Sau khi về nhà, bà Ninh nghĩ đi nghĩ
lại những lời mà Ninh Tuy đã nói. Bà ta nằm trên giường, nước mắt thấm ướt nửa
bên gối.
Lúc về đến nhà, bà ta nói với người hầu
là mình chán ăn, đừng gọi bà ta xuống ăn bữa tối rồi lên lầu. Ninh Thâm đang
xem văn kiện trong thư phòng, Ninh Viễn Minh thì chơi di động trong phòng
khách. Hai đứa con được nuông chiều này chỉ cho rằng bà ta chơi bài thua nên
tâm trạng không vui, chỉ ân cần hỏi thăm một câu rồi không còn câu kế tiếp nữa.
Nếu Ninh Tuy ở đây, chắc chắn thằng bé
sẽ ngồi bên giường quan tâm hỏi han tới cùng, hỏi bà ta rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì.
Thực ra… Ninh Tuy mới là đứa trẻ ngoan
nhất.
Bà ta không nhúng tay vào việc quản lý
công ty, mỗi ngày đều rất nhàm chán, chỉ có thể đánh bài với đám phu nhân nhà
giàu, đi dạo phố mua sắm để giết thời gian. Đề tài mà bà ta có thể thảo luận ở
nhà chỉ đơn giản là mấy tin đồn trong giới.
Con trai cả Ninh Thâm ngày nào cũng bận
rộn đến mức tối mày tối mặt, hoàn toàn không rảnh bận tâm tới bà ta.
Mặc dù Ninh Viễn Minh sẽ quan tâm bà
ta, nhưng bà ta cũng nhận ra Tiểu Minh không có hứng thú với mấy tin đồn của
đám đàn bà con gái, ngay cả tên của mấy bà bạn hay chơi bài với bà mà nó cũng
không nhớ.
Chỉ có Ninh Tuy, lần nào cũng trò
chuyện hăng say với bà ta rất lâu, còn nhớ rõ mỗi lần bà ta thua bài chỗ nào,
sau đó tìm kiếm tư liệu để bày chiêu cho bà ta.
Ban đầu bà ta cho rằng Ninh Tuy từ thị
trấn nhỏ thi đậu đại học lên đây, chưa từng thấy cuộc sống ở thành phố lớn nên
mới tò mò về đề tài trò chuyện của bà ta, nhưng bây giờ bà ta mới biết… chẳng
qua Ninh Tuy sẵn sàng tốn thời gian và công sức để bầu bạn với mình thôi.
Bây giờ Ninh Tuy đã thu hồi tình cảm
đối với bà ta, cuộc sống của bà ta lập tức trở lại nhàm chán như cũ. Chồng
thường xuyên vắng nhà, hai đứa con trai đã trưởng thành nên hoàn toàn không có
hứng quan tâm bà ta đang suy nghĩ gì.
Nói không hối hận là dối lòng.
Giờ này phút này, bà Ninh hối hận đến
mức xanh cả ruột.
Lúc ăn bữa tối, Ninh Thâm phát hiện bà
Ninh vẫn chưa xuống dưới, bèn nói với người hầu bên cạnh: “Nấu ít cháo bưng lên
phòng, kêu mẹ ít nhiều gì cũng ăn một chút.”
Người hầu đáp: “Vâng.”
Thấy Ninh Thâm nhanh chóng ăn mấy miếng
cơm rồi cầm áo khoác lại chuẩn bị ra ngoài, Ninh Viễn Minh bưng bát nói: “Anh,
buổi tối anh còn bữa tiệc hả?”
“Có một buổi đấu giá.” Ninh Thâm giơ cổ
tay lên nhìn đồng hồ: “Bây giờ mà không đi thì sẽ đến trễ.”
“Buổi đấu giá?” Ninh Viễn Minh hơi khó
hiểu: “Trước kia anh chưa bao giờ tham dự loại hoạt động này mà.”
