Nhà ăn Đại Lý Tự.
Lâu rồi chưa náo nhiệt như vậy, đến giờ ăn tối đã có một hàng dài ở cửa sổ múc cơm, khắp nơi mọi người đều chen chúc xô đẩy, bàn ăn cũng không còn chỗ ngồi. Người đến sớm một chút đã ăn sạch sẽ một phần, lại liếm khóe miệng đứng dậy lần nữa đi xếp hàng, còn vươn cổ không ngừng nhìn xung quanh, dường như đang sợ đến lượt mình sẽ không còn cơm.
“Này, này, ta nói cho các ngươi nghe! Các ngươi đã ăn xong rồi thì đừng có đứng xếp hàng lại nữa được không, bọn ta đứng sau còn chưa ăn được một miếng nào đâu!”
“Ăn chưa no đương nhiên phải đến xếp hàng tiếp rồi, các ngươi đến muộn thì trách được ai chứ, nếu các ngươi không được ăn thì có liên quan gì đến bọn ta chứ?”
“Tên tiểu tử này, có phải ngươi muốn đánh nhau không hả!”
Trán Đường Tiểu Hà nổi lên đầy gân xanh, không thể nhịn được nữa mà kiễng chân hét lớn: “Ăn cơm thì ăn cơm đi! Muốn đánh thì ra ngoài đánh!”
Nàng vừa nói ra, ngay lập tức không còn ai dám lên tiếng, dù sao thì dân dĩ thực vi thiên*, nồi cơm ở trong tay ai thì phải nghe người đó nói chuyện thôi.
(*dân lấy ăn làm đầu)
Đường Tiểu Hà nhịn cơn tức giận xuống tiếp tục múc cơm, múc một thìa rau củ lớn đổ thêm canh lại thêm bánh bột ngô, xong lại nói: “Người tiếp theo.”
Người lúc này đang cầm hộp cơm là Trưởng bộ Vương Tài, là người lúc trước từng thẩm vấn nàng.
Vương Tài nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc trước mắt, khiếp sợ đến mức râu run rẩy, cau mày nói: “Ngươi không phải là người đó chứ, người đó là…”
Đường Tiểu Hà: “Có ăn miến không?”
Vương Tài: “Ăn.”
Đường Tiểu Hà: “Có lấy bánh bột ngô không?”
Vương Tài: “Có lấy.”
Đường Tiểu Hà: “Xong rồi, người tiếp theo!”
Vương Tài cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chờ đến lúc ông ta nhận ra chuyện gì thì ông ta cũng đã cầm một hộp đồ ăn đầy ngồi đối diện Lục sự Trương Bảo.
Ông ta căng khuôn mặt già, hừ lạnh nói: “Đến cuối cùng là ai dẫn tiểu tử kia vào đây vậy chứ, Đại Lý Tự là chỗ nào, làm sao có thể phân công cho một kẻ từng có hiềm nghi là hung thủ giết người như vậy chứ? Việc này quá hoang đường rồi, ta nhất định phải bẩm báo lên thiếu khanh đại nhân mới được, để ngài ấy đuổi tên tiểu tử này ra khỏi Đại Lý Tự.”
Trương Bảo ăn đến mặt mày đỏ rần, vừa ngấu nghiến vừa nói: “Chủ bộ Vương mau nếm thử đi, đồ ăn ăn rất ngon, vừa tươi lại vừa ngon, so với thịt còn ngon hơn, ngay cả bánh bột ngô cũng rất tuyệt.”
Vương Tài liếc mắt nhìn mấy lá cải xanh biếc được bọc trong nước sốt ớt đỏ tươi, cùng với bánh nướng đang ngâm trong canh trong hộp cơm, nuốt ngụm nước bọt, vẫn quay mặt đi hừ lạnh: “Ta sợ có độc, không ăn.”
Hai mắt Trương Bảo sáng ngời, vươn tay đoạt lấy hộp cơm của ông ta: “Vậy ta không khách khí nữa! Còn đang lo không đủ ăn đây này.”
Vương Tài: “Này! Ngươi! Không thể không nói lý như vậy!”
Ông ta lại nhìn sang Hà Tiến ngồi bàn bên cạnh, lập tức cảm thấy vui mừng, vươn tay qua chụp lấy vai Hà Tiến nói: “Thư lại Hà, đúng lúc ngươi ở đây, người tên Đường Tiểu Hà này…”
Hà Tiến xoay mặt lại, hai má phồng lên vì nhét đầy đồ ăn, vừa nhai vừa nói ra mấy lời không rõ ràng: “Chủ bộ Vương tìm ta có việc gì sao?”
