- Tiểu Hà chịu ấm ức -

"Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"

Đường Tiểu Hà la lối không ngừng nghỉ, mỗi sáng vang lên tiếng kêu còn sớm hơn cả giờ mà gà trống gáy báo thức, cứ đến giờ là bắt đầu ồn ào.

"Đã tới ngày mùng một tháng ba rồi, Thiên Hương Lâu bắt đầu tổ chức cuộc thi tuyển đầu bếp rồi! Nếu như hôm nay ta không thể tham gia được thì phải chờ đến năm sau đó, rốt cuộc các người định giam giữ ta tới khi nào hả? Cho dù có nhốt ta thêm một vạn năm nữa thì người cũng không phải là do ta giết đâu! Mau thả ta ra ngoài!"

Canh ngục đưa tay lên xoa xoa lỗ tai, bước chân đi tới, vẻ mặt nhăn nhó: "Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là lắm chuyện, ở đây đã gần nửa tháng mà ngày nào ngươi cũng kêu la, không mệt à?"

Đường Tiểu Hà: "Mệt còn đỡ hơn là bị nhốt ở đây! Mau thả ta ra ngoài!"

Canh ngục lắc đầu bất đắc dĩ, ném chìa khóa từ tay này qua tay khác, đi chầm chậm tới phòng giam Đường Tiểu Hà.

Ngay khi Đường Tiểu Hà cho rằng kỳ tích sắp xuất hiện thì canh ngục lại quay đầu bước từng bước tới phòng giam Mã Đại Tráng ở bên cạnh.

"Đại nhân nói ngươi bị oan, đã khiến ngươi chịu vất vả lâu như vậy, được rồi, ta mở cửa cho ngươi đi về nhà."

Mã Đại Tráng quỳ xuống dập đầu, vui mừng phát khóc: "Tống đại nhân đúng là Bao Công chuyển thế, tiểu nhân đúng là bị oan uổng!"

"Còn ta thì sao? Còn ta thì sao?" Đường Tiểu Hà điên cuồng vẫy tay, hai con mắt tỏa ra ánh sáng: "Còn ta nữa mà đại ca canh ngục! Ta cũng bị oan!"

Canh ngục ngước mắt nhìn Đường Tiểu Hà, vốn dĩ bàn tay đã đặt lên chiếc chìa khóa bỗng nhiên nghĩ đến lời dặn dò của Thiếu Khanh đại nhân— "Đường Tiểu Hà ở kinh thành không có người thân hay bằng hữu, nếu thả cùng một lúc với Mã Đại Tráng thì sẽ bị hắn ta trả thù, cứ bình tĩnh trước, không cần phải xử lý nóng nảy."

Canh ngục lại buông tay, giọng điệu toát ra vẻ khó chịu: "Ngươi cái gì mà ngươi? Đại nhân bảo ta thả hắn ta ra chứ không bảo ta thả ngươi, cho nên không có ngươi ngươi gì ở đây hết! Tốt nhất là sống yên ổn ở đây đi."

Cả người Đường Tiểu Hà choáng váng.

Nàng nhìn ánh mắt dạt dào sự đắc ý của Mã Đại Tráng, không hiểu vì sao hắn ta được thả ra ngoài còn bản thân vẫn bị nhốt ở trong này, công bằng ở đâu cơ chứ?

"A a a! Vì sao lại đối xử với ta như vậy?" Đường Tiểu Hà gấp đến mức hai mắt đỏ lên, điên cuồng nắm lấy song cửa lắc lắc: "Cả đời Đường Tiểu Hà ta chưa bao giờ làm việc thất đức, ngay cả giết cá mà ta còn phải nhắm mắt cơ mà, sao ta có thể rơi vào hoàn cảnh này cơ chứ? Ông trời ơi! Người không có mắt hay là bị mù thế hả? Nếu như làm người tốt không được báo đáp vậy thì từ nay về sau ta sẽ làm người xấu, làm người xấu xa nhất trên cuộc đời này!"

Canh ngục: "Nếu làm hư song cửa thì phải đền tiền đấy."

Đường Tiểu Hà vội buông tay ra.

….

Thời tiết đầu xuân mát mẻ bầu trời quang đãng, nắng ấm gió nhẹ.

