Trong
lòng Trương Tú cảm thấy rất hài lòng với cảnh tượng trước mắt và cảm thấy rằng
cách xử lý của mình cũng rất thỏa đáng. Cũng không có gì thỏa đáng hơn nữa.
Nếu
là chương trình tìm kiếm người thân như trên tivi, e là không phải chỉ được
phát sóng tập đầu tiên, tập giữa và tập tiếp theo sao? Nếu ba mẹ đã trở thành
một người có địa vị rồi quay lại nhận con gái mình, vậy thì vẫn không sao, họ
chỉ cần ôm nhau khóc và nhận ra nhau là được rồi. Về phần ba mẹ ruột như vợ
chồng Trương Vĩnh Mai, sợ rằng nếu không phải do người dẫn chương trình đã
khuyên nhủ đến mức mòn cả miệng, để đứa con gái bằng lòng bước ra hậu trường
một cách ngại ngùng, không chừng còn đeo một loại mặt nạ lông vũ gì đó để không
chịu nhận lại mẹ mình.
Trên
thực tế, theo quan điểm của họ, việc đưa con gái của mình đến trạm xe lửa ở một
thành phố lớn rồi vứt bỏ, thực sự là đang làm một việc thiện. Nếu không, bây
giờ cô con gái này còn có thể sống được một cuộc sống tốt và bay tới bay lui
như vậy hay không? Đứa con gái riêng của bà ấy vẫn đang làm thuê trên dây
chuyền sản xuất của nhà máy, hết một ngày, chân có thể sưng tấy lên, ngón tay
có thể bị bong tróc da không ngừng và chai sần đi. Sao có thể giống như cô con
gái này, cả mười ngón tay còn không chạm vào nước Dương Xuân*, toàn bộ đều mơn
mởn như vậy.
(“Dương
xuân thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói
vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào một giọt nước nào cả, chỉ
một gia đình có điều kiện tốt.)
Bị
vứt bỏ, đó là chuyện tốt! Thật đáng tiếc, muốn nói rõ sự việc này, sợ rằng phải
mất rất lâu mới có thể nói hết được.
Nhưng
Trương Vĩnh Mai, cả người đang truyền ống dẫn, hơn nửa bàn chân của bà ấy đã ở
trong quan tài rồi, e là chỉ có một gót chân là còn ở bên ngoài quan tài thôi,
làm sao có thể chờ đợi sự cố gắng thuyết phục chậm chạp như thế này. Nên phải
dứt khoát tìm một cái cớ, trực tiếp đưa người đến trước giường bệnh, cho dù cô
gái nhỏ này không thừa nhận, chỉ cần Trương Vĩnh Mai có thể mở mắt và nhìn, trong
lòng nhất định sẽ nhận ra cô con gái ruột này.
Như
vậy thì có thể đáp ứng được tâm nguyện cuối cùng của bà ấy. Cũng có thể ra đi
thanh thản hơn một chút. Đây là để tích đức.
Thật
sự là một màn kịch náo nhiệt, các bệnh nhân, người nhà và những người chăm sóc
hộ đều vây xung quanh, thì thầm với nhau, tặc lưỡi lấy làm kỳ. Sau đó bị các y
tá và bác sĩ kiểm tra tình hình sức khỏe đến đuổi đi, giải tán mọi người, kéo
rèm lại và bình tĩnh điều trị cho bệnh nhân.
Cuối
cùng, bàn tay của Chu Tiếu Tiếu cũng có thể vùng ra, gần như cô lảo đảo hai
bước rồi ngã khỏi tấm màn che, được thành giường của một chiếc giường bệnh khác
ở phía sau chặn lại nên mới không ngã xuống.
Trương
Tú đã sớm đoán được điều này, nắm lấy cô gái nhỏ đang sợ hãi và kinh ngạc đến
mức có hơi choáng váng, dẫn cô ra khỏi phòng bệnh đang làm việc, cánh tay còn
lại với lấy tấm ảnh chụp chung trên chiếc tủ ở đầu giường rồi tìm đến một nơi
yên tĩnh. Cho dù Chu Tiếu Tiếu có muốn nghe hay không, có thừa nhận hay không,
bà ấy vẫn sẽ kể hết mọi chuyện cho cô nghe.
Vừa
kể, bà ấy vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của cô gái. Quả nhiên, cô không ổn,
không hề có lấy một chút vui sướng hay giọt nước mắt nào khi cuối cùng cũng tìm
được ba mẹ ruột của mình. Mà thay vào đó là một cảm xúc thẫn thờ.
Nhưng
Trương Tú cảm thấy rằng, bản thân mình cũng làm một chuyện quá tuyệt vời. Bà ấy
ngăn Chu Tiếu Tiếu lại, nói với cô rằng, sau này, khi tìm một người đàn ông,
nhất định phải tìm một người đàn ông không để ý chuyện vợ mình không thể sinh
con trai. Còn những chuyện khác, cứ giấu anh ta, đừng kiếm chuyện rồi gây phiền
phức cho chồng. Nhưng đừng quên, nếu sinh bé gái, tốt nhất trong lúc mang thai,
trước tiên phải tìm cách kiểm tra giới tính, đừng sinh ra rồi lại không nuôi
nấng, tội cả mẹ lẫn con.
Hãy
nhớ là, phải đề phòng thảm kịch của một cu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.