Bầu
trời u ám, như chưa từng có ánh sáng, cô vươn tay ra, giống như tâm trạng của
Chu Tiếu Tiếu, có thể vắt ra những giọt nước mắt ướt át.
Ra
khỏi phòng giam, Chu Tiếu Tiếu lại bắt xe tới trạm xe buýt, cô đứng ở sảnh bán
vé đơn sơ, mộc mạc, cuối cùng cô không lựa chọn quay về theo đường cũ.
Chu
Tiếu Tiếu tắt điện thoại, tắt các phương thức liên lạc, mua vé xe buýt xa nhất
đi xuống phía nam, kéo ghế xuống là có thể ngủ như nằm trên giường, cô che túi
xách lên mặt, vô tri vô giác mà chờ xe chạy, chờ xe dừng lại.
Cô
ngủ cũng không sâu lắm, chỉ nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy ánh sáng, cũng
không muốn nhìn thấy người khác, cũng không muốn nhìn thấy những nơi quen
thuộc. Cho đến khi rất mệt, hiện lên ánh mắt oán giận của người nhà nghiêm Túc
nhìn cô trong nhiều năm.
Một
thanh niên tốt, tương lai xán lạn, lại bị cô làm liên lụy cả đời.
Chuyến
đi lắc lư cả đoạn đường, khiến người khác rất khó chịu, nhưng Chu Tiếu Tiếu
không muốn cử động, cô chỉ muốn chuyến xe buýt này đi mãi không dừng lại, không
có mục đích, không có phương hướng.
Đáng
tiếc trong sinh mệnh dài đằng đẵng, cũng có điểm cuối cùng. Xe buýt cũng vậy.
Đường dù xa, cuối cùng cũng có lúc tới nơi.
Cả
người Chu Tiếu Tiếu cứng ngắc mà xuống xe, cô bị ánh nắng mặt trời gay gắt
chiếu xuống mặt. Cô cũng không biết mình đi đâu, bước đi lang thang theo con
đường chính.
Đi
không nổi nữa, cô thấy một đình nhỏ có bán đồ uống lạnh, mới ngẩn ngơ nhận ra
cổ họng mình đã khát đến đau đớn.
Chu
Tiếu Tiếu đi qua mua một chai nước khoáng lạnh, dòng nước lạnh chảy vào cổ
họng, nhưng hình như không chảy vào dạ dày của cô, mà là tràn vào ngực cô, lưu
lại trong lòng cô.
Cô
ngồi nghỉ ngơi ở một hàng ghế dài bên cạnh đình, mặt ghế bị phơi nắng đến bỏng
rát, nhưng cô không quá quan tâm.
Có
lẽ chỉ một lát, mà cũng có khi là đã lâu rồi, trước đình nhỏ có hai anh em
người da đen, dùng giọng tiếng Anh hỏi bà chủ quán cái gì đó. Bác gái ra dấu
cho hai người đó một hồi lâu, vẫn không hiểu nghĩa, bà nghĩ ngợi, nghiêng đầu
ra ngoài, hỏi: “A! Cô gái nhỏ ơi, cô hiểu tiếng Anh không?”
Chu
Tiếu Tiếu máy móc trả lời, chỉ đường cho bọn họ, được hai người bọn họ cười xán
lạn nói cảm ơn cô.
“Tiếng
Anh của cô bé khá tốt, cô bé đang làm việc gì, làm phiên dịch sao?” Bác gái
tiếp tục nói chuyện với cô vài câu.
“Cháu
đang năm tư đại học, cháu không đi làm, ra ngoài đi dạo ạ.” Chu Tiếu Tiếu quay
đầu cười cười, rất lễ phép. Chỉ là nụ cười không lan đến khóe miệng và chân mày
của cô.
“Ôi
cha, tiếng Anh cháu tốt như vậy thì có thể dễ kiếm việc đấy, hoặc là cháu đến
công ty kia thử xin việc xem sao!” Bác gái chỉ vào một tòa nhà văn phòng ở cuối
đường. “Con trai cô đang làm tài xế cho một công ty xây dựng ở đó, nói công ty
đang tuyển người, biết tiếng Pháp là tốt nhất, biết tiếng Anh cũng được, trả
lương rất hậu hĩnh đó.”
Nhưng
bác gái nhìn thấy cô là một cô gái nhỏ da thịt mềm mại, lại lắc đầu nói: “À,
nhưng mà phải đi công tác ở những quốc gia hơi lạc hậu một chút, như châu Phi,
được nhận nhiều tiền hơn, rất nhiều chàng trai đã đi tới ba năm, trở về mua
được nhà lấy được vợ đẹp đó. Nhưng không thích hợp với một cô gái nhỏ như cháu,
vẫn nên ở nhà để ba mẹ yên tâm.”
Chu
Tiếu Tiếu nghĩ, cô không có nhà, cũng không có ba mẹ để lo cho mình.
Nhưng
khi cô nghe tới ở châu Phi ba năm để kiếm tiền, cô bất ngờ muốn đi. Chu Tiếu
Tiếu nghĩ, tại sao mình lại sa sút như vậy? Mình muốn đi xa để làm gì? Mình vừa
mới trả hết khoản vay hỗ trợ học tập mà thôi, còn có hơn hai mươi vạn tệ mà ba
mẹ nuôi đưa mình vẫn chưa trả. Mình khổ cực học xong đại học, khi đó hứa hẹn
với những người tốt bụng rằng mình sẽ trả lại tiền khi học xong, mình tuyệt
vọng vì cái gì?
Bác
gái rất bất ngờ khi cảm thấy cô gái nhỏ đang bị cháy nắng bỗng nhiên dào dạt
sinh lực, nhìn cô lấy nước khoáng lạnh rửa tay, rồi vỗ vỗ vào mặt. Làn da trắng
nõn hiện lên, tinh thần vui vẻ lại một lần nữa xuất hiện.
“Cháu
cảm ơn dì ạ, cháu đi tới chỗ đó xem sao.” Chu Tiếu Tiếu đe ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.