Mã Đại Tráng ra khỏi đại lao của Đại Lý Tự bị ánh nắng mặt trời chiếu vào mắt, hắn ta đưa tay lên che, cười nói với canh ngục đứng bên cạnh: "Nhiều ngày qua đã làm phiền ngài chăm sóc, chắc chắn tiểu đệ sẽ ghi nhớ phần ân tình này của ngài."

"Được rồi được rồi, mau đi nhanh đi."

"Vâng, vâng." (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Khách sáo một phen xong, Mã Đại Tráng đi theo người dẫn đường đi về phía cửa hông phía Đông của Đại Lý Tự.

Thời khắc ra khỏi cửa, vẻ mặt của Mã Đại Tráng lập tức biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm.

"Hừ, may cho tên tiểu tử Đường Tiểu Hà kia." Mã Đại Tráng thấp giọng mắng chửi: "Nếu tên đó mà ra khỏi đại lao với ta thì nhất định lão tử sẽ đánh cho hắn ta què một tay một chân, ai bảo hắn ta dám xen vào chuyện của người khác."

Hắn ta mắng xong, nâng ánh mắt lên, tầm mắt xẹt qua đám người đang đi đi lại lại, nhỏ giọng nói: "Dù sao cũng không thể sống ở kinh thành nữa, chi bằng về quê tránh đầu ngọn sóng gió, vừa hay về thăm mẫu thân với tiểu muội."

Vừa dứt lời, bỗng một tiếp "bộp" vang lên, Mã Đại Tráng trợn tròn mắt sau đó ngã thẳng tắp về đằng trước.

Bàn tay đang cầm chày gỗ của Trương Bảo run bần bật: "Sẽ không tắt thở chứ?"

Vương Tài an ủi: "Không đến mức đó đâu, nếu như tắt thở thì tìm đại chỗ nào đó chôn là xong, cũng không có ai thấy…. Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy Đại Lý Tự xử án bao giờ à?"

Hai người cùng hai sai dịch kết hợp lại nâng Mã Đại Tráng lên xe, lấy một bao bố buộc lại, kéo tới trước khách điếm Tu Duyên.

Ban đêm, trời đen trăng sáng.

Ánh trăng xuyên qua cửa rơi trên mặt đất đầy sương, gió lạnh luồn qua cửa sổ mà tới, phòng ốc trống vắng không có hơi người, không khí lạnh lẽo bao phủ dày đặc.

Mã Đại Tráng từ từ mở mắt ra, sau đó lập tức hít một ngụm hơi lớn, bàn tay không tự giác được đưa lên che cổ, trong miệng mắng: "Bà nội nó, kẻ nào dám đánh lén lão tử…."

Khi mắng chửi hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ liếc mắt một cái đã bị dọa cho ngây ngẩn cả người.

Trước mắt là cảnh tượng khiến hắn ta phải khắc cốt ghi tâm– sau phòng bếp của khách điếm Tu Duyên.

"Sao… Sao ta lại ở chỗ này?" Hắn ta luống cuống đứng dậy, chạy nhanh về phía cửa kết quả có cố như thế nào cũng không thể mở cửa ra được giống như cánh cửa này đã bị khóa từ bên ngoài vậy.

"Đáng chết! Rốt cuộc sao lại thành thế này?" 

Bỗng nhiên hắn ta đạp một phát vào cửa với ý muốn đá văng cửa ra nhưng cửa thì không mở được còn hắn ta thì bị đau chân, quay đầu lại tính đi phá cửa sổ.

Nhưng vừa quay đầu hắn ta suýt chút nữa bị hồn phi phách tán.

Giữa không gian tối tăm, chỉ thấy một cái ghế đối diện với cái thớt cắt rau, trên ghế có một người đang ngồi, là một nữ nhân, nữ nhân đó mặc bộ y phục màu đỏ, bên trong là váy dài màu xanh, máu tươi chảy theo đầu ngón tay của nữ nhân đó chảy xuống nền đất, từng tiếng 'tí tách' vang lên rõ ràng…

"A!"

Mã Đại Tráng ngồi bệt xuống đất, cơ thể không ngừng xích ra sau, khóe mắt như muốn nứt ra: "Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng! Nhất định là ta đang nằm mơ! Đúng! Là do ta nằm mơ!"

