“Ồ.” Ninh Tuy hứng thú hỏi: “Anh bị nói
lắp à?”
Tiểu hệ thống này chỉ nói một câu mà bị
kẹt tận hai lần.
Quý Úc Trình: “…”
Sao bảo trưởng thành chín chắn, điềm
tĩnh ung dung?
Xem ra cho dù ký chủ cao lớn anh tuấn
cỡ nào cũng sẽ kích động thất thố khi gặp người thương.
009 thở dài trong đầu Quý Úc Trình: “…
Lúc này nhất định không thể thừa nhận anh là ai, không thì hình tượng của anh
trong suy nghĩ của cậu vợ nhỏ nhà anh sẽ thành người thực vật + nói lắp + một
đứa học sinh cấp 3 dùng acc clone hù dọa cậu ta. Ngoại trừ yếu tố ‘người thực
vật’ này vừa hay khớp với gu của cậu ta nên cộng thêm điểm cho anh, thì mấy yếu
tố khác hoàn toàn âm điểm ấn tượng… Hơn nữa đến khi anh tỉnh dậy, ưu thế người
thực vật cũng sẽ không còn nữa…”
Có người vẫn luôn lải nhải bên cạnh
mình đã đủ khiến người ta phiền lòng rồi, huống chi âm thanh này còn phát trực
tiếp trong đầu, hoàn toàn không có quá trình chuyển giao không khí.
Mạch máu không ngừng nổi lên trên trán
Quý Úc Trình: “Mi có thể câm miệng lại không?”
“…” 009 im lặng dán giấy niêm phong lên
miệng mình.
Đối với chuyện tình yêu, quả thực Quý
Úc Trình không am hiểu cho lắm. Kể từ khi hiểu chuyện đến nay anh chưa từng có
ngày nào không sống dưới sự khống chế kế thừa gia tộc, anh không có thời gian,
cũng không có tinh lực để tiếp xúc với bất kỳ chuyện gì liên quan tới tình cảm.
Nhưng trái lại anh rất am hiểu cách xử
lý đám ong bướm ruồi bọ nhào về phía mình, cách xử lý chính là lạnh lùng như
tảng băng kêu nhân viên bảo vệ lôi mấy người đó ra ngoài.
Nhưng đối với người mình thích…
Trước kia anh chưa bao giờ thích người
khác, càng chưa bao giờ tưởng tượng mình nên chung sống với nửa kia của mình
như thế nào. Những chuyện mà các cặp đôi bình thường hay làm như sấy tóc cho
nhau, cùng nhau đi dạo siêu thị, cùng nhau đi du lịch, thân mật chia sẻ đồ ăn
cho nhau, anh thậm chí chưa bao giờ ảo tưởng trong đầu dù chỉ một chút.
Đối với anh, những chuyện đó cứ như ở
một thế giới khác, hết sức lạ lẫm.
Có ai mà ngờ được, hai mươi ba năm
trước khi vụ tai nạn xảy ra, anh sống giống hệt như một con robot được vặn dây
cót không ngừng hoạt động chứ?
Nhưng cậu vợ nhỏ lại thích hình tượng
ngạo mạn lạnh lùng của anh khi lúc được truyền thông phỏng vấn…
Không được, nhất định phải thay đổi ấn
tượng lại.
Quý Úc Trình hít sâu một hơi.
Không sai, cho dù trước kia chưa bao
giờ trải qua.
Nhưng trước lạ sau quen thôi, tiếp theo
sẽ phải bắt đầu thong dong bình tĩnh, tỏa ra sức hút của mình.
009 nắm chặt hai tay: “Cố lên ký chủ,
anh sẽ làm được!”
Cậu cả Quý nhìn gương mặt của cậu vợ
nhỏ trong đầu. Sợi tóc mềm mại trên trán cậu vợ nhỏ dường như đang phất phơ vì
bị cơn gió thổi từ cửa sổ vào phòng, trông vừa mềm mại vừa dày, đôi môi căng
mọng, đôi mắt nai tròn xoe…
Anh vững vàng lên tiếng: “… Không…
Không phải nói lắp…”
009: “…”
Hoàn toàn không có sức thuyết phục nhé!
Ninh Tuy bật cười, hoàn toàn không thể
ngờ lại là một đứa cà lăm.