Vương Tài: “...”
Vương Tài: “Không có việc gì cả.”
Trong lòng lão già vô cùng khó chịu, cảm giác Đại Lý Tự sắp tàn thật rồi.
Ở cửa sổ múc cơm, Đường Tiểu Hà đã múc sạch sẽ chút nước canh cuối cùng, khi múc xong nhìn qua Tư lại trẻ tuổi bằng một mắt xin lỗi, thể hiện cho hắn thấy thật sự cái gì cũng không còn.
Vẻ mặt Tư lại như đưa đám, cầm hộp cơm đi tìm chỗ ngồi xuống, bóng dáng vô cùng thê lương.
Đường Tiểu Hà nhìn những người đang ngấu nghiến đồ ăn, lại nhìn lại cái thùng đã sạch sẽ, trong lòng cảm thấy khó hiểu nói: “Sao người của Đại Lý Tự, người nào người nấy đều giống như quỷ đói đầu thai vậy, không trách được lúc trước mỗi người bọn họ đều hung dữ như thế, thì ra mỗi ngày đều không được ăn ngon.”
Lúc này Hà Tiến nhảy đến trước mặt nàng, đưa hộp cơm đã ăn sạch sẽ nói: “Làm phiền tiểu đầu bếp múc cho một phần nữa.”
Đường Tiểu Hà cho hắn ta nhìn cái thùng còn sạch sẽ hơn so với túi tiền, bất đắc dĩ hạ vai nói: “Không còn đâu.”
Hà Tiến mở to hai mắt nhìn: “Đã không còn nữa rồi sao? Ta còn chưa múc cơm cho Thiếu khanh đại nhanh đâu, vậy phải làm thế nào mới được đây.”
Đường Tiểu Hà nhìn bộ dạng muốn khóc của hắn ta, không nhịn được an ủi hắn ta: “Không có việc gì đâu, đói một bữa cũng không chết người được.”
“Nhưng mà Thiếu khanh đại nhân đã đói bụng rất nhiều bữa rồi.”
“Nhiều là mấy cơ?”
“Bảy ngày rồi.”
Đường Tiểu Hà suýt thì phun ra một ngụm máu.
Nàng dựa vào thùng đứng vững chân lại, cực kỳ khó hiểu lặp lại câu nói: “Thiếu khanh đại nhân là người thật hả? Bảy ngày không ăn thứ gì sao?”
Hà Tiến gật đầu.
“Vậy thì làm sao mà hắn ta sống sót được vậy?”
“Thì uống nước, uống trà, thi thoảng có thể bóp mũi uống được bát canh.”
Cả đầu Đường Tiểu Hà đều ong ong, nếu lúc trước nàng cảm thấy Tống Hạc Khanh là một người rất xấu xa thì bây giờ, trong lòng nàng, Tống Hạc Khanh đã không phải là người nữa.
Bảy ngày không ăn cơm thì ai mà sống nổi chứ? Nàng ăn một bữa cơm thiếu thịt thì đã giống như nàng không ăn rồi.
Đường Tiểu Hà lại càng tò mò đối với tên cẩu quan này, hai tay ôm má nói với Hà Tiến: “Mọi chuyện là như thế nào, huynh mau kể cho ta nghe đi.”
Hà Tiến khó mà gặp được một người đồng ý nghe hắn ta kể khổ, vốn định kể hết những lý do khó nói của Thiếu khanh đại nhân khiến người ta chấn động ra như đổ đậu, nhưng không ngờ lời nói đã đến miệng lại chỉ có thể thở dài một hơi, nói: “Một lời khó lòng nói hết, tóm lại phải làm phiền tiểu đầu bếp làm thêm bát cơm, ta mang về thử xem đại nhân có thể ăn chút không, tốt xấu gì cũng phải giữ lại mạng cho ngài ấy.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đường Tiểu Hà nhíu mày: “Nhưng bây giờ trong phòng bếp thật sự không còn nguyên liệu để nấu ăn.”
Vừa dứt lời, đầu óc nàng nảy ra, cúi đầu xuống cười một cách không hề có ý tốt, ngẩng mặt lên lại là vẻ mặt hảo tâm, nói: “Có, ta biết nên làm gì cho Thiếu khanh đại nhân ăn rồi, huynh chờ ta một lát ha, sẽ có ngay thôi.”
“Vậy thì thật tốt, vất vả cho tiểu đầu bếp rồi!”
Đường Tiểu Hà xoay người trở lại bệ bếp, thuận tay đem chút miến khô còn dư lại ném vào chậu nước để ngâm nở, một lần nữa đun sôi dầu lại.
