Hoàng Thư Vân im lặng rồi lại do dự, trằn trọc một lúc lâu,
nhìn vòng bạn bè trống rỗng của Nghiêm Túc, nhấp vào ảnh đại diện của anh vài
lần, rồi sau đó lại lựa chọn đóng nó lại.
Chuyện này không liên quan gì đến cô ta. Xét về gốc rễ vấn
đề, hai người bọn họ chia tay ầm ĩ như vậy, không phải lỗi của cô ta.
Nếu thực sự dứt khoát
chia tay, Nghiêm Túc trở lại Mỹ, bất kể là để tiếp tục học thêm cũng tốt, đi
làm cũng được, đó chẳng phải là một tin tốt cho cô ta hay sao?
Nhưng khi nhắm mắt lại, trong đầu cô ta sẽ hiện ra ngày mình
đoạt giải đồng đội, hớp vài ly rượu tequila vào cổ họng, chân thành hỏi anh: “
Nghiêm Túc, anh có được đề nghị tốt như vậy, sao lại trở về nước?”
Cô ta có chút tự giễu, nhưng cũng có chút hi vọng xa vời,
dùng ánh mắt chứa năm phần say rượu giấu đi năm phần tỉnh táo, nằm trên cánh
tay, nhìn anh qua ly rượu màu hổ phách trong suốt như pha lê: “Năm đó, khi tôi
thấp kém nhất đã gặp được anh, hiện tại lúc tôi huy hoàng nhất vẫn ở bên cạnh
anh, đây chẳng phải là duyên phận sao?”
Trước đây, những ám chỉ của cô ta đều như hoa rơi hữu ý nước
chảy vô tình, nhưng bây giờ sắp sửa biệt ly, cùng nhau giành được thắng lợi, cô
ta rốt cuộc nhịn không được muốn bày tỏ một lần, xem có thể có được một tia hy
vọng cuối cùng hay không.
Nhưng Nghiêm Túc cầm lấy hàng rượu tequila cuối cùng trước
mặt cô ta, nói với cô ta: “Đừng uống.”
Anh nói: “Mặc kệ ngày đó là ai ở đó, tôi đều sẽ cứu giúp.
Không liên quan gì đến vận mệnh. Cũng không liên quan đến việc có phải là cô
hay không.”
Đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trong ba năm qua,
một người luôn giả vờ như quá khứ không tồn tại như Nghiêm Túc, ở trước mặt cô
ta nhắc đến cái ngày mà cô ta không muốn nhớ lại.
Hoàng Thư Vân không uống nữa, cô ta vùi đầu vào cánh tay
mình, để nước mắt hoà lẫn với rượu đang thiêu đốt trong cơ thể, buông thả bản
thân, sau đó ở lễ tốt nghiệp, cô ta học cách nói lời chia tay như một người bạn
bình thường.
Cứ như vậy không được, ba năm sau cũng không được, miễn
cưỡng chính mình cũng vô ích. Cô ta vốn đã lên kế hoạch phát triển ở nước ngoài
dài lâu, Nghiêm Túc lại kiên quyết muốn trở về Trung Quốc, ai cũng có nguyện
vọng của riêng mình, ai cũng có niềm yêu thích của riêng mình, miễn cưỡng quá
sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng nhìn người đàn ông này, người luôn là cứu tinh trong
mắt cô ta, tiều tụy mất mát, tìm không được người, cô ta vẫn cảm thấy đau lòng.
Đau lòng đến mức dù không thích bạn gái của anh, nhưng vẫn muốn anh được như
ước nguyện.
Dù sao cô ta cũng đã quyết định vẫy tay chào, hướng về phía
trước, có thể lưu lại trong lòng anh một hình ảnh hoàn mỹ hay không cũng không
quan trọng. Cho dù hủy hoại hình tượng, lúc vẫy tay từ biệt cũng sẽ nhẹ lòng
hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.