Hệ thống này có cảm giác đáng yêu vượt
quá mong muốn của cậu.
Ba năm trước đây, lúc 001 mới xuất hiện
vẫn luôn dùng thái độ giải quyết việc chung với cậu. Trong một khoảng thời gian
rất dài, ấn tượng của Ninh Tuy về 001 vẫn là một dòng code cơ giới hóa có thể
tự hoạt động trong máy tính, mãi tới sau này quen thuộc thì mới chung sống với
nhau như bạn bè người thân.
Nhưng không biết tại sao tiểu hệ thống
này vừa xuất hiện đã cho cậu cảm giác như trình độ nhân cách hóa của nó càng
cao hơn.
Hơn nữa, nếu chỉ nghe giọng nói này còn
tưởng là tuýp công tử nhà giàu thường xuyên tham dự tiệc tối, giống như anh
chồng thực vật của cậu vậy, có khí chất lạnh lùng không mang theo bất cứ tình
cảm nào.
Nhưng lại không ngờ kẻ có được giọng
nói cao ngạo lạnh lùng như một tảng băng đó… lại là một đứa nói lắp!
Sự tương phản mãnh liệt này, nghĩ kiểu
gì cũng thấy hơi buồn cười.
Nhìn khóe miệng của cậu vợ nhỏ cong lên
từ hình chiếu trong đầu, Quý Úc Trình thất hơi mất mặt.
Lần đầu tiên trò chuyện là chuyện cực
kỳ có ý nghĩa kỷ niệm, vậy mà lại bị mình lãng phí ở đây. Nếu biết trước thì
mình sẽ không tùy tiện chào hỏi với cậu vợ nhỏ, lẽ ra nên suy nghĩ sẵn trong
đầu, diễn tập nhiều lần để có thể xuất hiện một cách hoàn hảo nhất.
Nhưng trước mắt, dù sao cậu vợ nhỏ cũng
không biết 008 là ai.
Mặt cậu cả Quý đã giảm đỏ đi một chút.
“Cậu có sợ tôi không? Làm cậu sợ rồi
hả?”
Năng lượng thể trong không khí hơi chấn
động, nhưng người thường không nhìn thấy gì cả.
Ninh Tuy không biết nên nhìn chỗ nào,
đành phải tiếp tục quay mặt về phía cửa sổ, nói: “Tôi không biết anh là ma hay
thứ gì, nhưng anh không có ác ý với tôi, sao tôi phải sợ?”
009 nói trong đầu Quý Úc Trình: “Hóa ra
cậu vợ nhỏ của anh coi chúng ta là ma, cho nên lúc nãy dùng kim loại va chạm gì
đó là thủ đoạn trừ ma của nhân loại hả? Phải công nhận, khả năng chấp nhận của
vợ nhỏ nhà anh quá mạnh mẽ! Nhưng như thế cũng tốt, nghĩ là ma thì chắc chắn sẽ
không nghi ngờ anh, ai mà ngờ được một người thực vật chẳng những không chỉ có
thể suy nghĩ, có ý thức mà còn có được một hệ thống thông minh tuyệt đỉnh, hoàn
hảo ba trăm sáu mươi độ không có góc chết chứ!”
Quý Úc Trình: “…”
Nằm trong bóng tối hai năm, lần đầu
tiên có thể trao đổi với thế giới bên ngoài, có thể nói chuyện với cậu vợ nhỏ,
mặc dù không phải là mặt đối mặt… Nhưng trong lòng Quý Úc Trình vẫn như một con
thú đực tham lam muốn hấp thụ nhiều hơn nữa.
Muốn nói cho cậu vợ nhỏ biết cậu rất
xinh đẹp, hoàn toàn là tuýp người mà anh thích.
Nhưng lại sợ lời này nghe vào tai cứ
như thể một tên biến thái mơ ước cậu.
Anh cũng muốn an ủi cậu vợ nhỏ, người
nhà họ Ninh không cần thì không cần thôi, cậu vẫn còn anh.
Nhưng lại sợ câu này quá đột ngột, sẽ
khiến cậu vợ nhỏ sợ hãi.
Ngay trong lúc người thực vật trên
giường đang suy nghĩ đi suy nghĩ lại xem mình nên nói gì đó.