Trong quá trình chờ dầu nóng, nàng cắt chút tỏi và thái chút hành, cùng với một đống ớt đỏ cay.
Cắt một đống không đã ghiền, Đường Tiểu Hà lại cắt thêm bó lớn thứ hai, vừa cắt vừa cười: “hắc hắc, Tống Hạc Khanh, đây chính là cơ hội mà ngươi tự đưa đến cửa nhà ta, hắc hắc, ta sẽ làm cho ngươi ăn một miếng cay đến tận đầu, hai miếng thì mất hồn, ba miếng liền thăng thiên, ta độc chết ngươi hắc hắc…”
Khi dầu nóng, Đường Tiểu Hà múc một muỗng dầu tưới vào bát, chỉ nghe thấy một chuỗi âm thanh bùm bùm, cho đến khi nửa bát dầu đỏ đã được làm ra, mùi hương ngào ngạt.
Đường Tiểu Hả bỏ vào trong bát, thêm một thìa nhỏ nước tương, thìa lớn dấm thơm, rắc thêm một chút muối vào trong đó. Trộn đều hỗn hợp đó lên, miến cũng đã được ngâm mềm, cho miến vào nồi, trụng sơ qua khi nước sôi, trước khi trụng miến thì múc phần canh miến vào trong bát, ngay lập tức mùi hương phả ra, mùi chua cay xộc lên tận não, không cần phải nếm, ngửi mùi thôi đã khiến người ta run run mà hắt xì.
Cuối cùng vớt miến ra, từng sợi miến gần như trong suốt nằm trong nước canh cay đỏ tươi lại cho thêm một chút rau thơm làm điểm nhấn, mặc dù người đang không thèm ăn, nhìn vào cũng không nhịn được mà chảy nước bọt.
Đường Tiểu Hà cười tủm tỉm đem miến đến cửa sổ múc cơm, nói với Hà Tiến đang trợn mắt há hốc mồm: “Đây là món ngon mà ta chuẩn bị cho Thiếu khanh đại nhân – miến chua cay.”
Vẻ mặt Hà Tiến có biểu tình như cha chết, ngửi chút mùi hương liền không nhịn được mà hắt xì nói: “Này… Cái này sợ là không được đâu, một giọt dầu đại nhân cũng không ăn, làm sao có thể ăn được cái này, hống chi nó cũng… hắt xì! Nó cũng… hắt xì! Quá cay đúng không? Ăn như thế này có thể chết người đó.”
“Ai nói ăn cay thì chết người chứ!” Đường Tiểu Hà đầy căm phẫn nói: “Ở quê hương của mọi người đều ăn ớt ăn cay mà lớn lên, chưa từng nghe ai nói ăn cay có thể chết người cả. Hơn nữa ta nói cho huynh nghe, thật ra nhìn qua thì nó rất cay, nhưng khi ăn thì lại thơm, huynh tưởng tượng một chút huynh ăn miếng miến, lại húp thêm một thìa canh chua, miến cùng canh chua, dư vị sẽ vô cùng…”
Hà Tiến nuốt một ngụm nước bọt, nghiêm túc nhìn bát miến nói: “Bây giờ ta liền bưng nó đi cho đại nhân!”
Đường Tiểu Hà cười tươi như hoa, gật đầu như đảo tỏi: “Tiểu ca, ta rất xem trọng huynh đó.”
Chờ Hà Tiến bưng miến đi xa, rốt cuộc Đường Tiểu Hà không khống chế được mình nữa, trốn sau cửa sổ cong lưng cười ha hả, vỗ đùi sung sướng khi người gặp hoa: “Với cái thời tiết nóng nực này của kinh thành thì ăn xong một bát miến kia xuống bụng cũng mất nửa cái mạng rồi, ha ha ha! Tống Hạc Khanh, ai bảo ngươi làm phá hủy tương lai của ta, ai bảo người nhốt ta vào nhà giam này, đêm nay ngươi liền chờ đến nhà xí đi!”
Đường Tiểu Hà cực kỳ sung sướng, tục ngữ đã nói bệnh là do ăn uống mà có, nàng không tin một ông già hơn năm mươi tuổi ăn xong bát miến kia mà không có việc gì, huống chi trước đó lão ta còn đói bụng bảy ngày, ăn miến này xuống, bụng nhẹ thì sinh bệnh còn nặng thì mất mạng luôn, hừ, nàng mặc kệ, giống như tên cẩu quan không biết thị phi phải trái này, mất một kẻ cũng coi như trừ hại vì dân.
