- Mau ăn cơm thôi-

"Dâu tằm đây, dâu tằm đây. Quả tím pha đỏ mọng nước, ngọt tới tận tim đây, dâu tằm này mọi người ơi…."

"Mỳ gà lạnh đây, nước sốt đậm đà rải thêm hành lá, bát mỳ gà lạnh cay cay ăn no cả ngày…."

"Nước ô mai mát mẻ chua chua ngọt ngọt, đầu xuân uống nước ô mai lập tức xua tan bệnh tật…."

Trên con phố Mã ồn ào náo nhiệt ở kinh thành, đâu đâu cũng có tiếng hét thất thanh của những quán ăn vặt bên lề đường, chỉ cần chọn một chỗ là có thể thấy được những món điểm tâm như trái cây, nước trà, món thịt thơm lừng làm người khác phân vân không biết chọn cái nào.

"Nhường đường một chút! Làm phiền nhường đường!" Đường Tiểu Hà xuyên qua dòng người như con cá đang lội ngược dòng nước, bước chân nhanh nhẹn, vẻ mặt hốt hoảng.

Nàng bị nhốt ở trong đại lao gần nửa tháng, mặt mày xám như tro, trên người lại bẩn thỉu hôi thối, không thể nhìn ra được dáng vẻ gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.

Đám người đi đường thấy một 'thiếu niên' dơ dáy chạy thục mạng cho rằng đó là một đứa ăn mày, mấy người đó tản ra hai bên như e sợ tránh không kịp, cho nên phía trước cũng không có ai cản đường nàng đi.

Đường Tiểu Hà chạy cả một đường cũng không dám dừng lại để thở, nàng rẽ vào một hẻm lớn, liếc mắt một cái đã thấy tấm bảng đề tên Thiên Hương Lâu sừng sững ở đó.

Thiên Hương Lâu là tửu lầu xa hoa nhất kinh thành, đầu bếp đứng đầu bảng mỗi năm đều được tiến cung hiến nghệ, phần thưởng được ban dù có dùng xe kéo về cũng không đủ, nếu như may mắn còn có thể ở lại trong cung làm ngự trù, như thế cũng được xem như là một nhân vật có tiếng tăm. Nếu may mắn hơn nữa sẽ được bệ hạ ban thưởng dao phay vàng ngự tứ tương đương với kim bài miễn tử, không những có thể truyền lại cho thế hệ sau mà gia tộc còn được lưu lại vào sử sách, nói là làm rạng danh tổ tông cũng không quá.

"Ha… Cuối cùng cũng tới rồi." Đường Tiểu Hà thở phì phò hổn hển, mắt nhìn chằm chằm tửu lầu chân bước nhanh vào cửa: "Thiên Hương Lâu ơi ta tới…."

"Bộp."

Đường Tiểu Hà không kịp phòng ngừa bỗng bị quăng ngã một cái.

Tiểu nhị đứng trước cửa tửu lầu thu chân lại, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tên ăn mày này ở đâu ra thế hả? Đây là nơi nào mà ngươi dám tới đây để ăn xin?"

Đường Tiểu Hà run rẩy nâng tay lên: "Ta không phải là ăn mày, ta tới đây là để làm đầu bếp…."

Mặt của đối phương nhíu lại: "Đầu bếp? Ngày mùng một tháng ba mỗi năm Thiên Hương Lâu sẽ tổ chức thi tuyển, giờ đã là mùng ba tháng ba rồi, ngươi đã bị muộn mất hai ngày. Ngay cả tạp dịch cũng đã tuyển đủ chứ đừng nói là đầu bếp, ngươi nhanh chóng rời khỏi đây đi."

Đường Tiểu Hà nghe xong nước mắt lập tức tuôn ra, bò dậy nức nở nói: "Không thể châm chước một chút sao?"

"Châm chước cái gì mà châm chước, ngươi nghĩ ngươi là ai? Mau cút đi đi, đừng quấy rầy bọn ta mở quán buôn bán."

Một trận gió thổi qua, vai Đường Tiểu Hà sụp xuống, cả tinh thần đều bị gió cuốn bay đi.

Nàng ngẩng đầu nhìn lầu cao ngất trước mặt, không thể với tới được, hốc mắt đỏ bừng, xoay người mơ mơ màng màng đi ra khỏi hẻm lớn, nước mắt cứ thế rơi lạch cạch.

"Không có tiền, không có công việc." Nàng nhìn mũi chân chằm chằm lầm bầm: "Đi quãng đường xa như thế, chịu nhiều uất ức như vậy cuối cùng chỉ là công dã tràng, không có được gì hết."

