Không biết đã qua bao lâu, các bác sĩ bước ra từ phòng phẫu
thuật.
Ông cụ Quý và Ninh Tuy vội vàng chạy tới hỏi han: “Thế nào
rồi thưa bác sĩ?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Chuyển vào phòng bệnh trước đi, nếu tối
nay chuyển biến tốt thì có thể sẽ sống tiếp, còn nếu không thể thì… xin mọi
người nén bi thương…”
Sắc mặt ông cụ Quý lập tức trắng bệch, xém chút nữa đã ngã
quỵ xuống đất.
Môi ông run run nói với quản gia: “Gọi luật sư, mau.”
…
Nếu nói cả nhà họ Quý là đỉnh kim tự tháp ở thành phố Giang,
vậy thì Quý Úc Trình chính là nhân vật đứng trên đỉnh kim tự tháp đó.
Chưa tới hai tiếng đồng hồ, tin tức anh nguy hiểm tính mạng
bị xe cứu thương đưa vào bệnh viện đã lan truyền khắp cả giới.
Ông cụ Quý mời luật sư, hình như ông đang tính chuyện để di
sản của Quý Úc Trình lại cho Ninh Tuy, tin tức này cũng nhanh chóng truyền vào
tai những người khác trong nhà họ Quý.
Ông cụ Quý có tổng cộng 3 đứa con, ba của Quý Úc Trình và
Quý Chi Lâm là con cả, đã ra riêng từ lâu.
Còn Quý Dật và Quý Vân lần lượt là chú và cô của Quý Úc
Trình, ông cụ đã sớm đá bọn họ ra khỏi danh sách thừa kế, mấy năm nay hai người
họ chỉ làm cổ đông của Quý Thị, hưởng thụ cuộc sống có tiền thôi.
Lúc Quý Úc Trình vẫn còn đã trị bọn họ thành ngoan ngoãn dễ
bảo hết, nên bọn họ không hề dám có ý tranh giành gia sản.
Dù trong hai năm Quý Úc Trình trở thành người thực vật, bọn
họ cũng không dám làm xằng làm bậy… Ai mà biết một ngày nào đó Quý Úc Trình có
đột nhiên tỉnh dậy rồi trả đòn bọn họ hay không.
Từ nhỏ tên nhóc đó đã có thù tất báo, hoàn toàn không giống
người bình thường, không có bất cứ tình cảm gì, một lòng một dạ phấn đấu vì sự
nghiệp, ai nợ anh lợi ích gì, anh nhất định sẽ báo thù gấp trăm gấp ngàn lần
bằng cách tương tự, làm đối phương nhục nhã tới mức không dám ngẩng đầu.
Nhưng bây giờ… bây giờ Quý Úc Trình đã sắp chết rồi.
Một khi Quý Úc Trình qua đời, ông cụ thì lại đã tới tuổi
thất tuần, đầu óc Quý Chi Lâm vừa đơn giản vừa dễ lừa, bọn họ còn sợ gì nữa?
Vốn dĩ bọn họ còn bận tâm đến tình thân, khi Quý Úc Trình
đang cấp cứu trong bệnh viện bọn họ không muốn vào bệnh viện quấy rầy ông cụ
gặp mặt cháu nội lần cuối.
Nhưng thấy ông cụ sắp hồ đồ giao phần kế thừa của Quý Úc
Trình cho Ninh Tuy – một kẻ được cưới vào chỉ để xung hỉ chưa đến ba tháng, như
thế ai mà ngồi yên được nữa?
Đợi luật sư công chứng xong thì muộn mất.
Người nhà họ Quý có 40% cổ phần Quý Thị, một mình Quý Úc
Trình đã nắm 21% rồi.
Cổ phần của Quý Vân và Quý Dật cộng lại cũng chỉ có 3%.
21% đó, là của cải ngập trời đó.
Vậy mà lại giao cho một sinh viên đại học…
Đúng là điên thật rồi!
“Ba già tới mức lú lẫn rồi sao?” Quý Vân mang giày cao gót
vội vàng xông vào bệnh viện: “Báo mộng? Cái chuyện như báo mộng này mà ba cũng
coi là thật? Khoan chưa nói tới chuyện trước khi Quý Úc Trình biến thành người
thực vật không hề quen biết người được gọi là vợ này, cho dù có quen biết, nó
cũng không thể lập di chúc như thế được!”