Không phải Ninh Thâm không muốn đi, mà
những buổi đấu giá từ thiện kia đều là những nơi mà các tỷ phú triệu phú giới
thượng lưu sẽ đến. Hai cha con Ninh Thâm và ông Ninh cố gắng kinh doanh ở thành
phố Giang với công ty nước ngoài thì mới miễn cưỡng chen chân vào giới này, hơn
nữa còn là nhân vật râu ria ở thành phố Giang, vẫn luôn bị các gia tộc lớn
chướng mắt.
Tài lực của nhà họ Ninh không theo kịp,
cho dù đi cũng chỉ là tép riu mất mặt xấu hổ, thứ này không mua được thứ kia
không nỡ mua, thế thì đi làm gì?
Ninh Thâm vừa mặc áo khoác vừa đi về
phía huyền quan, nói: “Nghe nói tổng giám đốc Lâm của công ty công nghệ kỹ
thuật kia cũng sẽ đến dự, tranh thủ dịp này anh đến đó tặng một tấm thẻ chơi
golf cho cậu ấy, hẹn ăn một bữa cơm.”
“Tổng giám đốc Lâm? Lâm Mãn? Công ty
thu mua công ty của ba Từ Thiên Tinh hả?” Ninh Viễn Minh bỗng đặt bát xuống,
đứng dậy.
Ninh Thâm đang bận sửa sang lại cà vạt
của mình trước chiếc gương ở chỗ hành lang cửa ra vào, không rảnh để ý tới cậu
ta.
Ninh Viễn Minh lại bám sát theo sau:
“Em đi được không?”
“Em đi làm gì?” Ninh Thâm nhíu mày.
Những dịp thế này ngay cả anh ta đến đó cũng thấy luống cuống, dẫn Ninh Viễn
Minh đi theo, lỡ gặp chuyện gì đó mất mặt thì sao?
“Em quen…” Nói đến nửa chừng, Ninh Viễn
Minh bỗng ngậm miệng lại.
“Gì cơ?” Ninh Thâm liếc Ninh Viễn Minh.
Anh ta cảm thấy gần đây Ninh Viễn Minh
cứ thần thần bí bí, nhưng tâm tư của anh ta còn đang tập trung vào buổi đấu giá
nên lười hỏi nhiều.
Lâm Mãn có thể dựng nghiệp bằng hai bàn
tay trắng nhờ một khoản tiền đầu tư, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã đứng vững
gót chân ở thành phố Giang này, thật sự là nhân vật xuất sắc hiếm thấy.
Đối mặt với kiểu người trẻ tuổi hơn
mình, năng lực còn mạnh hơn mình, trong lòng Ninh Thâm ít nhiều gì cũng có chút
ghen tỵ, nhưng phần nhiều vẫn là khâm phục.
Gần đây công ty của anh ta có một vụ
làm ăn, nếu được thì có lẽ sẽ thỏa thuận hợp tác với công ty của Lâm Mãn, do đó
anh ta muốn tranh thủ dịp này đến đó làm quen.
Nếu được, đương nhiên anh ta càng muốn
làm quen với người đứng đằng sau Lâm Mãn. Có thể khiến Lâm Mãn cam tâm tình
nguyện đi theo mình, chắc chắn người kia không phải chỉ là con nhà giàu kế thừa
di sản tầm thường nào đó.
Nhưng hiện giờ cả giới này không một ai
biết người kia là ai… Vậy thì lựa chọn phương án dự bị, làm quen với Lâm Mãn
cũng được.
Nhìn Ninh Thâm ra ngoài, khóe miệng
Ninh Viễn Minh nhếch lên.
Tình cảm của bà Ninh đối với cậu ta rất
sâu đậm, nhưng Ninh Thâm ít nhiều gì vẫn có chút đề phòng cậu ta, có lẽ sợ cậu
ta tranh giành tài sản với mình, đã lên năm ba rồi mà vẫn không cho cậu ta tiếp
xúc với việc kinh doanh của công ty.
