Sau Nguyên Đán, trên trường không có tiết học, Ninh Tuy ôm di động và máy chơi game ở trong biệt thự bắt đầu trải qua mùa đông với anh chồng thực vật của mình.

Sau khi Quý Úc Trình lấy thân phận 008 tặng người tuyết cho Ninh Tuy, lượng pin tăng cực kỳ nhanh, gần như trong vòng một ngày đã đạt đến 50%.

Có điều, sau khi đạt đến 50%, Quý Úc Trình thấp thoáng nhận thấy cơ thể mình có gì đó khác thường.

Trước nụ hôn chân ái kia, linh hồn của anh vẫn trong trạng thái không thể dung hợp với cơ thể, hoàn toàn trong trạng thái người thực vật.

Sau này mới dần dần dung hợp, các bộ phận trên cơ thể dần dần được mở khóa, bắt đầu có thể khống chế cơ thể mình.

Nhưng giờ khắc này, anh lại cảm thấy cơ thể của mình cứ như bị quá tải, toàn thân không có chỗ nào không đau đớn. Theo lượng pin dần dần tăng lên, hôm sau tăng đến 60%, cơn đau này càng ngày càng dữ dội hơn.

Tựa như vụ tai nạn giao thông hai năm trước lại xảy ra lần nữa trên cơ thể anh.

Cảm nhận được trạng thái của anh, 009 vừa bối rối vừa sốt ruột: “Ký chủ, tại sao lại như vậy?”

Quý Úc Trình cắn răng: “Mi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”

Anh nghi ngờ là vì lượng pin của hệ thống này dần tăng lên, năng lực dần hồi phục, mà cơ thể đã nằm liệt giường được hai năm, suy yếu quá nhiều so với người thường của anh đã dần dà không thể dung nạp nó.

Dù sao hệ thống cũng là năng lượng thể, có lẽ một người bình thường khỏe mạnh hoàn toàn có thể cho nó ký sinh.

Nhưng cơ thể bị tổn thương sau tai nạn giao thông của Quý Úc Trình còn lâu mới có thể đánh đồng với cơ thể của người bình thường.

009 nói: “Hay là để tôi rời khỏi cơ thể của anh? Nhưng… nhưng rời đi cũng không được.”

Mấy năm nay Quý Úc Trình đều phải nhờ vào 009 để duy trì cơ bắp không bị co rút, chức năng cơ thể có thể hoạt động bình thường.

Nếu 009 rời khỏi, lỡ như phản ứng teo cơ đã tích lũy suốt hai năm bỗng bùng nổ trong chớp mắt thì sao?

Hậu quả này, cả Quý Úc Trình và nó đều không thể thử.

Ban đầu Quý Úc Trình muốn cố gắng nhẫn nại, nhưng đến hôm sau, Ninh Tuy lập tức phát hiện anh chồng thực vật có gì đó khác thường, người anh nóng vô cùng, mồ hôi thấm ướt nhẹp đồ ngủ, quả thực cứ như bị sốt cao.

So với nhiệt độ lần này, lần trước cơ thể nóng lên sau tắm rửa hoàn toàn không đáng nhắc đến.

Sự việc xảy ra quá đột ngột, chỉ số nhịp tim trên máy thăm dò dấu hiệu sự sống cũng tăng vọt lên một trăm mấy chục nhịp chỉ trong chớp mắt. Ninh Tuy và quản gia đều hoảng sợ, vội vàng kêu bác sĩ riêng ngay trong đêm hôm khuya khoắt.

Sau khi đến đây kiểm tra, vẻ mặt của bác sĩ riêng cực kỳ khó coi, kêu họ lập tức đưa Quý Úc Trình đến bệnh viện tốt nhất.

Xe cứu thương hú vang chạy trong đêm tuyết

Tim Ninh Tuy đập thình thịch, nắm chặt tay Quý Úc Trình, quấn chăn quanh người anh, lên xe cứu thương cùng người nằm trên cáng.

Sức khỏe của người thực vật cực kỳ yếu ớt, bình thường chỉ cần một lần cảm cúm cũng khiến người ta kinh hoàng tột độ, huống chi cơn sốt bất thình lình ập đến này không chỉ đơn giản là bị cảm cúm.

Bác sĩ riêng nói rằng bình thường người thực vật sẽ không bị ho, nếu xuất hiện triệu chứng biểu hiện bên ngoài như phát sốt, có lẽ tình hình đã rất nguy hiểm.

Sẽ không… có chuyện gì đâu nhỉ?

Quản gia dẫn theo trợ lý Chu vội vàng lái xe đi theo đến bệnh viện, hơn nữa lòng nóng như lửa đốt gọi điện thoại cho ông cụ.

Bác sĩ và điều dưỡng thi nhau ùa vào phòng.

“Bíp…” một tiếng, màng nhĩ của Ninh Tuy và quản gia ngoài hành lang gần như bị chấn rách, bác sĩ trong phòng hô to: “Không còn nhịp tim! Chuẩn bị kích điện!”

“Nhanh nhanh nhanh!”

Ninh Tuy và quản gia đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.