Ông cụ chống gậy đứng đó, ông nhắm mắt, đầu nổi đầy gân xanh
nói: “Cháu trai tôi vẫn chưa chết! Các anh các chị đã xông vào đây nói những
lời này? Các anh các chị có coi Úc Trình là cháu trai mình không hả!”
“Cháu trai?” Quý Vân như nghe kể chuyện cười: “Hai năm trước
khi nó dùng thủ đoạn máu lạnh ép tôi và Quý Dật rời khỏi công ty, nó có coi
chúng tôi là cô, là chú của nó không? Làm chúng tôi mất hết mặt mũi trước cổ
đông của công ty, không nể tình một chút nào, Quý Úc Trình nó là người tốt
chắc? Nếu nó thật sự là người tốt hay hiếu thảo gì đó, tại sao anh cả và chị
dâu tôi hoàn toàn không hề có tình cảm với nó?”
Một bác sĩ không nhịn được đi tới nói: “Bệnh nhân vẫn còn
trong phòng bệnh, người nhà…”
Quý Vân giật hợp đồng trong tay luật sư: “Không được công
chứng!”
Quản gia sợ bà ta vung hợp đồng trúng vào người ông cụ nên
vội vàng chắn trước người ông: “Cô Quý, cô…”
Ninh Tuy nói: “Đừng làm ồn nữa, chưa chắc Quý Úc Trình sẽ có
chuyện đâu, làm ồn nữa tôi sẽ gọi bảo vệ tới đấy.”
Quý Dật khoanh tay đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn Ninh Tuy:
“Cậu Ninh này, đây là chuyện nhà chúng tôi, hy vọng cậu có thể rời khỏi chỗ này
một lát.”
Vốn dĩ Ninh Tuy chẳng muốn phần di sản này, nhưng bây giờ
thấy hai người này, cậu đột nhiên hiểu được tình cảnh bây giờ của công cụ.
Nếu ông cụ không giao 21% cổ phần đó cho cậu theo như lời
báo mộng của Quý Úc Trình, ông cũng không thể tìm được người thừa kế thứ hai
tiếp quản nhà họ Quý thay Quý Úc Trình.
Ông cụ gọi luật sư tới, không chỉ là vì giấc mơ kia, mà còn
là vì ông biết sẽ xảy ra chuyện gì, ông hy vọng quyết định người nhận số cổ
phần Quý Úc Trình đứng tên càng sớm càng tốt, không thì sau đó nhà họ Quý sẽ
đấu tranh nội bộ không dứt.
Đấu tranh nội bộ, sẽ chỉ làm Quý Thị tổn hại nặng nề.
Bây giờ, đương nhiên cậu phải đứng về phía ông cụ.
Ninh Tuy bật cười: “Quan hệ giữa tôi và Quý Úc Trình là quan
hệ hôn nhân được pháp luật công nhận, xét theo quan hệ thân mật thì người có tư
cách đứng ở đây hơn là tôi mới đúng, mới hai cô chú rời đi trước cho.”
Quý Dật cảm thấy khí thế của cậu lại chẳng kém gì mình thì
híp mắt nói: “Ý của cậu là cậu muốn nhận số cổ phần thừa kế này?”
“Có tiền thì sao lại không nhận?” Ninh Tuy cười khẽ, nói:
“Tôi đã ký tên rồi, rất có thể tương lai nhà họ Quý sẽ là của tôi đó, nếu bây
giờ hai người rời đi, có lẽ tôi sẽ chia chác cho các người một phần.”
“Cậu…” Quý Vân tức tới mức run người, không ngờ một sinh
viên đại học mới hai mươi mốt tuổi lại to gan như thế, dám tranh giành gia sản
với bọn họ.
“Ba đã thấy chưa? Ba vẫn muốn giao cổ phần của Quý Úc Trình
cho người này? Chắc chắn nó ôm mục đích xấu gả vào nhà chúng ta!”
Ông cụ tức giận nói: “Đã nói đủ chưa? Vốn dĩ đã không phải
của tụi mày, tụi mày giành thì có tác dụng gì?”
Sắc mặt Quý Dật xanh mét.