Hắn ta nhanh chóng nhắm mắt lại, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, mặt mày cứng lại, môi run run rẩy rẩy nói: "Chỉ là đang nằm mơ thôi, tỉnh dậy là ổn, tỉnh dậy là ổn…."

Đúng lúc này trên ghế phát ra tiếng ngân nga nhỏ nhẹ—

"Thiếp phát sơ phú ngạch

Chiết hoa môn tiền kịch

Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai

Đồng cư Trường Can lý

Lưỡng tiểu vô hiềm sai…" *

*Trích bài thơ 'Trường Can Hành kỳ 1' của nhà thơ Lý Bạch. Dịch nghĩa:

“Tóc em khi mới xoã ngang trán

Bẻ hoa trước cửa nhà chơi

Chàng cưỡi ngựa tre lại

Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh

Cùng sống ở làng Trường Can

Hai trẻ nhỏ không hề có tị hiềm…”

Tiếng ca càng ngày càng gần, dần dần biến thành lời nỉ non ở bên tai Mã Đại Tráng.

Mã Đại Tráng nghe câu ca, cảm nhận được khí lạnh dày đặc càng lúc càng gần, sự sợ hãi dâng trào trong lòng, cả người run run như cây sậy.

Dù run rẩy nhưng trong mắt hắn ta vẫn nóng lên, nước mắt tuôn trào, giọng nói nghẹn ngào: "Cửu Nương, Cửu Nương, nàng tha thứ cho ta được không? Ngày đó là do ta không thể kiềm chế được, nếu không phải do nàng nói những lời kích thích ta thì làm sao ta có thể xuống tay chém nàng, ta… Ta yêu nàng như vậy…"

Bỗng nhiên, tiếng ca dừng lại.

Tiếng ca u ám uyển chuyển điệu đà biến thành giọng nam nhân hào khí mười phần, hết sức ngạc nhiên nói: "Hóa ra là vậy, hóa ra là ngươi." 

Mã Đại Tráng mở mắt ra, chỉ thấy phòng bếp có nhiều ánh nến sáng lên, những người cầm giá nến lần lượt đứng vào chỗ, trên người đều mặc công phục của Đại Lý Tự, không cần nói cũng biết thân phận của mấy người này.

Mà 'Cửu Nương' đang đứng trước mặt hắn ta thật ra là một tên nam nhân ẻo lả có đôi mắt đào hoa giả trang thành.

Lúc này Mã Đại Tráng mới ý thức được bản thân bị chơi đùa, tức giận đến mức dẫm chân mắng chửi nói: "Ngươi là kẻ nào?"

Thôi Quần Thanh ném mái tóc dài ra sau vai, giọng điệu mềm mỏng dịu dàng nói: "Xin tự giới thiệu một chút, ta họ Thôi tự là Quần Thanh, Thanh trong biếc tự tìm áng, xuất thân là đời thứ bảy của dòng họ Thanh Hà Thôi thị, mười tám tuổi trúng cử, mười chín tuổi đạt được danh hiệu tiến sĩ, cùng năm đó tiến vào hàn lâm, hai mươi tuổi…."

Tống Hạc Khanh đẩy hắn ta ra một bên, cau mày bình tĩnh nhìn Mã Đại Tráng một cái thật sâu, sau đó phân phó với thủ hạ: "Mang về, thăng đường."

Đêm khuya, ở sảnh đường của Đại Lý Tự đèn đuốc sáng trưng, nha dịch đứng thành hai hàng ở hai bên đối diện nhau mỗi bên ba người.

Tống Hạc Khanh ngồi trên ghế mộc, mặt lạnh lùng trầm giọng nói: "Mã Đại Tráng, bản quan hỏi ngươi, ngươi và Bạch Cửu Nương là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã có tình sâu ý nặng, sau khi nàng ta bị nhà chồng đuổi đi, ngươi còn đau lòng đi tìm kiếm nàng ta khắp nơi, vậy vì sao hiện giờ lại hạ chiêu giết nàng ta?"

