Sau khi tuần thi của mỗi lớp lần
lượt kết thúc, khu ký túc xá dần dần trở nên trống vắng và có thể nghe thấy âm
thanh vang vọng. Kỳ nghỉ đông cũng chẳng hơn gì kỳ nghỉ hè, Tết âm lịch sắp
tới, mọi người nhanh chóng giải tán, tất cả đều đang nóng lòng trở về nhà.
Sáng
sớm lúc rời giường cũng sẽ không còn cảnh những đứa bạn cùng phòng la hét từ
giường tầng trên để nhờ điểm danh, để nhờ mua cơm. Lúc trở về vào buổi tối, đi
bộ qua hành lang dài của ký túc xá với ánh đèn lờ mờ dọc đường, đi bộ từ cửa
thang máy đến cửa ký túc xá, vặn cửa và khóa nó lại, bởi vì không có ai bên
trong, không có âm thanh nào phát ra từ máy tính mà các bạn học thường xem phim
truyền hình, cũng không có vẻ mặt đỏ bừng đi bộ khắp nơi nói chuyện luyên
thuyên với điện thoại.
Mỗi
khi Chu Tiếu Tiếu trở lại trong ký túc xá như vậy, khi cô rút chìa khóa ra, đối
mặt với căn phòng tối tăm vắng vẻ, cô lại cảm thấy có chút cô đơn và lạnh lẽo,
càng không biết phải làm gì. Cô không biết có phải ký túc xá này khiến cô không
muốn ở lại, hay là nhà Nghiêm Túc làm cho cô lưu luyến nán lại, không nghĩ về
"ký túc xá" nữa.
Bây
giờ cô ấy không cần phải đi làm sớm và về muộn nữa, nhưng càng ngày cô càng dậy
sớm hơn, cuối cùng thường xuyên thức dậy vào lúc sáu giờ sáng sớm cùng dì quản
lý để đón "mặt trời mọc và đi làm", sau đó đi ra chợ để mua rau tươi,
thịt, cá, trứng, sữa, làm bữa sáng cho Nghiêm Túc - người đã kết thúc việc chạy
bộ buổi sáng nhưng không muốn đến căn tin của trường học, mà trở về ăn bữa sáng
do cô đã chuẩn bị tươm tất, nhân tiện mang theo hộp cơm tình yêu cho bữa trưa.
Nhưng
cô lại không làm được việc quay về lúc "nghỉ ngơi khi mặt trời lặn"
để gặp dì quản lý. Buổi tối vùi mình ở trong phòng làm việc của Nghiêm Túc,
lòng Chu Tiếu Tiếu xoắn xuýt trăm điều, cô có hơi xấu hổ khi phát hiện ra thật
lòng thì mình không muốn rời đi chút nào.
Chu
Tiếu Tiếu càng siêng năng dậy sớm hơn để làm bữa sáng tình yêu ngày thứ ba, lúc
cô cất ví tiền, mang theo sự hy vọng và tinh thần nhảy nhót đi xuống bậc thang
của ký túc xá, cô bỗng nhìn thấy Nghiêm Túc - người thường chạy bộ vào buổi
sáng, giờ đang dựa vào cửa sổ, đợi cô.
Anh
nắm lấy tay cô, chắc là sau khi vận động nên bàn tay có hơi nóng, nó khiến
người ta không cảm giác được chút gì của mùa đông rét lạnh cả. Chu Tiếu Tiếu
cúi đầu khẽ đá bay một viên đá nho nhỏ, vui vẻ đến nỗi má lúm đồng tiền cũng bị
hằn vào thật sâu, tuy rằng còn luôn miệng nói chỉ mới ở giai đoạn đang theo
đuổi, nhưng lại lén lút uốn cong từng ngón tay lên, móc lấy nhau.
"Tại
sao anh lại trở về nữa rồi?" Chu Tiếu Tiếu chớp đôi mắt trong veo như nước
đang mở to, cô biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
"Nói
em không được nấu cơm mà em cũng không nghe, nếu không tới, người em theo đuổi
phải ăn sạch ví tiền của em đấy." Nghiêm Túc vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ
mà ấn ấn vào đầu cô, dựa vào chiều dài của bàn tay, tay phải của anh lướt qua
nắm chặt lấy hai tay của cô, còn tay trái thì tịch thu chiếc ví không còn đầy
của Chu Tiếu Tiếu.
Trong
đó là khoản tiền mặt còn dư của Chu Tiếu Tiếu sau khi làm việc bán thời gian ở
khoảng thời gian trước đó, tiền vốn dĩ đã không có nhiều lắm, cô còn mua những
thực phẩm tươi mới, đắt tiền để nấu cơm cho Nghiêm Túc, hai hay ba bữa là có
thể ăn hết số tiền mà cô đã vất vả mồ hôi nước mắt bấy lâu nay, thật ra cô
không đau lòng, nhưng với Nghiêm Túc thì anh vô cùng để ý điều đó, làm sao anh
có thể tiêu tiền của Chu Tiếu Tiếu được?
Bóp
tiền của Chu Tiếu Tiếu bị Nghiêm Túc tịch thu, cô không còn lựa chọn nào khác
ngoài việc nắm tay Nghiêm Túc, vênh mặt hất hàm sai khiến ở chợ bán rau:
"Em muốn mua con cá này! Còn muốn mua thêm hai ký tôm nữa! Buổi tối anh
muốn ăn xương sườn hay là thịt bò?"
Nghiêm
Túc lấy ví tiền ra, đi phía sau thanh toán hóa đơn, đồ ăn đều xách ở bên tay
phải, tay trái thì lại nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang khoa tay múa chân của Chu
Tiếu Tiếu.
Ông
chủ bán tôm vừa cười vừa ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).