Ông ta đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Vậy cái này thì sao?” Ông ta cười mỉa nhìn Ninh Tuy một
cái, sau đó bảo trợ lý phía sau đưa cho mình một xấp tài liệu.
“Ba à, trước khi quyết định ba cũng nên nhìn xem người được
gọi là vợ của Quý Úc Trình này đã làm những gì.”
Quý Dật đưa xấp tài liệu đó cho ông cụ Quý.
Phải công nhận, chuyện này vẫn phải cảm ơn Ninh Thâm, nếu
không phải anh ta đột nhiên điều tra em trai của mình, mà An Chính Tề của nhà
họ An lại chú ý tới, nhắc nhở ông ta một phen thì Quý Dật cũng sẽ không nghĩ
đến chuyện điều tra phương diện đó.
Lúc Ninh Tuy gả cho Quý Úc Trình, ông ta và Quý Vân đã điều
tra bối cảnh gia đình Ninh Tuy, nhưng tới tháng này mới lần theo dấu vết điều
tra của Ninh Thâm mà phát hiện chuyện Ninh Tuy bắt cá hai tay.
“Ninh Tuy, năm 18 tuổi trước khi thi đậu đại học S vẫn luôn
sống nhờ tiền trợ cấp của cô nhi viện và tiền làm thuê, nhưng ba năm nay lại
đột nhiên mua nhà ở Giang Cảnh, lại mua tranh giá trị đắt đỏ, tiêu tốn cộng lại
cũng quá ba trăm triệu rồi. Lúc đó cậu chưa gả vào nhà họ Quý, tiền ở đâu cậu
có? Đừng nói là nhà họ Ninh cho cậu, nhà họ Ninh nghèo rớt mồng tơi, có chi trả
nổi mức chi tiêu khổng lồ này không?”
Ba người mẹ Ninh, Ninh Thâm, Ninh Viễn Minh nghe nói Quý Úc
Trình xảy ra chuyện, nghĩ rằng tốt xấu gì cũng là người thân nên vội vàng chạy
tới bệnh viện, vừa bước lên cầu thang đã nghe nói thế: “…”
So với nhà họ Quý, nhà họ Ninh quả thật nhỏ bé như hạt cát
giữa sa mạc, nhưng ông chú Quý này cũng không cần với về họ với giọng điệu
khinh thường vậy chứ.
Sắc mặt ba người âm trầm, bỗng chốc không biết có nên đi qua
không.
Ninh Thâm nhìn chằm chằm Quý Dật, sau khi ý thức được ông ta
cũng đã điều tra được chuyện mình điều tra được, sắc mặt anh ta đột nhiên trở
nên vô cùng khó coi.
Anh ta đã nói mà! Ninh Tuy giấu giếm những chuyện này, sớm
hay muộn gì cũng phá huỷ tiền đồ của mình và cả nhà họ Ninh!
Ông cụ Quý nhíu mày lật xem những tư liệu đó.
Quý Dật thấy Ninh Tuy lạnh lùng nhìn mình thì càng thêm đắc
ý: “Nói không nên lời rồi chứ gì? Hơn nữa, tôi còn biết người cung cấp tài
chính cho cậu là ai nữa kìa? Là tổng giám đốc Lâm của công ty kỹ thuật kia đúng
không? Hai tháng trước cậu mua tranh trong phòng triển lãm gửi đến nhà cậu ta,
trong buổi đấu giá một tuần trước, cậu ta bán bức tranh đó đi. Quan hệ giữa hai
người là gì?”
“Quan hệ bạn bè.” Ninh Tuy nói.
Không ngờ những người này vì tài sản của nhà họ Quý mà đã
theo dõi cậu từ lâu.
Cậu đang suy nghĩ xem có nên nói chuyện di sản ở nước ngoài
ra không.
001 nói: “Tuy, cho tôi hai phút, cậu kéo dài thời gian đi,
khoản tiền mới nhất được chuyển vào trước lúc cậu đưa Quý Úc Trình vào phòng
cấp cứu vẫn chưa xử lý xong.”
“Bạn bè? Há.” Quý Vân như nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm:
“Bạn bè gì mà lại hào phóng như thế, ba trăm triệu đấy!”
Ninh Tuy cười mỉa: “ Đó là tiền của tôi, tôi muốn tiêu thế
nào thì liên quan gì đến các người?”