Càng nghĩ càng tủi thân, nàng ngồi xổm ở bên đường khóc lớn.

Nhìn nàng giống như trẻ con cho nên có người qua đường tốt bụng không nhịn được dừng lại hỏi nàng làm sao vậy, có ai bắt nạt nàng ư?

Đường Tiểu Hà nghe thấy hai từ 'bắt nạt' thì càng khóc thương tâm hơn, nghĩ thầm ta như này mà không bị bắt nạt thì là gì? Nếu không phải bị nhốt ở trong đại lao của Đại Lý Tự lâu như thế thì sao bỏ lỡ buổi tuyển chọn của Thiên Hương Lâu được? Hiện giờ thì tốt rồi, ở lại cũng là một vấn đề nan giải, về nhà thì không có tiền, chẳng lẽ phải đi ra phố làm ăn xin?

— Tất cả là do cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia!

Đường Tiểu Hà tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mắng to ở trong lòng: "Nếu không phải do tên cẩu quan không phân biệt thị phi hàm oan cho người tốt thì ta đâu có lưu lạc thảm hại đến cỡ này? Không được, ta không thể buông tha hắn như thế!"

Đúng lúc Đường Tiểu Hà đang nghĩ cách nên làm thế nào để trả thù Tống Hạc Khanh thì bên chỗ bố cáo có người gõ chiêng hét to: "Tới đây mà xem! Đại Lý Tự đang tuyển một người đầu bếp làm trong Thiện Đường, đãi ngộ cực kỳ hậu hĩnh, không giới hạn kinh nghiệm, ai tới trước thì được nhận!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đường Tiểu Hà dựng lỗ tai lên, nghĩ nghĩ một lát sau đó lau nước mắt chạy vọt tới chỗ bố cáo.

Trước bài bố cáo có không ít bá tánh đứng ở đó xem náo nhiệt nhưng không ai có ý nghĩ xé nó xuống, ngược lại ghé sát vào nhau nói thì thầm: "Tháng trước Đại Lý Tự thay tận bốn người đầu bếp, có ai biết rốt cuộc bên trong có ma quỷ gì không, dù sao ta không dám đi."

"Ngươi không đi ta cũng không đi."

"Các ngươi không đi, ta đây cũng không đi."

Vất vả lắm Đường Tiểu Hà mới chen qua được đám người đó để đi lên phía trước, hít sâu một hơi bắt đầu xé bài bố cáo dán trên bảng xuống, quay đầu hỏi: "Cầm cái này tới Đại Lý Tự là được đúng không?"

Mọi người ngây ngốc gật đầu.

Đường Tiểu Hà nhếch miệng cười, cuốn tờ bố cáo vào nách, cất bước chạy đi: "Đa tạ!"

Mọi người: "...."

***

Một lúc sau trước cổng lớn Đại Lý Tự.

Thủ vệ sai dịch nhăn mày lại thật sâu, đánh giá thiếu niên có gương mặt xám như tro ở trước mặt: "Tên tiểu tử nhà ngươi sao lại tới đây?" Không phải mới được thả ra sao?

Đường Tiểu Hà thở hổn hển lắc đầu, lấy tờ bố cáo từ nách ra, đưa cho thủ vệ nói: "Ta… Ta tới đây là để ứng tuyển vị trí đầu bếp."

Đôi lông mày của sai dịch càng nhăn hơn, đánh giá Đường Tiểu Hà từ trên xuống dưới một cách tỉ mỉ hơn, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Đầu bếp? Ngươi ư?"

"Ta thì sao nào? Thử xem là biết ta có được hay không!" Ánh mắt nghi ngờ đó đã thành công chọc Đường Tiểu Hà giận dữ.

Chờ đợi nửa nén hương cuối cùng sai dịch nhận mệnh cho người đưa Đường Tiểu Hà vào Đại Lý Tự. Chủ yếu là bởi vì hiện giờ ngoài nàng ra không còn ai tới đây để ứng tuyển nữa.

Trên đường đi tới Thiện Đường, Đường Tiểu Hà cười hì hì hỏi người dẫn đường: "Đại ca, sau này toàn bộ cơm của tất cả mọi người ở Đại Lý Tự là do ta phụ trách có đúng không?"

"Đúng vậy, sao hả? Sợ mệt à?"

"Ế, không sợ không sợ, ta chỉ là hơi tò mò mà thôi. Người có thân phận như Thiếu Khanh đại nhân sẽ ăn đồ ăn mà nhà bếp làm cùng với thủ hạ hay sao? Chẳng lẽ đại nhân không có đầu bếp riêng gì đó?"

"Không có, Thiếu Khanh đại nhân là một vị quan thanh liêm nên không cho phép bản thân có đầu bếp riêng hay gì đó."

"Ha ha vậy thì tốt vậy thì tốt." Đường Tiểu Hà nghe xong cảm thấy những ý nghĩ xấu xa của mình có cơ hội thực hiện thì vui sướng, vui tới mức thể hiện ra rất rõ ràng làm cho người dẫn đường thấy nghi ngờ, nàng bèn nhanh chóng giải thích: "Ta nghĩ nếu như Thiếu Khanh đại nhân cũng ăn cơm ở Thiện Đường, vậy tài nghệ của ta sẽ được đại nhân thưởng thức, ngài ấy ăn uống ngon miệng thì sẽ chú ý tới ta, đến lúc đó chẳng phải là ta sẽ có nhiều đường phát triển hơn ư?"

Người dẫn đường hừ lạnh, vẻ mặt đầy sự khinh thường: "Không có nhiều đường cho ngươi đi đâu, trước hết ngươi nên nghĩ làm thế nào để qua được hôm nay cái đã."

Đường Tiểu Hà: "Hả?"

Không chờ nàng hỏi lý do thì đã tới Thiện Đường rồi.

Thiện Đường của Đại Lý Tự cực kỳ lớn, có thể chứa tới hai đến ba trăm người, chia làm hai gian rõ ràng, một gian là phòng bếp, phòng bếp được chia thành ba ngăn, ngăn phía đông có một cái cửa sổ dùng để múc cơm ở đó, hành động cũng rất là tiện lợi.

Đường Tiểu Hà đứng trong phòng bếp, nàng đang đắm chìm trong khung cảnh quen thuộc bỗng phía sau vang lên tiếng nói: "Sắc trời không còn sớm nữa, chưa tới một canh giờ là tới giờ ăn cơm, ngươi nhìn việc đó mà làm đi, ta còn có việc đi trước."

Đường Tiểu Hà hoảng sợ, đôi mắt trừng lớn xoay người hỏi: "Cái gì? Chưa tới một canh giờ nữa là tới giờ ăn cơm? Ta vừa mới tới mà không có ai hướng dẫn cho ta sao?"

Người dẫn đường lùi bước, không kiên nhẫn nói: "Hiện tại cả Thiện Đường chỉ có một mình ngươi, dù sao nhiều nhất là ngươi ở được đến ngày mai cho nên chỉ cần chặt cây đốn củi là được, như thế mới không làm lãng phí cảm tình giữa chúng ta."

Mắt thấy người kia sắp đi xa, Đường Tiểu Hà nóng nảy nâng giọng hỏi: "Vậy các ngươi muốn ta làm món ăn gì?"

Người kia nói vọng lại: "Có cái gì thì làm cái đó đi!"

Đường Tiểu Hà không hiểu ra sao, vốn dĩ nàng ôm ý đồ xấu tiến vào Đại Lý Tự nhưng sao giờ nàng có cảm giác bản thân vừa mới bán mình xong.

Thời gian không đợi người, Đường Tiểu Hà không dám nghĩ nhiều, xoay người đi tới kệ tìm nguyên liệu nấu ăn để bắt tay vào làm. Kết quả tìm cả một đường nhưng không thấy món chính đâu, đường đường là Thiện Đường của Đại Lý Tự thế mà chỉ có một đống củ cải trắng mà còn là củ cải trắng chưa biết đã để ở đây bao lâu rồi, phần vỏ bên ngoài đã xốp lại, còn có rễ mọc lên.

Đường Tiểu Hà cứng họng, cẩn thận tìm trong phòng bếp một lần nữa, tìm ra được một vại mỡ heo và nửa túi bắp cải, còn có một bó miến không biết đã bị che phủ bao lâu, trừ mấy cái này ra thì không còn cái nào khác.

Nên nói là trong cái rùi còn có cái may, đó là không thiếu dấm, gừng và tương. Bên cửa sổ có hai quả ớt khô.

Đường Tiểu Hà nhìn nguyên liệu nấu ăn ít đến đáng thương, rất nhanh đã có ý tưởng, lập tức vén tay áo lên múc nước rửa rau.

Rửa đồ ăn xong, nàng bắt đầu kiên nhẫn dùng dao cắt rau nhưng sau đó nàng nghĩ nghĩ cuối cùng vung tay lên xé lá bắp cải, không biết nàng đã tưởng tượng bắp cải thành người nào mà càng xé càng mạnh, miệng còn lẩm bẩm: "Tống Hạc Khanh, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ không để cho ngươi được ăn quả ngọt đâu! Ngươi chờ đi! Cẩu quan!"

