ý chưa?”