Hà Tiến choáng váng: “Đại nhân ổn chứ? Ngài làm sao vậy?”

Nước mắt Tống Hạc Khanh chảy ra, ném chiếc đũa xuống dùng sức ho khan, ngón tay chỉ ấm trà dồn dập nói: “Nước! Nước!”

Hà Tiến vội vàng rót cho hắn cốc trà.

Tống Hạc Khanh cầm lấy cốc trà ngửa đầu lên uống một hơi hết sạch, uống xong dường như không đã ghiền, lại cầm ấm trà lên trực tiếp nhắm ngay miệng cuống cuồng uống. Đến khi nước trong ấm trà đã vơi đi gần nửa, hắn mới bỏ ấm trà xuống, dường như hồn phách đã quay về, cúi đầu xuống thở phào một hơi nhẹ nhõm, biểu tình bình yên vô sự giống như mới sống sót sau tai nạn.

Hà Tiến nhìn thấy tầng mồ hôi mỏng vì cay trên trán đại nhân, mới bừng tỉnh đại ngộ nghĩ ra, tức giận đến mức nói chuyện cũng run run: “Hay rồi, tên tiểu đầu bếp kia thật sự là không đáng tin cậy chút nào, cái gì mà nhìn thì cay nhưng ăn thì thơm, hắn ta dám nói nhảm với tiểu nhân, bây giờ tiều nhân liền đi tìm hắn ta tính sổ!”

Vừa dứt lời liền định mang toàn bộ miến chua cay đi.

Không ngờ được lúc này Tống Hạc Khanh lại nói: “Từ từ đã!”

Hà Tiến dừng động tác lại, không hiểu dụng ý của Thiếu khanh.

Hô hấp của Tống Hạc Khanh còn chưa bình ổn lại, ngực lúc lên lúc xuống, vị chua cay trong miệng vẫn còn đọng lại, toàn thân đầy mồ hôi nóng, đầu lưỡi vẫn nhớ cảm giác bị bỏng đau đớn. Hắn nhìn chằm chằm vào bát miến thiếu chút nữa khiến mình đi gặp tổ tông, vốn nên tức giận mới đúng, nhưng lại rất kỳ quái, hắn lại cảm nhận được một loại… Khoái cảm? Đã lâu chưa cảm nhận được sự kích thích vị giác này.

Lạ thật, quá lạ.

“Hương vị này rất lạ.” Tống Hạc Khanh không nhịn được mà cầm lấy đũa: “Lại ăn thêm một miếng vậy.”

Hà Tiến lại càng thêm trợn tròn mắt.

Đã bao lâu Thiếu khanh đại nhân không chủ động muốn ăn cái gì rồi?

Đi qua bao nhiêu nơi trong nước rồi, có cái gì ngon mà chưa từng bưng đến cho hắn đâu, một thời gian dài như vậy thì ra tên này lại thích như vậy.

“Đại nhân ăn từ từ, tiểu nhân đi lấy thêm nước cho ngài.” Hà Tiến không dám khuyên gì, xách ấm liền đi ra bên ngoài, mặc kệ miến đó có cay hay là không cay thì có ăn cũng tốt hơn không ăn gì.

Tống Hạc Khanh tập trung ăn miến nên không quan tâm trả lời, chỉ gật đầu coi như đồng ý.

Miến ở trong canh ngâm lâu như vậy, sớm đã ngon chạm đỉnh rồi, ăn một miếng xuống bụng, cả miệng đều cay đến bốc khói, vị chua cay xộc thẳng lên tận óc, cay đến mức hai tai vang lên tiếng ong ong. Càng cay lại càng không nhịn được mà muốn ăn thêm.

Tống Hạc Khanh bị cay đến mức não trống rỗng, cái gì mà sổ con, thi thể, công vụ án tử gì đó, tất cả đều bị vứt lên trên chín tầng mây, những cái đó đều không có quan hệ gì với hắn cả, ngay giờ phút này chẳng qua hắn chỉ mà một người ăn miến bình thường mà thôi.

Ăn xong miếng miến cuối cùng, lại uống một non nửa bình nước trà lạnh để bớt cay, Tống Hạc Khanh nằm liệt trên ghế, nhắm mắt lại hổn hển thở mạnh, cảm giác toàn bộ thế giới đều yên lặng, sự ngột ngạt ứ đọng trong lồng ngực bấy lâu nay bỗng dưng được giải tỏa, lập tức thông thoáng.

Thật sung sướng, thật thống khoái, đã bao lâu chưa có tư vị vui sướng tràn trề như vậy.

“Hà Tiến.” Tống Hạc Khanh gọi.

Hà Tiến thấy bộ dạng của hắn như vậy, buồn vui lẫn lộn đi lên trước: “Thiếu khanh đại nhân có gì phân phó sao.”