Xé xong đồ ăn, Đường Tiểu Hà nổi lửa đổ dầu vào.

Củi ở trong phòng bếp vẫn còn nhiều, nhưng phòng bếp vẫn mang một bầu không khí lạnh lẽo không biết đã bao lâu rồi chưa nấu. Cho tới khi Đường Tiểu Hà bắc nồi lên nấu, múc một muỗng mỡ heo trắng như tuyết để vào trong nồi, mỡ heo hòa tan phát ra tiếng 'tạch tạch' vang khắp nơi, dần dần sưởi ấm phòng bếp một lần nữa.

Thời gian dần trôi, mỡ heo từ khối tuyết trắng dần trở thành váng mỡ màu vàng, bên dưới còn có tóp mỡ giòn tan, tóp mỡ dần tỏa mùi thơm lan ra khắp phòng bếp.

Đợi mỡ heo đủ nóng, Đường Tiểu Hà cho ớt cay, tỏi đã được cắt nhỏ vào, cho thêm nước tương, cuối cùng đổ một rổ rau đã cắt nhỏ vào xào, một lát sau, hơi nước bốc lên, đồ ăn va chạm với tóp mỡ tạo nên tiếng bùm bùm như muốn bay lên nóc nhà, hương thơm bay từ trong nồi bay ra.

Bàn tay của Đường Tiểu Hà cầm cái muôi còn to hơn cả mặt mình để xào rau, nhờ lực tay đã được rèn luyện nhiều năm nên việc lật rau trong nồi lớn không phải là điều gì quá khó khăn nhưng nó vẫn khiến cho nàng thấy khó chịu khi cánh tay ngắn của mình không thể vươn xa được.

Trong quá trình xào rau, Đường Tiểu Hà không quên cho muối vào, lá bắp cải có thêm muối liền tỏa hơi ra, hơi nước bị ép ra hết nên chưa cho thêm nước vào đã có non nửa nồi nước nấu canh bên trong.

Đường Tiểu Hà rửa bó miến kia sạch sẽ sau đó bỏ một nửa vào nồi. Tiếp theo đó đổ nửa bao bột ngô vào bồn rồi thêm nước, nhào bột đến khi đặc sệt lại thì nàng cầm lên nắn thành từng khối, 'bang' một tiếng, đặt mạnh xuống dưới nồi.

Cả một vòng lớn cuối cùng cũng đã đại cáo thành công, đậy nắp nồi lại.

Đường Tiểu Hà nóng đến mức muốn hỏng, nhân lúc đang chờ đồ ăn chín, nàng đi tới lu nước rửa mặt sạch sẽ, rửa xong cảm thấy cả người thoải mái đi nhiều, thở phào một hơi, tâm trạng tốt lên trông thấy.

Nàng nhìn nước trong bồn lớn dùng để rửa rau rửa tay cảm thấy hơi lãng phí, đành đi tìm cái giẻ và chổi quét dọn, lau chùi lại toàn bộ phòng bếp. Chùi dọn xong đúng lúc lấy đồ ăn ra khỏi nồi, nàng rửa sạch tay rồi mở nắp nồi, ngay lập tức khói trắng như sương mù đua nhau bay lên xông thẳng lên nóc nhà, mùi đồ ăn thơm nức người.

Trong nồi phát ra tiếng sôi 'ùng ục' mê người, sợi miến hút nước canh nở ra, từ khô ráp chuyển thành mềm mại. Phía dưới là nồi bánh bao đã sớm chín, màu vàng óng ánh, phần vỏ xốp mềm, trên thành nồi đã hình thành một lớp da cháy giòn, hấp dẫn ánh mắt người ngoài.

Đường Tiểu Hà dọn đồ ăn ra, tính toán thời gian vừa đúng chuẩn, sau đó ra bên ngoài không thấy người đâu.

Nàng lo lắng nếu để lâu thì đồ ăn sẽ không ngon nữa nên đi ra khỏi phòng bếp, đưa đôi tay xoa lưng, kéo giọng ra gọi khắp bốn phương tám hướng: "MAU – ĂN – CƠM THÔIIIII…!"

***

Tác giả có lời muốn nói: Đường phố ở kinh thành đã được tham khảo ở Bắc Tống Biện Kinh, triều đại là hư cấu nên nguyên liệu nấu ăn tôi cũng không rõ ràng lắm, bình thường gọi là gì thì trong truyện sẽ gọi như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play