Ngay cả viện trưởng cũng bị một cuộc điện thoại gọi tới, đeo khẩu trang vội vàng vào phòng phẫu thuật.

Nhìn cánh cửa lại một lần nữa khép lại trước mắt, trong lòng Ninh Tuy thoáng hoảng hốt.

Mặc dù đã sớm biết tuổi thọ của người thực vật sẽ không dài… Nhưng Quý Úc Trình đã nằm hai năm mà vẫn bình yên vô sự, Ninh Tuy cho rằng chí ít anh còn có thể chịu đựng thêm mấy năm nữa, sao mới đó… mà đã đi đến bước đường này?

Mình mới gả vào nhà chưa đầy ba tháng mà anh ấy đã…

Mình đã mang vận rủi cho anh ấy sao?

Nhưng chuyện này quá đột ngột, hôm trước hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, mình còn đẩy anh ấy xuống lầu, cùng quản gia ăn bánh gato thổi nến… Mặc dù anh ấy làm người thực vật chỉ có thể im lặng ngồi đó, nhưng khi đó anh ấy vẫn còn sống bình thường.

Khoảng thời gian trước anh ấy còn nằm trong lòng mình, được mình tay cầm tay chơi game, khi đó hô hấp vẫn đều đặn, mọi thứ đều bình thường.

Ninh Tuy ngồi xổm xuống sát bên tường, trong lòng như bị bóng ma đè nén, ít nhiều gì cũng cảm thấy khó có thể chấp nhận.

Cậu có thể chấp nhận việc Quý Úc Trình tỉnh dậy, nhìn mình bằng ánh mắt lạnh nhạt hờ hững, yêu cầu ly hôn với mình, kết thúc hành vi mình lợi dụng hệ thống kiếm được tiền tài từ chỗ anh ấy.

Nhưng không thể chấp nhận Quý Úc Trình lấy trạng thái của một người thực vật, không để lại bất cứ di ngôn nào, chết trong một đêm tuyết rơi.

Anh ấy là con cưng của trời sống như một truyền thuyết, chẳng lẽ cứ thế vội vã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi tại đây sao?

Có phải ông trời quá mức ghen tỵ người tài không…

Đầu óc Ninh Tuy rối bời, trong lòng nảy sinh thương hại vô tận đối với Quý Úc Trình, đồng thời còn có chút buồn bã mất mát…

Chung sống với nhau ba tháng, cho dù không phải là đối xử với một cơ thể người thực vật mà chỉ là một con búp bê thì cũng sẽ sinh ra chút tình cảm.

Quý Úc Trình nhận thấy ý thức của mình đang dần dần tan rã.

Trở thành người thực vật hai năm lẻ ba tháng, lần đầu tiên anh có cảm giác như linh hồn bị xé rách.

Mình sắp chết rồi ư?

009 ở trong cơ thể của anh gào khóc: “Nếu biết trước thế này thì tôi không nên ăn cắp pin, thà rằng vẫn luôn làm người thực vật, ít nhất ký chủ sẽ không chết…”

Sắp chết rồi mà vẫn còn bị cái hệ thống vô tích sự này làm cho nhức đầu.

Quý Úc Trình uể oải nói trong lòng: “Câm mồm.”

009: “Ký chủ, ý thức của anh khôi phục một chút rồi hả? Lúc nãy anh hoàn toàn hôn mê đấy!”

Quý Úc Trình cảm thấy mình bị đau đến nỗi ngất xỉu. Người anh đầy mồ hôi, cứ như thể bị một chiếc xe tải nghiền nát cả người, tứ chi bách hài đều nát bấy.

“Lúc này chắc ông nội của tôi vẫn còn đang ở trên máy bay. Cậu có thể gửi tin tức ở cự ly xa không?” Cơ thể của Quý Úc Trình suy yếu đến tột độ, ý thức cũng bị đứt quãng.

Nhưng anh phải làm xong chuyện cuối cùng.

009 vội vàng gật đầu lia lịa: “Làm được, ký chủ muốn tôi làm gì, mau nói lời trăn trối đi, không thì sắp trễ mất rồi!”

Quý Úc Trình: “…”

Lời trăn trối cái đầu mi.

Năm tiếng đồng hồ sau, Quý Úc Trình vẫn ở trong phòng cấp cứu, cánh cửa kia vẫn chưa từng được mở ra.

Máy bay của ông cụ Quý hạ cánh xuống mặt đất. Ông cụ vất vả mỏi mệt chạy đến bệnh viện, trông như già thêm mấy tuổi.

“Úc Trình nó…”

Môi quản gia run rẩy, đỡ ông cụ ngồi xuống ghế. Chiếc gậy chống trong tay ông cụ gần như không thể cầm vững.

Ông lẩm bẩm: “Vụ tai nạn giao thông đó vốn đã rất nghiêm trọng, hai năm qua tôi cố gắng giữ lại tính mạng thằng bé, làm một người thực vật nằm liệt trên giường suốt hai năm, chắc thằng bé cũng đau khổ lắm… Thôi cũng được…”

Ninh Tuy đứng bên cạnh im lặng lắng nghe, chỉ cảm thấy càng khó chịu.