Tống Hạc Khanh khàn giọng lại, ý vị sâu xa nói: “Tên tiểu đầu bếp Đường kia, có chút thú vị.”

“Giữ hắn ta lại.”

Nháy mắt một cái mặt trời đã xuống núi, người trong nhà ăn đã đi hết, Đường Tiểu Hà vui mừng vì được thanh nhàn, ở trong căn bếp nhỏ của nàng thu dọn bát nồi dùng lúc ăn cơm, vui vẻ ngâm nga bài dân gian của quê hương –

“Vương bà bà, đi bán trà, ba vị Quan âm tới dùng trà, hậu hoa viên, ba con ngựa, hai đứa trẻ đánh một trận, Vương bà bà, mắng một trận, sao nàng nhà cạnh lại nói xấu.”

“Ba con mèo, trộm tóp mỡ, bà bà bắt được, tát một cái…”

Nàng hát rất tập trung, bỗng phía sau bất thình lình vang lên âm thanh: “Tiểu đầu bếp ở đây hát cái gì đấy.”

Đường Tiểu Hà rùng mình một cái, tất cả lông tơ đều dựng hết lên, quay đầu nhìn ra sau, thở phào nhẹ nhõm nói: “Là huynh sao.”

Hà Tiến cười tủm tỉm, trở về dáng vẻ hòa nhã tiêu chuẩn của một người làm việc cho triều đình: “Không phải ta thì có thể là ai được chứ, ta đến tìm riêng tiểu đầu bếp ngươi đó, rốt cuộc bát miến kia làm thật là —” ( truyện trên app T 𝕪 T )

Khuôn mặt nhỏ của Đường Tiểu Hà suy sụp, đang định rơi hai giọt nước mắt làm khổ nhục kế giả vờ làm người vô tội, liền nghe Hà Tiến nói ra hai chữ như gặp quỷ: “Rất ngon!”

Đường Tiểu Hà: “...”

Đường Tiểu Hà: “Huynh nói cái gì cơ?”

Hà Tiến kích động đến mức nắm chặt hai tay, chỉ thiếu đứng một chỗ xoay vòng, hưng phần nhìn Đường Tiểu Hà nói: “Tiểu đầu bếp, ngươi không biết đâu! Vị đại nhân hay bắt bẻ kia của chúng ta thế mà lại ăn sạch một bát miến của ngươi, một sợi cũng không thừa, ngươi có tin được không!”

Đường Tiểu Hà trợn mắt há mồm, cặp lông mày chau lại, trong lòng thầm nói đúng là ta không thể tin được.

Thậm chí nàng còn tự nhéo cánh tay mình, chứng minh bản thân thật sự không nghe nhầm, không phải đang nằm mơ.

Họ Tống kia ăn hết sạch bát miến chua cay truy hồn đoạt mệnh của nàng? Còn không thừa một sợi nào?

“Từ từ đã tiểu ca, ta muốn hỏi một chút.” Đường Tiểu Hà đỡ lấy phía dưới, cố hết sức duy trì sự bình tĩnh nói: “Tống cẩu à không phải, Tống đại nhân ăn xong lúc nào vậy, không có phản ứng gì sao?”

“Có đó!” Hai mắt Hà Tiến tỏa sáng nó: “Khi đại nhân ăn có chảy mồ hôi cả người, ăn xong thì mệt vô cùng, liền nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành, bây giờ đã dậy rồi, vừa có tinh thần lại có vẻ khỏe hơn, tốc độ phê sổ con còn nhanh hơn lúc trước hai lần đó, giống như đổi người vậy! Nói như vậy thì tiểu đầu bếp Đường đúng thật rất lợi hại, một bát miến liền trị khỏi hai loại bệnh của đại nhân là không ăn cơm và không ngủ được rồi, ngươi đúng là thần tiên được phái tới cứu vớt Đại Lý Tự của bọn ta rồi!”

Đường Tiểu Hà ngượng ngùng cười khổ, nói nhỏ: “Làm gì có vị thần tiên nào thiếu đạo đức như vậy…”

Hà Tiến hoàn toàn không nghe thấy, vẫn còn đang quơ tay múa chân, làm xong liền vọt đến trước mặt Đường Tiểu Hạ bắt lấy vai nàng, giọng nói thanh thanh nhưng lại nghiêm mặt: “Tóm lại, thiếu khanh đại nhân vô cùng vừa lòng ngươi, ngươi đã thông qua bài khảo nghiệm mà ngài ấy tự đặt ra rồi, Đại Lý Tự bọn ta quyết định chính thức mời ngươi vào nhận chức, cả công khế* ta cũng đã mang đến cho ngươi rồi này —”

(*khế ước của triều đình)

Xoạt xoạt xoạt, Hà Tiền liền móc ba tờ khế ước từ trong lòng ra, luân phiên để dưới mí mắt Đường Tiểu Hà, nhiệt tình nói: “Mấy công khế này có cái thời hạn ngắn, có cái thời hạn dài, có năm năm, mười năm, mười lăm năm cũng có, ngươi muốn ký cái nào đây?”

Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mắt, mở miệng định nói: “Ta không…” Bất kể cái nào nàng đều không ký.

Lỗ tai Hà Tiến giật giật: “Năm năm sao? Được rồi, đưa tay cho ta, chúng ta ấn một cái là được!”

Lúc này Đường Tiểu Hà vẫn còn ngơ ra, tay cũng đã bị Hà Tiến bắt lấy, nửa bên bàn tay bị hắn ta nhấn một cái vào mực đóng dấu, lại ấn một cái trên giấy khế ước, chỉ trong nháy mắt, nàng đã lên thuyền giặc.

Hà Tiến vui vẻ ra mặt, sau khi thu lại công khế thì chào Đường Tiểu Hà: “Từ nay về sau chúng ta coi như là đồng liêu rồi, hoan nghênh tiểu huynh đệ Đường, Chính! Thức! Nhận! Chức! Tại! Đại! Lý! Tự!”

Sáu tia sét loảng xoảng loảng xoảng đánh xuống, đánh cả người Đường Tiểu Hà thành cục đá, nàng nhìn chằm chằm tay mình, hai mắt không hề chớp, cảm thấy hình như trên đỉnh đầu có đàn quạ đen cạc cạc bay qua.

Hà Tiến ưỡn eo: “Ta còn có công vụ trong người, không làm phiền Đường đệ nữa, về sau việc thu dọn bát đũa nồi xoong gì đó sẽ có tạp dịch đến làm, đệ chỉ phụ trách chọn mua nguyên liệu nấu ăn và nấu cơm ở phòng bếp là được rồi. À đúng rồi, chỗ đệ ở cách nhà ăn không xa, gọi là Bát Bảo Trai, đợi một chút ta sẽ sai người dẫn đệ đi cho quen đường, chúng ta tạm biệt ở đây, ngày mai gặp lại trong bữa sáng ha.”

Chờ đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng Hà Tiến nữa, Đường Tiểu Hạ mới run run tỉnh ngộ hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra, một lần nữa nàng lại nhìn bàn tay đỏ bừng của mình, lại nhìn sang phương hướng mà Hà Tiến rời đi, đuôi theo hét to: “Cái gì cơ! Cái gì mà năm năm! Huynh đang nói cái gì thế! Ta tới Đại Lý Tự không phải để làm việc mà!”

Nàng đến đây chỉ vì muốn tên cẩu quan Tống Hạc Khanh chịu thiệt mà thôi.

Nhưng tình huống trước mắt dường như càng ngày càng phát triển theo hướng ly kỳ, làm việc nửa ngày, nàng không được như ý nguyện độc Tống Hạc Khanh ra bệnh, mà còn bị hắn xem trọng sao?

Cái quỷ gì vậy chứ!

Đường Tiểu Hà bị tức chết rồi, nàng tình nguyện để Tống Hạc Khanh ăn xong bị thổ tả sau đó giận dữ mà đuổi cổ nàng khỏi Đại Lý Tự, cũng sẽ hơn việc nàng phải nhịn nhục ở lại đây.

“Không được, không hấp bánh bao cũng phải tranh khẩu khí*, công việc này ta không thèm làm!” Đường Tiểu Hà càng nghĩ càng thấy mình hèn nhát, dứt khoát cởi tạp dề ra quăng xuống mặt đất, chạy ra khỏi phòng bếp định rời khỏi đây.

(*làm người phải có khí phách, tham vọng, nhất định phải vươn lên không chịu thua kém)

Ý tưởng của nàng thật lẫy lừng, thầm nghĩ ta có đi lên phố xin cơm hay đói chết trên phố thì cũng sẽ không để mấy người trong Đại Lý Tự này dễ dàng.

Trong chốc lát đã đến cổng lớn của Đại Lý tự, bóng đêm tràn ngập, gió lạnh thổi không ngừng.

Thủ vệ canh cổng nhận ra nàng là ai, cười nhạo nói: “Nha, lại là ngươi sao, như thế nào rồi, bị đuổi ra ngoài à?”

Đường Tiểu Hà giương cằm nhướng mày: “Ai bị đuổi ra ngoài chứ? Đại nhân của các ngươi còn muốn ta ở lại lắm kia kìa, ta ra ngoài là, ra ngoài là… Để ngắm phong cảnh thôi.”