Nhưng sao Ninh Thâm lại ngờ được rằng
thứ mà anh ta vắt óc tìm kế muốn có, mình đã dễ dàng chiếm được chứ?
Có lẽ cứ kiên nhẫn chờ đợi trước đã,
chờ đến khi quan hệ giữa mình và người kia tiến thêm một bước rồi hẵng khiến
Ninh Thâm rúng động.
…
Xe đang trên đường chạy đến buổi đấu
giá, Ninh Thâm mở di động nhưng lại không kìm được mà xem mấy bức ảnh chụp bản
sao kê trên di động của mình… Là kết quả mà anh ta nhận được sau khi lần trước
nhờ người khác điều tra Ninh Tuy.
Mấy bức ảnh sao kê này đã chứng minh
trước khi gả vào nhà họ Quý, Ninh Tuy chẳng những bỏ ra hơn chục triệu mua
tranh vẽ, mà còn từng mua sắm mấy chỗ bất động sản.
Nó không thể có tiền riêng được, nhà họ
Ninh cũng chưa bao giờ cho nó nhiều tiền đến thế. Vậy thì trước khi gả cho Quý
Úc Trình, nó còn từng có quan hệ với người giàu có khác.
Lỡ mấy thứ này bị người khác chứ không
phải mình điều tra ra thì xong đời.
Ninh Thâm càng xem càng nhức đầu. Quả
thực tình cảm của anh ta đối với cậu em trai xuất hiện giữa chừng này không sâu
đậm gì, nhưng cũng không muốn thấy cậu tự hủy tương lai, càng không muốn khiến
cậu liên lụy tới nhà họ Ninh.
Anh ta suy nghĩ một lát, cuối cùng
không thể kìm nén được nữa mà gọi điện cho Ninh Tuy.
…
Ở bên này, Ninh Tuy vừa cùng Quý Úc
Trình khám bệnh xong, đang định về nhà.
Bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường,
nhiệt độ cơ thể tăng lên có lẽ do hiện tượng sinh lý nào đó. Mặc dù không thể
giải thích cụ thể là nguyên nhân gì nhưng chắc không có vấn đề lớn gì, bảo
người nhà họ đừng lo lắng.
Trên xe, Ninh Tuy thở phào nhẹ nhõm ôm
anh chồng thực vật của mình.
Nếu vì mình tắm rửa chậm quá làm người
thực vật bị cảm thì tội của mình to lắm.
Nhưng mà… chuyện này thật sự bình
thường à?
Ninh Tuy lại sờ lên mặt Quý Úc Trình,
vẫn rất nóng, hơn nữa gò má còn đỏ ửng một cách không bình thường trên gương
mặt tái nhợt, gần như giống hệt trứng gà luộc.
Bác sĩ cho cậu một túi chườm nước đá,
bảo cậu có thể giúp người thực vật giảm nhiệt độ khi thân nhiệt của người thực
vật quá nóng. Nhưng túi chườm nước đá lạnh quá, bây giờ đang là mùa đông, cho
dù trong xe có bật máy sưởi ấm thì người bình thường đụng vào nó cũng sẽ bị
lạnh đến mức run lên, huống chi là dùng cho người thực vật.
Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Tuy đỡ Quý Úc
Trình ngồi ngay ngắn để anh tựa lưng vào ghế sau xe, lệch đầu về phía vai mình.
Sau đó dùng túi chườm nước đá chườm tay
mình một lát, chờ đến khi nhiệt độ trên tay mình giảm xuống rồi lại áp tay lên
mặt Quý Úc Trình, giúp anh hạ nhiệt độ.
Hai bàn tay lạnh lẽo của Ninh Tuy bọc
quanh chiếc cổ nóng rực của người thực vật, nhẹ nhàng ấn từ vành tai đến lồng
ngực trong áo, cứ thế lặp đi lặp lại, vô cùng chăm chú.
