“Chân còn đau không? Có cần ta đi tìm lang trung hay không?” Hắn ta cất tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh đang dần chìm lặng.
La Nguyệt Nhi lắc đầu, nhỏ giọng mà nói: “Đỡ hơn nhiều rồi, khi mới vướng thì có hơi đau chút xíu mà thôi.”
Tiêu Lẫm lại im lặng một lần nữa.
Một lúc sau, hắn ta làm như mới phản ứng lại, cảm giác dáng vẻ đứng trơ người của mình thật sự quá ngốc nên dựa theo con đường mà nằm xuống giường, cất cao giọng nói: “Sắc trời cũng không còn sớm nữa, mau đi ngủ đi, ta ngủ ở đây, nàng cũng lên giường ngủ đi.”
La Nguyệt Nhi giật mình, sau đó thong thả ừm một tiếng, đến trước giường hỉ, ngồi ở chỗ ban đầu mình ngồi vừa ngoan ngoãn vừa an tĩnh, giống như ở trong phòng này không hề có hình bóng của nàng ấy vậy.
Trong lòng Tiêu Lẫm có hơi hoảng loạn nhưng cũng có không ít sự nóng nảy, tâm trạng muốn chết không muốn sống vẫn còn vương vấn cộng thêm tác dụng của cồn rượu xâm nhập xông lên tận mũi, rất nhanh đã dần dần đi vào giấc mộng.
Ngay lúc hắn ta chuẩn bị ngủ, bên tai vang lên tiếng nức nở của nữ tử, như có như không, hình như đang cố gắng kiềm nén.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT