Cuộc sống của Chu Tiếu Tiếu đột ngột thay đổi 180 độ từ trước tết âm lịch, khi cô tròn mười tám tuổi. Từ nay về sau, cô có người làm bạn, có người yêu thương, có người cùng cô vượt qua những giai đoạn khó khăn. Cô như được quay về khoảng thời gian còn nhỏ, khi ba mẹ cô còn khỏe mạnh, cô không hiểu gì về cuộc sống gian khổ, chỉ biết mơ ước tới những chuyện vui ngày tết, được ăn ngon, mặc quần áo mới đi chơi, đếm ngón tay chờ tới giây phút giao thừa.

Trong phòng có hệ thống lò sưởi, mùa đông ở phía Bắc cũng không khó để vượt qua, mặc đồ thoải mái trong phòng cũng không hề thấy lạnh. Chu Tiếu Tiếu đột nhiên lấy lại tâm trạng của một thiếu nữ, cô không muốn mặc lại cái áo khoác cũ có thể quấn cô thành một cái ống dài màu đen.

Cô trốn trong kí túc xá, lén lút đếm đi đếm lại tiền sinh hoạt còn lại trong ví, phát hiện trong kì nghỉ đông này cô có thể dư ra vài trăm tệ, cô giống như một con sóc vui vẻ vì đã trữ được đồ ăn qua mùa đông, cô quyết định tiêu xài một lần, trong một cửa hàng bên trường đại học, cô đi qua đi lại, dùng má lúm đồng tiền và kỹ năng trả giá thành thục, cô mua được vài cái váy trẻ trung mà quay về phòng.

Cô bất ngờ có thể mua được vài chiếc váy mới từ tiền phí sinh hoạt còn dư, Chu Tiếu Tiếu thật ra hiểu được số tiền dư là từ đâu. Bởi vì, một ngày ba bữa cơm đều là Nghiêm Túc trả tiền, không chỉ giúp cô giảm bớt tiền sinh hoạt, mà cơ thể cũng được tốt hơn. Từ những cái bánh bao dưa muối ở căn tin trường trở thành cá tôm trứng sữa, trái cây theo mùa, đồ ăn vặt, ngày nào cũng có.

Trước đây, Chu Tiếu Tiếu chỉ quan tâm tới ăn no, thỉnh thoảng có thèm ăn cũng sẽ kiềm chế lại, bởi vì không có gì so sánh với sự nghèo khổ, càng khắc chế được ham muốn ăn uống của bản thân.

Nhưng hôm nay, Chu Tiếu Tiếu tự nhận là mình hoang phí, cô chỉ đứng từ xa nhìn đồ ăn, bởi vì  Nghiêm Túc mỗi lần tan ca đều tiện tay mua mấy món đồ đem về.

Chỉ mới mười tám tuổi thanh xuân mà thôi, đối với việc cơ thể mệt mỏi do thức đêm nỗ lực làm việc, giờ đã khôi phục lại rất nhanh. Trong lòng cô rất vui vẻ, khuôn mặt cô hiện lên ý cười dịu dàng, trước kỳ thi cuối kì, trông cô có vẻ rất mệt mỏi, căng thẳng, khuôn mặt tiều tụy, bây giờ đã không nhìn thấy dấu vết gì nữa, chỉ còn lại một cô gái nhỏ chạy tới chạy lui trong phòng bếp, ca hát và đảo muôi liên tục trong nồi.

Chu Tiếu Tiếu từ nhỏ đã nghĩ mình phải cố gắng báo đáp mọi người, được Nghiêm Túc nuôi dưỡng như vậy, cô rất hạnh phúc, càng cố gắng mà làm món ăn, quả nhiên có thể làm đồ ăn một ngày ba bữa của Nghiêm Túc thành những đóa hoa vô cùng đẹp.

Nhất là khi Nghiêm Túc phải về quê vào ngày 29 tết, cô liền hao phí hết tâm tư của mình để chuẩn bị một bữa “cơm trưa cuối năm”, mặc kệ sức ăn của hai người bao nhiêu, chưa tới năm giờ sáng cô đã thức dậy, chạy đến chợ buổi sáng mua rất nhiều thức ăn, khi quay về nhà, vui vẻ mà xử lý hải sản tươi sống đã mua được, xuống dao vô cùng thuần thục, lửa ở hai bếp không hề dừng lại, vừa nấu canh vừa xào rau, bưng từng dĩa thức ăn ra nồi, rất nhiều thứ được bày trong phòng bếp, ngay cả Nghiêm Túc còn không có vị trí mà đứng.

Nghiêm Túc dựa vào cửa nhà bếp đang náo nhiệt, nhìn thấy hình ảnh Chu Tiếu Tiếu mơ hồ trong bầu không khí nóng nực xung quanh, trong lòng anh nhất thời xúc động không muốn quay về nhà đón năm mới với gia đình.

Anh luôn là người tính trước mọi chuyện, tính cách làm trước mọi chuyện không để mọi thứ quá muộn, nhưng dự định hôm nay xuất phát về nhà là giữa trưa, anh lại do dự. Thậm chí ngay cả lý trí mà anh luôn cảm thấy tự hào cũng không thể kiểm soát được sự thèm ăn của mình.

Rõ ràng anh đã không chống cự được, cũng không muốn lãng phí tay nghề của Chu Tiếu Tiếu. Rõ ràng nếu như bây giờ không xuất phát sẽ phải xếp hàng rất lâu trên đường cao tốc, nhưng anh cũng không muốn ra khỏi cửa.

Cuối cùng, Chu Tiếu Tiếu rất khéo léo đem một phần thức ăn còn lại vào phòng bếp, lại chủ động mang hành lý và đi với Nghiêm Túc ra cửa: “Anh mau về nhà đi! Em ở một mình không có chuyện gì đâu! Nếu bây giờ không đi thì tới nửa đêm anh cũng không về được nhà đâu!”

Nghiêm Túc quay người lại, ôm chặt Chu Tiếu Tiếu, không nói chuyện, chỉ ôm cô vào ngực mình. Ôm rất chặt.

Chu Tiếu Tiếu vốn chỉ đang khẩu thị tâm phi mà tiễn Nghiêm Túc ra ngoài mà thôi, bây giờ cô đã không còn nhịn được nữa, cô vươn cánh tay mảnh khảnh ở phía sau ôm lấy eo Nghiêm Túc, cọ cọ đầu vào trong ngực anh, giống như mèo con nhỏ dính lấy con người.

Thật sự có một giây phút như vậy, Nghiêm Túc không muốn để một mình Chu Tiếu Tiếu cô đơn ở trong này mà đợi anh quay về.

Anh thật lòng không phải không muốn dẫn Chu Tiếu Tiếu về nhà với mình cùng đón năm mới, nhưng cuối cùng anh vẫn chưa nói chuyện qua với ba mẹ, nên không thể quyết định như vậy.

Anh vẫn còn nhớ rằng, ba mẹ Chu Vũ Thiên đã từng đánh giá về Chu Tiếu Tiếu. Anh nghĩ rằng các bậc làm cha làm mẹ sẽ vì con cái của mình mà cân nhắc, có lẽ sẽ có các yêu cầu thực tế, có lẽ sẽ có những tính toán đối với nhà gái, điều này anh đều hiểu.

Nhưng anh không bao giờ muốn Chu Tiếu Tiếu phải trải qua việc này, bị ba mẹ người khác ghét bỏ, đánh giá sẽ rất thống khổ.

Anh phải đảm bảo trước là mình có thể thuyết phục được ba mẹ, trước tiên anh phải trở thà

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play