Quý Úc Trình: “…”
Cậu vợ nhỏ làm như vậy chỉ là để giúp
mình hạ thấp thân nhiệt thôi, nhưng em ấy không hề biết rằng hành động này vô
hình trung lại giúp mình “tăng nhiệt độ” theo kiểu khác.
Quý Úc Trình thật sự không muốn cơ thể
của mình có phản ứng thêm lần nữa, nhưng cứ tiếp tục bất lực bị “chà đạp” kiểu
này… Chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ dục vọng tăng vọt.
Trên đường trở về, cậu cả Quý kìm nén
hết sức vất vả.
Vừa phải khống chế cơ thể của mình đừng
nhạy cảm phát run lung tung, vừa phải dẹp sạch suy nghĩ trong đầu, cố gắng làm
cho mình trở nên thanh tâm quả dục, còn phải bắt mình đừng tập trung sự chú ý
vào xúc cảm trên da.
Cuối cùng, một cuộc điện thoại cắt
ngang hành động tốt bụng giúp anh hạ nhiệt độ của cậu vợ nhỏ.
Tay Ninh Tuy vẫn cầm túi chườm nước đá,
lúc này cũng đã bị đông lạnh đến mức chịu không nổi. Tranh thủ lúc di động đổ
chuông, cậu đặt túi chườm nước đá xuống, tiện tay cầm điện thoại bấm nút nghe
máy: “A lô.”
Không ngờ lại là Ninh Thâm gọi điện
tới, Ninh Tuy lại đưa mắt nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, ông anh trai này
tám trăm năm không liên lạc với cậu, bây giờ tự dưng gọi điện không biết là có
chuyện gì.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng Ninh
Thâm: “Ninh Tuy, anh có chuyện muốn nói với cậu, cậu tranh thủ thời gian rảnh
đến đây gặp anh một lần đi.”
Giọng điệu của Ninh Thâm không tốt chút
nào, cứ như thể đang phiền lòng vì chuyện gì đó, nghe rất nghiêm túc.
Một bàn tay Ninh Tuy đặt trên mặt Quý
Úc Trình, tiếp tục ướp lạnh cho anh chồng thực vật, đồng thời khó hiểu hỏi:
“Anh có chuyện muốn nói với tôi thì tại sao lại là tôi đi tìm anh?”
Ninh Thâm: “…”
Ninh Thâm nhịn xuống, hỏi: “Thế khi nào
cậu có thời gian rảnh?”
“Khi nào cũng không rảnh.” Nói xong,
Ninh Tuy muốn cúp điện thoại, buổi chiều cậu đã nói rất rõ ràng với bà Ninh
rồi, thật sự không muốn phí nước bọt nữa.
“Khoan đã.” Giọng điệu của Ninh Thâm
trở nên rất khó nghe: “Tiền của nhà họ Ninh với nhà họ Quý đã đủ để cậu tiêu
xài rồi, đừng làm chuyện đó nữa.”
“Làm chuyện gì?” Ninh Tuy bị anh ta nói
mà không hiểu ra sao.
Cậu em trai này còn nhỏ tuổi, trước kia
chưa từng được dạy dỗ đàng hoàng, để leo lên người giàu có, nhất thời phạm sai
lầm cũng là chuyện có thể tha thứ.
Ninh Thâm cố gắng kìm nén xúc động răn
dạy người khác của mình, khiến cho giọng điệu của mình trở nên bình thường một
chút, nói: “Thân là anh trai của cậu, anh nhắc nhở cậu, mau chóng cắt đứt quan
hệ với người kia đi, không thì…”
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì
đã bị Ninh Tuy cúp điện thoại.
“Tút tút tút…” Tiếng kết thúc cuộc gọi
truyền tới.
Ninh Thâm: “…”
Anh ta gọi lại lần nữa thì phát hiện số
điện thoại di động và WeChat của mình đều đã bị Ninh Tuy chặn hết.
Sắc mặt Ninh Thâm bỗng trở nên tái mét.
“Ăn nói xà lơ…” Ninh Tuy tắt điện
thoại, hoàn toàn không quan tâm Ninh Thâm đang suy nghĩ gì.