001 bỗng lên tiếng trong cơ thể Ninh
Tuy: “Này Tuy, nó không phải là 008, 008 không có năng lực này, nếu tôi đoán
không nhầm thì nó là một trong số 009.”
Ninh Tuy: “Một trong số?”
Chẳng lẽ có rất nhiều 009?
001 nói: “Từ một đến chín đại diện cho
từng loại năng lực, phân loại của mỗi một năng lực đều có rất nhiều hệ thống.
Chỗ chúng tôi đánh số dựa trên năng lực và xếp hạng thành tích, ví dụ như tôi
chính là 001-1, đứng đầu trong phân loại 001.”
“Thực ra phân loại 009 rất mạnh. Nhưng
nó thì… cực yếu, ừm, thậm chí còn không chịu nổi một kích.”
“Lúc nãy tôi đã kiểm tra năng lượng thể
của nó khi tiến vào đầu cậu, phát hiện bộ phận phân tử của nó cực kỳ rời rạc,
rách nát cũ mèm, trông cứ như hàng bị đào thải ấy. Cho nên chắc chắn số thứ tự
của nó rất thấp, nếu đoán theo kiểu chắc ăn thì chí ít cũng phải nằm sau
009-500, hơn nữa lượng pin của nó cũng… có thể gọi là bần cùng.”
Ninh Tuy hỏi: “Cho nên, có lẽ nó dựa
vào bản năng, cảm nhận được đến gần tôi là có thể nạp điện nên nó mới tiếp cận
tôi?”
“Có lẽ thế.” 001 nói: “Bảo sao lần
trước tôi bỗng dưng yếu đi, hóa ra là bị ăn cắp pin…”
Ninh Tuy: “…”
“Nhưng cũng không sao.”
001 hào phóng nói: “Nó cũng thảm quá,
chút pin đó coi như thưởng cho nó.”
Ninh Tuy bỗng thấy hệ thống kia hơi
đáng thương, sao lại có hệ thống lăn lộn đến mức ngay cả pin cũng phải đi ăn
trộm nhỉ?
Ninh Tuy lại hỏi: “Bây giờ cậu nói
chuyện trong cơ thể của tôi, sẽ không bị phát hiện à?”
001 nói: “Cứ yên tâm đi Tuy, trừ phi
tôi muốn bị phát hiện, không thì hệ thống cấp bậc thấp hơn tôi không thể phát
hiện ra tôi. Ngay cả 001-2 cũng không thể phát hiện ra tôi, huống chi là thứ
bán thành phẩm còn chẳng vượt qua được bước ích giữ kém thải kia.”
Mặc dù lời này nghe có vẻ rất ngông
cuồng, nhưng giọng điệu của 001 rất quen tay hay việc, chỉ là trần thuật chứ
không hề có ý khoe khoang.
Ninh Tuy yên lòng.
Dù sao 001 cũng là hệ thống tiền tài,
vẫn nên giấu đi thì tốt hơn.
“Sao vợ tôi không nói gì nữa?” Cậu cả
Quý thấy Ninh Tuy cúi đầu cứ như thể lâm vào trầm tư trong đầu, không khỏi hơi
hốt hoảng.
Mình mới nói ba câu mà đã khiến em ấy
hết hứng thú với mình rồi à?
May mà trước khi trái tim của anh rơi
xuống đáy vực, Ninh Tuy lại nói với không khí: “Vậy thì, cho dù anh là ma hay
là thứ gì, chúng ta kết bạn đi.”
Kết bạn?
Từ chỗ cổ trở lên của cậu cả Quý lập
tức nóng rực, có cảm giác tuyệt vời như thể bắt đầu yêu đương.
Bước đầu tiên của yêu đương không phải
chính là trở thành bạn bè sao?
Quý Úc Trình đang định đáp lại thì hình
chiếu trong đầu bỗng ngưng bặt, biến thành một màu tối đen.
Hình bóng cậu vợ nhỏ thoáng chốc biến
mất.
Anh: “…”
009 thu hồi toàn bộ năng lượng thể, mệt
mỏi ỉu xìu nằm sâu bên trong cơ thể anh: “Xin lỗi ký chủ nhé, lúc nãy chân bị
kéo sang đó lâu quá nên lượng pin không ổn định.”
Quý Úc Trình: “…”
Anh! Còn! Chưa! Trả! Lời!
