Tại
thành phố bị vứt bỏ này, thành phố mà cô lớn lên, Chu Tiếu Tiếu ngồi xuống và
khóc trên chuyến tàu điện ngầm này hết vòng này đến vòng khác. Dù sao xung
quanh cũng toàn là người lạ, sẽ không có ai chú ý đến cô.
Không
biết đã qua bao nhiêu trạm dừng, cũng không biết bao nhiêu vòng đã trôi qua.
Một
cô gái trẻ khi vừa lên tàu điện ngầm nhìn thấy Chu Tiếu Tiếu đang khóc thì nhìn cô một lúc, dường như cũng không thể
chịu đựng được nữa, cô ấy mở chiếc túi nhỏ mang bên người của mình ra, lấy khăn
giấy, sau đó là khăn ướt, đi tới rồi nhẹ nhàng chạm vào vai Chu Tiếu Tiếu, đưa
nó cho cô và an ủi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Lòng
tốt từ người lạ, cái chạm nhẹ vào vai và chiếc khăn giấy trên tay đã đánh thức
Chu Tiếu Tiếu thoát ra khỏi thế giới nhỏ bé bi thương và tuyệt vọng của
mình.(CaiBap x T Y T)
Cô
rơm rớm nước mắt cầm lấy khăn giấy của đối phương, dùng sức lau lên mặt mình
rồi cúi đầu nói: "Cám ơn."
Ngay
cả can đảm để ngước đầu lên cũng không có, cô không nhớ khuôn mặt của cô gái
tốt bụng này, cũng không đáp lại lời hỏi thăm cậu vẫn ổn chứ của cô ấy.
Chu
Tiếu Tiếu đã hoàn hồn trở lại, cùng những người bên cạnh xuống thêm một lượt,
sau đó lại lên thêm một lượt nữa, cuối cùng xuống tại trạm dừng bệnh viện ung
thư trên tuyến tàu điện ngầm này.
Đi
lên chỗ nào thì xuống tại chỗ đó. Nó như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Chu Tiếu Tiếu biết rằng, mọi thứ trong thế giới của cô không giống như
vậy.
Chu
Tiếu Tiếu không còn chủ động gọi điện thoại cho Nghiêm Túc nữa.
Nghiêm
Túc đang ở đất Mỹ xa xôi và cũng không hay biết gì cả. Có đôi khi, cuối cùng
cũng được nghỉ ngơi một chút, anh sẽ nói chúc ngủ ngon với Chu Tiếu Tiếu, hỏi
thăm gần đây em thế nào, cô Trình có khỏe không, khuôn mặt cô tươi cười một
cách đơn giản và nói một câu "Vẫn ổn".
Buổi
trưa hôm đó, Chu Tiếu Tiếu không mang canh đến bệnh viện nên cô Trình có hơi
kinh ngạc. Đến chiều hôm sau, bà ấy nhận được điện thoại cùng với giọng nói
khàn khàn của Chu Tiếu Tiếu, nói rằng cô ngủ quên, nhưng bà ấy cũng không để
tâm, mà thay vào đó, bà ấy rất hiểu và cảm động. Đứa trẻ này đã chăm sóc cho
mình suốt nửa tháng qua, đêm nào cũng ở bệnh viện với bà ấy, sáu bảy giờ sáng
chăm sóc cho mình ăn sáng xong rồi trên đường về đi chợ, sáng nấu canh, đến
trưa thì mang canh đến, thật sự vất vả lắm rồi.
Dù
sao, sau khi cắt chỉ, bà ấy đã hồi phục rất tốt, hôm sau sẽ xuất viện, bỏ một
bữa canh cũng không sao cả.
Đêm
cuối cùng với cô đêm đó, cô Trình cũng bảo Chu Tiếu Tiếu đừng đến nữa và ngủ
một giấc thật ngon. Chu Tiếu Tiếu cũng đồng ý.
Sáng
hôm sau, khi làm thủ tục xuất viện, Chu Tiếu Tiếu đeo khẩu trang, xách hành lý
bỏ vào cốp xe của ba Chu Vũ Thiên, ngượng ngùng giải thích: “Trong trường có
chuyện gấp, cô giáo cũng đã xu� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.