Quý Vân chìa tay: “Tiền của cậu? Cậu có tiền từ con đường
nào? Chứng minh đâu? Không thể nói là tiền làm thuê được đúng không.”
“Các người nghĩ mình là ai? Tại sao tôi phải chứng minh với
các người?” Ninh Tuy dứt khoát ngồi xuống, cậu khoanh tay, thản nhiên nhìn
những người trước mặt: “Một con chó ven đường đột nhiên nhảy ra chỉ trích tôi
không phải người, lẽ nào tôi phải lấy căn cước công dân của mình ra giải thích
với nó hay sao? Chỉ có thứ vô dụng mới tơ tưởng đồ của người khác, đó là tài
sản của Quý Úc Trình, anh ấy muốn bố thí cho ai thì bố thí cho người đó, muốn
ném xuống biển thì ném xuống biển, có liên quan gì tới các người?”
“Cậu!” Sắc mặt Quý Dật cũng trở nên xanh mét, thấy ông cụ
vẫn còn đang ngồi xem không nói tiếng nào, ông ta nói với ông cụ: “Chuyện để cổ
phần và tài sản của Úc Trình cho thằng oắt này, tóm lại con và Quý Vân đều kiên
quyết không đồng ý!”
“Đúng thế.” Quý Vân nói: “Dù sao Úc Trình cũng là cháu trai
của con, con không thể trơ mắt nhìn nó bị cắm sừng, hơn nữa chuyện này quá sức
vô lý! Úc Trình thật đáng thương, trước khi xảy ra chuyện nó giữ mình trong
sạch, nếu tỉnh lại phát hiện mình bị ép nhét cho một cậu vợ, nhất định sẽ nổi
trận lôi đình, nó yêu sạch sẽ đến vậy, nhất định sẽ không chấp nhận nổi chuyện
này!”
…
Ồn chết đi được.
Các từ ngữ khó nghe như “cô nhi”, “bị cắm sừng” không ngừng
nhảy vào trong tai Quý Úc Trình.
009 vội vàng hỏi: “Ký chủ, anh tỉnh rồi sao?”
Cả người Quý Úc Trình vẫn còn đau như bị xe cán, nhưng tóm
lại vẫn tốt hơn trước lúc hôn mê một chút, có lẽ là cơ thể anh đang hồi phục,
dần thừa nhận được 60% lực lượng này rồi…
Nhưng mà, vẫn không biết mình có chết không.
Nếu anh chết rồi, cậu vợ nhỏ của anh phải làm sao đây. Dù anh
đã dặn ông nội để tài sản của mình lại cho cậu, nhưng sợ là đám người kia sẽ
nghĩ trăm mưu ngàn kế cướp đi bằng được như bầy sói đói.
Hơn nữa, anh còn chưa chết mà đám người đó đã ăn nói khó
nghe như vậy rồi.
Chẳng phải chỉ là tiêu 300 triệu trong ba năm thôi sao, có
liên quan gì tới đám người đó? Mặc dù anh không biết tình hình cụ thể của Ninh
Tuy, nhưng nhất định Ninh Tuy có nỗi niềm khó nói.
Anh phải… Anh phải đi ra ngoài…
Quý Úc Trình cắn chặt răng.
Anh đang nằm trên giường bệnh, hộ sĩ đang đứng bên cạnh điều
chỉnh tốc độ truyền dịch cho anh, đột nhiên phát hiện đồ thị sinh mệnh của anh
đã khôi phục lại tín hiệu bình thường.
Không chỉ thế, người đàn ông tuấn tú sắc mặt trắng bệch đang
nằm trên giường dường như đang chiến đấu kịch liệt với thứ gì đó, nhiệt độ cơ
thể càng ngày càng nóng, trên trán cũng đổ mồ hôi ròng ròng.
…
Mẹ Ninh đứng cách đó không xa nghe vậy, càng nghe càng tức,
bà ta nhỏ giọng nói: “Cái gì mà cắm sừng này cắm sừng nọ, sao lại nói chuyện
khó nghe như thế…”
Chỉ là giọng của bà ta quá nhỏ, hai người Quý Vân và Quý Dật
hoàn toàn không nghe thấy.