Người thực vật trên giường chỉ muốn túm
lấy hệ thống đã làm hỏng chuyện vào thời khắc mấu chốt rồi tẩn cho một trận.
Lỡ cậu vợ nhỏ không nghe thấy câu trả
lời nên tưởng mình từ chối em ấy thì sao?
Cậu cả Quý vẫn nằm yên ở đó không nhúc
nhích, càng nghĩ càng bực bội.
Ở bên này, Ninh Tuy chờ mãi mà không
thấy câu kế tiếp của nói lắm, còn tưởng đối phương ngượng ngùng nên nói tiếp:
“Nếu cậu đồng ý thì trước tuần sau đặt một quả táo trước cửa sổ phòng tôi nhé?”
Sao lại dễ ngại thế nhỉ?
Cho nó chút thời gian suy nghĩ vậy.
Chuyện cỏn con này chắc rất dễ dàng với
nó thôi nhỉ, dù sao thì 001 nói với cậu rằng năng lực của 009 là thông tin +
điều khiển.
Hình chiếu đã biến mất, Quý Úc Trình
không nghe thấy câu này, nhưng 009 thì vẫn nghe được.
Nó thở phào nhẹ nhõm, may mà cậu vợ nhỏ
của ký chủ vẫn nói tiếp, không thì có lẽ ký chủ sẽ tiếp tục giữ nguyên cảm xúc
âm u này mãi cho đến khi cậu vợ nhỏ của anh trở về.
009 ôm đầu trốn vào sâu trong cơ thể
Quý Úc Trình, thuật lại cho anh nghe câu nói của Ninh Tuy: “Vợ anh bảo anh đặt
một quả táo cho cậu ta.”
Táo?
Quý Úc Trình cảm thấy tâm trạng của
mình lại từ trời đầy mây chuyển sang trời nắng đẹp.
Mặc dù tính cả hai năm nằm trên giường,
cậu cả Quý đã hai mươi lăm tuổi, nhưng giờ phút này trong lòng anh vẫn trào ra
cảm giác vui sướng bí ẩn và ngây thơ, giống hệt một thiếu niên bốc đồng.
Cứ như thể đã hứa một lời hẹn ước âm
thầm không ai hay biết với người mình yêu thầm, cả thế giới đều không hay biết,
chỉ có hai người họ biết.
Trong lòng Quý Úc Trình nóng rực, mới
đó mà đã bắt đầu mong chờ tuần sau.
Thấy cơn giận của ký chủ đã tan biến, lúc
này 009 mới ló đầu ra, đắc ý nói: “Bây giờ anh thấy tôi lợi hại chưa? Tôi chính
là số 8769 trong phân loại 009 đấy nhé.”
Quý Úc Trình: “Số 8769?”
009 ưỡn ngực nói: “Số thứ tự càng lớn
thì càng đỉnh, thành tích càng xuất sắc.”
Cậu cả Quý chỉ muốn cười mỉa: “…” Ta
tin mi mới là lạ.
…
Bên này, mặc dù hệ thống nói lắp không
trả lời, nhưng trong lòng Ninh Tuy vẫn tràn đầy hào hứng, không giảm bớt chút
nào.
Cậu cảm thấy rất thú vị, cứ như thể
được làm quen với một người bạn mới.
Cũng không phải đang nói Tào Nặc và
Phương Đại Thành không tốt, chỉ là so với mối quan hệ xã giao trong đời thực
thì trao đổi với hệ thống có vẻ càng đơn thuần, càng thẳng thắn hơn.
Huống chi hệ thống kia còn rất đáng
yêu, hơi dễ thẹn thùng, không khỏi khiến Ninh Tuy nhớ tới cơ thể anh chồng thực
vật, cứ như cây xấu hổ vậy, chọc một phát, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng bên trong
đã uốn cong cả người.
Nhớ tới anh chồng thực vật, Ninh Tuy
nhanh chong thu dọn hòm đạo cụ dưới chân, xách ba lô lên định về nhà sớm một
chút.
Trường học đóng kín cửa, tài xế nhà họ
Quý lại lái xe vào sân trường, đang chờ cậu bên ngoài tòa nhà dạy học.
Ninh Tuy mở cửa xe ngồi vào, hỏi: “Sao
hôm nay anh lại đến đây?”