Quãng thời gian khát vọng có người nhà
đã trôi qua, bây giờ cậu đã có mấy người bạn cùng với hai hệ thống, đã rất thỏa
mãn rồi.
Người thực vật nằm trong lòng cậu, im
lặng nghe cuộc gọi vừa rồi.
Tiếp xúc với cậu vợ nhỏ càng lâu thì
càng hiểu biết nhiều về chuyện gia đình của cậu, trong mắt Quý Úc Trình, Ninh
Tuy càng giống một chú mèo con lang thang, thoạt nhìn như không bận tâm tới bất
cứ thứ gì, nhưng thực tế nội tâm cực kỳ nhạy cảm.
Nhu nhược thuần khiết, cần sự bảo vệ
của mình.
Chắc chắn từ bé em ấy đã chịu rất nhiều
đau khổ, giờ mới đến với mấy.
Cho nên những hành động khiến 009 cảm
thấy sợ hãi, trông thì như có phần điên cuồng của em ấy chẳng những không khiến
Quý Úc Trình sợ hãi, trái lại còn khiến nội tâm Quý Úc Trình nảy sinh khát vọng
bảo vệ vô tận.
Đây không phải là vấn đề của em ấy. Em
ấy thiếu thốn tình thương nên mới tự sinh ra cơ chế tự phòng ngự, trạng thái
tâm lý mới trở nên nguy hiểm như thế.
Nếu mình bảo vệ em ấy chu đáo, giúp em
ấy gỡ bỏ khúc mắc thì chắc chắn em ấy sẽ trở lại làm người bình thường.
Nghĩ đến đây, cậu cả Quý không kìm lòng
được mà đưa mắt nhìn lượng pin trên góc phải.
21%.
Quý Úc Trình: “…”
009 biết ký chủ sẽ nói gì nên đã chột
dạ ôm đầu nấp sẵn rồi.
Quý Úc Trình: “…”
May mà tiếp theo là hai ngày cuối tuần,
người thực vật và cậu vợ nhỏ có thể quấn quýt với nhau.
Sáng hôm sau, Ninh Tuy vừa ngủ dậy đã
thấy một quả táo vội vã được đặt ngoài cửa sổ. Rõ ràng nói là tuần sau, thế mà
hôm sau nó đã được đặt ở đó.
Không biết quả táo này ở đâu ra, chắc
là lấy trộm từ phòng bếp dưới lầu. Bởi vì sáng nay dì Châu cứ lải nhải hình như
trong bếp thiếu thứ gì đó.
Ninh Tuy mở cửa sổ cầm quả táo vừa to
vừa tròn đó vào phòng, không kìm lòng được mà mỉm cười: “Đáng yêu thế.”
Vừa lúc một quyển sách truyện cổ tích
lần trước chưa đọc xong cho cậu cả Quý được đặt bên cửa sổ, ngoài trời đang có trận
tuyết đầu mùa đông, cảnh tượng này quả thực có phần giống như thế giới cổ tích.
Không biết ký chủ của hệ thống đó là
ai, nếu nó không có ký chủ thì cậu thật sự muốn cho nó vào sống trong cơ thể
của mình.
Nhận thấy suy nghĩ của cậu, 001 tức
khắc hắng giọng mấy cái.
Ninh Tuy lập tức trấn an nó: “Được rồi,
tôi chỉ nghĩ vậy thôi.”
Ninh Tuy chỉnh lại chăn cho người thực
vật trên giường, thay quần áo rồi xoay người xuống lầu.
Sau khi cậu rời đi, linh hồn của Quý Úc
Trình nhếch mép lạnh lùng: “Nghe thấy gì chưa?”
“Gì?” 009 hỏi: “Chim hót ngoài cửa sổ
hả?”
Cậu cả Quý chảnh chọe nói: “Em ấy khen
ta đáng yêu.”