Còn phần nàng, nàng cứ chờ bị đuổi ra khỏi Đại Lý Tự thì tốt rồi, dù sao nàng chỉ làm một bát miến, cũng không thật sự hạ độc, nàng chỉ là một đầu bếp nhỏ thì có thể có ý xấu gì cơ chứ.
Rất vui vẻ, rửa cái nồi để bình tĩnh lại chút vậy.
…
Nội nha, thư phòng.
Tống Hạc Khanh giống như lớn lên ở trên ghế, eo vẫn không nhúc nhích, dáng người cao lớn như tùng.
Nhưng động tác tay của hắn lại rất nhanh, từng quyển sổ con giống như chỉ lóe qua mắt hắn, trong nháy mắt hắn có thể đọc hết tất cả chữ trên trang giấy trước mặt, dùng tay khoanh lại mấy vòng tròn đỏ.
Tội cố tình giết người xử trảm, qua.
Tội vào nhà trộm xử đạo chỗ nhị, qua.
Tội cưỡng đoạt dân nữ xử giam ngắn hạn ba tháng, qua – từ từ? Cái gì cơ?
Tống Hạc Khanh cầm quyển sổ con lên trước mắt nhìn kỹ lại một lần, xác định được không phải do bản thân già cả mờ mắt, mấy thứ như này thật sự nhảy múa đến chỗ hắn rồi.
“Quận Thanh Thủy huyện Tương Nguyên, tội phạm Dương Văn Trung phạm tội cưỡng đoạt dân nữ, huyện lệnh kết hợp với những điều bị che dấu của án, phán xử Dương Văn Trung bị giam ngắn hạn trong ba tháng…”
Tống Hạc Khanh nhíu nhíu máy, vốn có cảm giác buồn nôn ở ngực lúc này lại càng thêm nghen khuất, khẽ mở môi nói: “Ba cái con mẹ nhà ngươi.”
Lúc này bên ngoài có tiếng Hà Tiến lảnh lót vọng vào: “Thiếu khanh đại nhân! Ăn cơm thôi!”
Tống Hạc Khanh nhìn sổ con, mày nhíu càng chặt, đột nhiên nói: “Không đói bụng, không ăn.”
Đã bị ghê tởm đến no rồi.
Hà Tiến chạy chậm đi vào thư phòng, để hộp đồ ăn xuống, lại nhanh chóng bưng cái bát lên, trong miệng lẩm bẩm: “Đây là món mà tiểu đầu bếp Đường mới tới làm riêng cho ngài, ngài không biết tay nghề của hắn ta đâu, chậc chậc, ngay cả lá cây cũng có thể có hương vị của bánh trái, ngài liền ăn thử một miếng đi, may mà tiểu nhân chạy nhanh, miến này vẫn chưa dính lại thành một đống.”
Tống Hạc Khanh thu ánh mắt liếc nhìn thứ trong bát rồi lại tiếp tục xem sổ con nói: “Nhìn quá dầu mỡ, cho chó chó cũng không ăn, mang đi đi.”
Hà Tiến khuyên bảo tận tình: “Đại nhân của ta ơi, ngài tự mình tính xem đã mấy ngày ngài không ăn cơm rồi, thần tiên cũng không chịu nổi nữa đâu, huống chi ngài còn thức đêm, lại còn thức cả đêm, nếu tiếp tục như vậy thật sự sẽ mất mạng, lúc đấy thì làm sao được nữa?”
Tống Hạc Khanh phân tích vụ án tử trong tay, thản nhiên nói: “Đừng lo, ta chết sớm coi như giải thoát sớm.”
“Đại nhân à!” Hà Tiến bắt đầu nóng nảy.
Tống Hạc Khanh sợ ồn ào, bất đắc dĩ buông sổ con xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, nhịn sự tức giận xuống nói: “Đem lại đây đi.”
Hà Tiến lập tức chuyển từ buồn thành vui, hừng hực hứng thú cầm bát đến trước mặt hắn, lại dùng hai tay đem đôi đũa đưa lên.
Tống Hạc Khanh trợn mắt nhận lấy đôi đũa, cau mày dùng chiếc đũa gắp một đũa miến được bọc trong dầu ớt, cả mặt đầy sự ghét bỏ, dừng lại như vậy một lúc, hắn mới cúi cái đầu kiêu ngạo xuống, đem miếng miến cho vào miệng, bình tĩnh nhai nuốt.
Nhai không đến hai cái, biểu tình Tống Hạc Khanh cứng lại.
Hà Tiến đứng bên cạnh cả mặt mong chờ: “Thế nào đại nhân? Ăn ngon không?”
“Phốc!”
Hắn trực tiếp phun ra.