Trước kia mặc dù ông cụ cho cậu một
chiếc xe, nhưng cậu rất ít khi dùng đến, cậu vẫn thích bắt taxi hơn.
Dù sao bảo một tài xế đỗ xe chờ mình
bên ngoài trường học thì trông hơi bị bệnh cậu ấm, cũng làm lỡ dở thời gian của
người ta.
“Quản gia nói hôm nay trời trở lạnh, có
luồng không khí lạnh ập đến nên kêu tôi đến đón cậu.” Tài xế cung kính đáp.
Trong lòng Ninh Tuy bỗng thấy ấm áp.
Chung sống với nhau hai tháng, xem ra quản gia cũng đã có chút tình cảm với
mình rồi nhỉ.
Tài xế lại nói tiếp: “… Sau đó dặn cậu
đừng quên về nhà sớm tắm rửa cho cậu cả.”
Ninh Tuy: “…”
Cậu phát hiện, trong mắt chú quản gia,
cậu chính là công cụ hình người để tắm rửa chứ gì!
Xe vừa chạy ra cổng trường thì Lâm Mãn
đã gửi tin nhắn tới: “Ngày kia có một buổi đấu giá hàng sưu tầm, Tiểu Ninh, cậu
có đi không?”
Ninh Tuy không muốn tham dự bất cứ sự
kiện liên quan nào cũng đều có nguyên nhân cả. 001 giúp cậu xử lý tài sản thành
di sản được kế thừa từ bà cô bên ngoại ở nước ngoài, cũng giúp cậu tạo ra thân
phận Phương Vĩ, rất tốn công sức.
Người biết thân phận kế thừa di sản của
cậu càng ít thì dấu vết mà 001 phải xử lý sẽ càng giảm bớt.
Mặc dù 001 rất toàn năng, nhưng Ninh
Tuy vẫn muốn cố gắng giảm bớt gánh nặng cho nó.
Hơn nữa Ninh Tuy chỉ thích tiền, chứ
không thích gây chú ý.
Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi mới
là cái cậu muốn.
“Tớ không đi đâu.” Ninh Tuy trả lời:
“Anh Mãn, cậu giúp tớ bán bức tranh độc nhất vô nhị của Hoàng tiên sinh trong
nhà cậu đi, ở một nơi như thế thì chắc hẳn giá sẽ được đôn lên cao.”
Thứ như nào thì nên được dùng trong
trường hợp nấy, những người tham dự buổi đấu giá như vậy đều là người giàu có,
nếu bán món đồ độc nhất vô nhị thì sẽ khiến họ vung tiền như rác để thể hiện
khả năng tài chính của mình.
Lại sắp kiếm được một món lời rồi, bàn
tính nhỏ của Ninh Tuy gẩy cực vang.
“Ừ.” Lâm Mãn lại gửi một tin nhắn mới:
“Còn một chuyện nữa, khoảng thời gian trước có một nghệ sĩ tuyến mười tám tự
nhận là quen biết với Phương Vĩ, lấy đi một ít tài nguyên. Tớ tìm người đi hỏi
thăm nghệ sĩ đó thì phát hiện cậu ta bị lừa, Phương Vĩ mà cậu ta biết là một gã
con nhà giàu từ nước ngoài trở về, đang giả mạo cậu lừa bịp người khác ở bên
ngoài.”
Chuyện tương tự chưa bao giờ thiếu, bởi
vì “Phương Vĩ” chưa bao giờ công khai lộ diện nên sẽ thường xuyên có một số chủ
tịch công ty nhỏ, hoặc là người trong giới giải trí, người mẫu tự nhận là người
bên cạnh tổng giám đốc Phương để được người khác nịnh bợ, hoặc là kiếm chút lợi
ích.
Chẳng qua trước kia chỉ là quy mô nhỏ,
lần này là lần đầu tiên xuất hiện hàng giả.
Ninh Tuy nói: “Anh Mạn có rảnh thì xử
lý chuyện này giúp tớ nhé.”
“OK.” Lâm Mãn: “Tớ cũng đang định cho
tên đó một bài học, giờ chỉ báo với cậu một tiếng thôi.”
Đêm qua khối không khí lạnh ập đến suốt
một đêm, trên con đường đằng trước có thân cây bị gió bão thổi gãy, con đường
bên ngoài cổng trường trở nên chật ních.