009: “…”
Mấy ngày nay khối không khí lạnh tràn
về, Ninh Tuy cũng không định ra ngoài. Khi ở nhà, ngoại trừ một ngày ba bữa đều
ăn cơm cùng chú quản gia thì cậu chỉ cần đọc mấy cuốn sách, xoa bóp cho Quý Úc
Trình. Đã sắp đến cuối học kỳ nên cũng đã đến lúc viết luận văn.
Viết một lát, mắt của cậu hơi nhức mỏi.
Cậu ngẩng đầu, tuyết đã bắt đầu rơi ngoài cửa sổ, gian phòng yên ắng, anh chồng
thực vật ở bên cạnh vẫn nhắm nghiền mắt, khuôn mặt tuấn mỹ như mọi khi. Ninh
Tuy ngồi bên cạnh anh, buông mi chăm chú nhìn anh, bỗng nảy sinh chút cảm giác
ấm áp.
Bỏ qua tính cách sớm nắng chiều mưa
trong lời đồn thì cậu cả Quý này thật sự rất hoàn hảo.
Nhất là khuôn mặt này, bất kể ngắm bao
nhiêu lần, Ninh Tuy cũng không thấy chán.
Đứng trước một vật đẹp đẽ, con người sẽ
muốn đụng chạm vào nó, Ninh Tuy cũng không ngoại lệ. Cậu không kìm lòng được mà
bò lên giường, cúi người hít mùi hương trên người Quý Úc Trình.
Thơm quá, mùi thảo dược quen thuộc này
cũng mang lại cảm giác thuộc về cho cậu.
Cậu lúc thì vuốt tóc của Quý Úc Trình,
lúc thì bóp vành tai của Quý Úc Trình, một lát sau lại dán mặt lên gò má Quý Úc
Trình, cánh tay ôm quanh cổ anh, cứ thế ôm anh chợp mắt một lát.
Cũng chỉ có người thực vật không có ý
thức thì mới chịu được sự dính người của cậu.
Từ bé đã là trẻ mồ côi, Ninh Tuy cứ
luôn đánh mất từng thứ một. Hồi bé là vì quá nhỏ yếu nên bị cướp đồ chơi, lớn
lên thì là người nhà luôn nhìn mình bằng ánh mắt soi mói.
Mặc dù có bạn bè, nhưng vì hệ thống hạn
chế nên không thể tiếp xúc thân mật với họ nhiều hơn.
Mọi chuyện chung quanh cậu cứ thay tới
thay lui, chỉ có ở chỗ anh chồng thực vật này, cậu mới cảm nhận được sự tĩnh
lặng không thay đổi.
“Tốt quá.” Ninh Tuy vuốt ve gương mặt
của cậu cả Quý: “Nếu anh không tỉnh lại thì sẽ mãi là của em.”
Cậu sẽ vẫn có thể ngắm nhìn gương mặt
tuấn mỹ này, ôm chặt cơ thể này.
009: “…”
Rõ ràng câu nói này rất bình thường,
nhưng 009 lại nghe ra cảm giác như một đứa cố chấp cuồng kiểm soát. Hàm răng
của nó va lập cập, hoàn toàn không dám đối diện với khuôn mặt của cậu vợ nhỏ
nhà ký chủ, trực tiếp chui vào người ký chủ.
009 vừa chui vừa không kìm nén được xem
xét đầu óc của ký chủ.
Nhưng trong lòng ký chủ lại đang sinh
ra tình cảm dịu dàng vô hạn.
009: “…
Ninh Tuy dụi mắt rồi tiếp tục viết luận
văn một lát, bỗng cảm thấy hơi nhàm chán. Cậu tắt laptop, xoay người nằm sấp
xuống, lấy di động ra chơi hai ván game.
Cậu không mê game, nhưng cũng như tất
cả các nam sinh viên khác, các loại game online cùng với game mang tính đối
kháng cậu đều sẽ chơi thử.
Mới chơi hai ván, còn đang tìm đồng đội
thì một cửa sổ bắn ra trên giao diện trò chơi.