Nàng quét mắt cảnh phố bên ngoài của đen nhánh, thầm cảm thấy kỳ lạ, tại sao buổi sáng náo nhiệt đông vui như vậy, mà đến buổi tối lại không có ai, khiến cho con người khiếp sợ hoảng loạn, muốn xin cơm cũng không nhìn thấy khách hàng mà.

Sai dịch buông lỏng cổ tay: “Vậy ngươi ở đây ngắm đi, vừa đúng lúc đỡ việc cho ta, ta trở về nghỉ ngơi trước một chút vậy.”

Đường Tiểu Hà vội vàng xoay người rút lui: “Đừng đừng đừng, ta ngắm xong rồi, bây giờ ta liền trở về đây, ta có công việc của mình, ta không tranh công việc với ngươi làm gì.”

Không được rồi, trời tối quá, tối giống như đêm mà Bạch Cửu nương bị giết vậy, nàng không chịu được, vẫn là để hôm nào đó chạy trốn sau vậy.

Sai dịch không ngừng cười ha ha, nói lớn với bóng lưng của nàng: “Chỉ với cái gan chuột nhắt này của ngươi mà cũng dám chạy lung tung sao, ta nói cho ngươi biết, buổi tối ở Đại Lý Tự còn có quỷ phá, da thịt ngươi non mịn như vậy, chạy chậm mà bị nữ quỷ để ý là ả ta bắt đi làm đồ nhắm đó.”

Đường Tiểu Hà nghe thấy lời này, tóc đều dựng thẳng lên, quay đầu lại trách: “Ta không tin đâu!” nhưng dưới chân lại chạy nhanh hơn.

Trong lòng nàng khổ tận trời, thầm nói không trách được bên ngoài ngay cả quán hàng rong cũng không có, sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ, đây là chuyện gì vậy, ngay từ đầu không nên trà trộn vào đây chịu tội mới đúng.

Ngày xuân gió đêm thổi nhè nhẹ mang theo chút lạnh lẽo, thổi Đường Tiểu Hà nổi da gà cả người lên.

Nàng chạy trước về phòng bếp, đợi một lúc cũng không thấy ai đến dẫn đường cho, nàng liền chạy ra ngoài, định tùy tiện bảo một Tư lại dẫn đường cho nàng. Nhưng thời gian này nói sớm cũng không còn sớm, nói muộn lại chưa muộn, Tư lại đều ở trong phòng trực tăng ca cả rồi, không có một người nào đi qua, khiến nàng ngồi xổm nửa ngày cũng không thể chờ được cứu tinh, mà nàng lại ngại xông vào phòng làm việc của người ta.

Nàng đành phải giống như ruồi nhặng không đầu di chuyển khắp nơi, nhờ vào ánh trắng, nàng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của từng phòng, trong miệng oán than: “Cái gì mà Bát Bảo Trai chứ, ta còn có cháo Bát Bảo đó, cho ta giường với chăn để ta ở lại phòng bếp là được rồi, phiền toái như này để làm gì chứ, nơi này còn giống như một cái mê cung nữa chứ.”

Lúc này Đường Tiểu Hà đâu biết rằng, trong ngoài Đại Lý Tự có ba nha môn, số lượng phòng ốc khoảng chừng mấy trăm, lần đầu đi lại nếu không có người dẫn đường thì có thể nàng tìm đến sáng vẫn không tìm được chỗ ở của mình.

Không biết đi được bao lâu, ngay cả ánh trăng cũng bị tầng mây che khuất, Đường Tiểu Hà không chỉ không tìm được Bát Bảo Trai mà còn vào nhầm một khu vườn lớn nữa.

Ở trong vườn trúc um tùm, núi đá đứng sừng sững, hồ nước trong vắt. Nếu ở buổi sáng thì phong cảnh ở đây đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt được, nhưng đặt vào ban đêm, sẽ phải gọi là “nặng nề ma quái”.

Đường Tiểu Hà vừa lạnh vừa sợ, trong lòng run rẩy không ngừng quan sát xung quanh, nói trong nức nở: “Tổ tông ơi, Bồ Tát ơi, Đại la thần tiên ơi, con đang ở đâu đây, Bát Bảo Trai rốt cuộc ở đâu vậy, chẳng lẽ con đi nhầm đường sao?”

Trong một không gian quỷ dị yên tĩnh này, sai tai nàng bỗng vang lên âm thanh trầm thấp: “Đúng vậy, ngươi đi nhầm đường rồi.”

Đường Tiểu Hà thở dài: “Đa tạ, ta đã biết ta đi nhầm rồi.”

Giọng nói vừa kết thúc, cô đột nhiên hít hà một hói, xoay người nhắm mắt lại tung ra một quyền, trong miệng hét lớn: “Cứu mạng với! Có quỷ!”

“Tê…” Tống Hạc Khanh lảo đảo lùi về phía sau hai bước, lấy tay che mắt trái, đau đến mức khom lưng xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play