Ninh Tuy hỏi 001 trong đầu: “Này Thống, có cách nào cứu Quý Úc Trình không?”

Mặc dù hỏi vậy, nhưng cậu cũng không ôm hy vọng gì.

001 chỉ là một hệ thống năng lượng, sao có thể biết cách cải tử hoàn sinh?

Nhưng 001 lại thắc mắc trong đầu cậu: “Nhưng mà Tuy, Quý Úc Trình chưa có dấu hiệu tử vong. Nếu đối tượng mục tiêu trở nên nghèo khổ thì chấm đỏ ở chỗ tôi sẽ biến thành màu xám, còn khi đối tượng mục tiêu sắp tử vong, chấm đỏ ở chỗ tôi sẽ hoàn toàn biến mất. Nhưng mà chấm đỏ của Quý Úc Trình vẫn rất rực rỡ, còn rực rỡ hơn cả người thực vật tóc vàng ở nước ngoài ấy chứ.”

Ninh Tuy sửng sốt: “Nghĩa là sao? Ý cậu là anh ấy có thể chịu đựng qua lần này hả?”

001: “Tôi không dám chắc, nhưng phán đoán của tôi sẽ không sai lầm.”

Mặc dù không biết hiện tại trình trạng của Quý Úc Trình rốt cuộc là gì, có thể tỉnh lại hay không, nhưng cổ họng như bị siết chặt của Ninh Tuy bỗng nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.

Chỉ cần không nguy hiểm tới tính mạng là được.

Ninh Tuy đang lưỡng lự không biết nên làm cách nào để biểu đạt cho ông cụ Quý biết chuyện này thì bỗng nhiên, ông cụ vẫy tay gọi cậu: “Ninh Tuy, cháu lại đây.”

Ninh Tuy bước tới: “Ông còn ổn không ạ?”

Ông cụ chần chờ một lát, sau đó nói với quản gia: “Lúc nãy tôi ở trên máy bay, thật sự quá mệt nên chợp mắt một lát, mơ thấy Úc Trình.”

Ninh Tuy hơi buồn bã. Ông cụ chợp mắt một lát mà cũng mơ được, hầy, không biết ông ấy ước cháu trai tỉnh lại đến mức nào.

“Thằng bé báo mộng cho ông…”

Nói tới đây, vẻ mặt của ông cụ cũng có hơi khó có thể tin tưởng nổi, nhìn về phía Ninh Tuy: “Nó hỏi thăm ông trước, sau đó nói với ông rằng mong ông sẽ quyên góp 20% di sản của nó làm từ thiện, 80% còn lại để cho cháu. Đương nhiên nếu cháu muốn trăm phần trăm thì không quyên góp một đồng nào, để lại hết cho cháu luôn.”

Ninh Tuy: “…” Gì?

Mặc dù Ninh Tuy rất thích tiền, nhưng cậu còn chưa đến nỗi thấy tiền là sáng mắt cỡ đó, không tiếc bán rẻ lương tâm mà nhận số di sản này.

“Ông ơi, đó chỉ là một giấc mơ thôi, ông đừng suy nghĩ nhiều. Trước khi xảy ra tai nạn, mặc dù cháu rất thích Quý Úc Trình, nhưng Quý Úc Trình chẳng buồn liếc nhìn cháu lấy một lần, thậm chí anh ấy còn không biết cháu là ai…” Ninh Tuy dừng lại trong chốc lát mới nói tiếp: “Sao có khả năng để di sản lại cho cháu chứ?”

Ninh Tuy nói: “Nói không chừng ý anh ấy để lại cho vợ tương lai của anh ấy?”

Ông cụ Quý lắc đầu: “Nó chỉ rõ tên họ nói là để lại cho cháu, Ninh Tuy, hai chữ này ông nghe thấy rất rõ ràng.”

Nói xong, ông cụ lâm vào trầm tư: “Để ông ngẫm lại cái đã.”

Ninh Tuy: “…”

Cậu biết thời nay người già đều rất tin vào mấy vụ báo mộng, nhưng rõ ràng chuyện này là không có khả năng!

Ông cụ đừng bị một giấc mơ lừa!

Ông cụ nhìn về phía phòng phẫu thuật, dần dần chau mày.

Nếu chỉ là giấc mơ bình thường thì thôi không nói làm gì, ông cụ Quý còn chưa mê tín đến mức đó. Nhưng khi ở trên máy bay, ông gần như cảm nhận được Quý Úc Trình nói chuyện trong đầu mình. Ông đã nghe giọng nói ấy hai mươi ba năm, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Cháu trai do chính tay ông nuôi lớn, sao có thể không nhận ra?

Rõ ràng giọng điệu cũng là giọng điệu của Úc Trình.

Câu nói cuối cùng “Làm từ thiện cũng được, không làm cũng chẳng sao, nếu em ấy muốn thì cho em ấy hết, ông nội, ông bảo trọng nhé ạ”, rõ ràng chính Quý Úc Trình mới nói được câu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play