Bà ta thấy Ninh Tuy đã bị ép tới góc tường thì muốn xông ra
bảo vệ Ninh Tuy như một người mẹ thực thụ, nhưng đối mặt với khí thế của người
nhà họ Quý, đầu gối bà ta lại không ngừng run lên…
Ninh Viễn Minh thấy hai người nhà họ Quý đã ép Ninh Tuy tới
đường cùng, trong lòng chỉ cảm thấy sảng khoái vô cùng, nếu không phải còn có
mẹ Ninh và Ninh Thâm bên cạnh, chắc cậu ta đã cười thành tiếng rồi.
Phải thế chứ, đây chính là kết cục cậu ta muốn thấy.
Quý Úc Trình có xuất sắc thế nào đi nữa thì cũng chỉ là
người thực vật, một người thực vật đang hấp hối, nguy hiểm tính mạng.
Nếu anh chết, Ninh Tuy sẽ bị đám hổ báo sài lang nhà họ Quý
xâu xé, uổng công kết hôn một lần. Còn nếu anh sống, sẽ vì căm ghét Ninh Tuy mà
đá cậu khỏi nhà họ Quý…
Khoảnh khắc Ninh Tuy gả và nhà họ Quý đã bước vào cục diện
bế tắc định trước sẽ thua rồi…
Nếu sớm biết thế này, trước đó cậu ta đã không kích động,
lúc đó cậu ta nên nhẫn nhịn đợi tới ngày hôm nay…
Nhưng ngay lúc này, cửa phòng bệnh không chút dấu hiệu báo
trước, đột nhiên bị đẩy ra.
Quý Úc Trình đỡ khung cửa, sắc mặt bệnh tật trắng bệch đứng
đó, nói: “Đều đến đông đủ hết rồi hả?”
Một câu này đã khiến cả hành lang vốn đang ồn ào lặng ngắt
như tờ.
“…”
Mọi người đồng loạt xoay người, chấn động nhìn về phía anh
như đang thấy mơ.
Tỉnh, tỉnh rồi?
“Mày, mày…” Quý Vân không nói nên lời.
Tầm mắt Quý Úc Trình nhìn thoáng qua mặt Ninh Tuy, anh nói
từng chữ: “Tiền của Ninh Tuy là tôi cho đó.”
“Ba năm trước tôi đã để ý người yêu của em trai, yêu thầm em
ấy, không phải em ấy thì không chịu, tôi đã dây dưa không dứt để em ấy nhận
lấy, có ý kiến à?”
“Cần điều tra tiếp không?”
Hành lang chìm vào sự im lặng chết chóc như thể chỉ có thể
nghe được tiếng hít thở của mọi người.
Bầu không khí dường như đông cứng.
“Nếu còn dùng chuyện này làm phiền em ấy một lần nữa, tôi sẽ
khiến các người sống không bằng chết.”
Tầm mắt anh lướt qua Quý Vân đang kinh hoàng và Quý Dật đang
chấn động, sau đó lại nhìn về phía Ninh Viễn Minh sắc mặt trắng bệch đứng cách
đó không xa.
Ba người đó nhìn anh, dường như đã bị bầu không khí lạnh giá
trên hành lang cướp sạch nhiệt độ cơ thể, ai nấy đều lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Đối với cả nhà họ Quý, Quý Úc Trình chính là người đứng trên
đỉnh chuỗi thức ăn, anh giống như con sư tử đầu đàn vậy.
Cho dù tuổi anh còn rất trẻ, dù trên khuôn mặt anh bây giờ
vẫn trắng bệch vì bệnh tật, thân hình cao lớn vì suy yếu mà không thể không vịn
khung cửa, nhưng Quý Vân và Quý Dật vẫn theo bản năng muốn xoay người chạy trốn.
Xong, xong thật rồi, sớm biết anh sẽ tỉnh lại, tối nay bọn
họ đã không tới đây gây chuyện thế này…
Ninh Viễn Minh chỉ cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng.
Quý Úc Trình không chỉ tỉnh lại, hơn nữa, anh đang nói cái
gì cơ…?
Ninh Tuy lại càng ngạc nhiên hơn cả, cậu vô thức đứng dậy.
Trong đêm gió tuyết, bên ngoài đang đổ tuyết lớn, thổi qua
hành lang kèm theo ánh đèn đường lờ mờ.
Quý Úc Trình bước hai bước về phía cậu, sau đó đột nhiên ngã
quỵ trong lòng cậu.