Mã Đại Tráng cười lạnh một tiếng, dường như không sợ gì mà bất chấp tất cả, nhìn thẳng vào Tống Hạc Khanh: "Xem ra Tống đại nhân có rất nhiều câu hỏi, đúng là ta đã nói dối nhưng các ngươi muốn lấy cái này để định tội ta ư? Nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Vừa nãy ta bị dọa cho nên mới ăn nói khùng điên, các ngươi sẽ không tin là thật đó chứ?"

Vương Tài không nhịn được nữa, ghé sát vào lỗ tai Tống Hạc Khanh nói: "Đại nhân, hay là đánh tên tiểu tử này bốn mươi đại bản trước đã?"

Tống Hạc Khanh im lặng, bình tĩnh nhìn Mã Đại Tráng, hai mắt không chớp.

Lúc bắt đầu Mã Đại Tráng còn có thể chống đỡ nhưng dần dần hắn ta bắt đầu cảm thấy da đầu tê dại, hồn phách bị tầm mắt sắc bén kia đục thành từng lỗ, sau đó không chịu nổi nữa liền cúi đầu không dám đối diện với Tống Hạc Khanh.

Vị Thiếu Khanh đại nhân này tuy tuổi không lớn như khí thế uy nghiêm quấn đầy thân thể hoàn toàn không có chút ngây ngô nào, làm cho người khác cảm giác được sự không giận mà uy.

Bỗng nhiên, người đang ngồi ở trên cao đường kia mở miệng: "Mã Đại Tráng, đây là cơ hội mà bản quan cho ngươi."

"Chỉ cần bản quan muốn thì sẽ có rất nhiều biện pháp để cạy miệng ngươi nói ra lời thật, rốt cuộc trong luật pháp của Đại Ngụy ta chưa từng nói rằng không thể tra tấn với phạm nhân. Nhưng bản quan niệm tình ngươi rời nhà nhiều năm, không muốn để cho ngươi thiếu mất tay hoặc mất chân trước mặt người thân của mình, ngươi phải cố gắng nắm lấy, đừng đánh mất cơ hội này."

Lần này Mã Đại Tráng hoàn toàn luống cuống, ngẩng đầu chấn động nói: "Lời này là có ý gì? Chẳng lẽ mẫu thân của ta và tiểu muội của ta đã tới kinh thành ư?"

Tống Hạc Khanh không trả lời, bình tĩnh nhìn hắn ta.

Vẻ mặt Mã Đại Tráng hoảng loạn, đôi mắt nhập nhòe, bắt đầu đấm vào đầu mình, nước mắt, nước mũi giàn giụa nói: "Là do ta bất hiếu, thật lòng ta xin lỗi mẫu thân, ta cũng không phải là một người huynh trưởng tốt, ta xin lỗi tiểu muội."

Tống Hạc Khanh: "Bản quan hỏi lại ngươi lần cuối, ngươi có nhận tội hay không?"

Mã Đại Tráng dừng tay lại, vùi đầu cắn răng một cái: "Ta… nhận."

Lục sự vội vàng cầm bút, ghi lại tình tiết khai tội của phạm nhân.

Tay của Mã Đại Tráng nắm chặt thành quyền, đôi mắt đỏ bừng: "Từ sau khi ta tìm được Bạch Cửu Nương, không có một ngày nào là ta không nghĩ tới việc thành thân với nàng ấy cả nhưng nàng ấy luôn lấy đủ loại lý do để thoái thác. Còn thường xuyên trêu đùa khách nhân ở trước mặt ta, những việc này ta đều nhịn, nghĩ là do nàng ấy ở bên ngoài bôn ba nên thay đổi tính tình cũng là điều bình thường. Chỉ cần ta đối xử tốt với nàng ấy thì sớm hay muộn nàng ấy cũng sẽ hồi tâm chuyển ý." ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Nhưng ta không ngờ sau khi cái tên Đường Tiểu Hà kia vào khách điếm, trái tim của nàng ấy đều để ở trên người Đường Tiểu Hà, không chỉ ban ngày vào phòng bếp ve vãn mà còn đi xum xoe tên họ Đường kia vào ban đêm, còn tự mình nấu cho hắn ta ăn, ngay cả ta còn chưa từng ăn đồ nàng ấy nấu bao giờ…."

Sắc mặt của Tống Hạc Khanh vẫn không đổi, tiếp tục nói: "Sau đó thì sao?"

Mã Đại Tráng lau nước mắt, nói tiếp: "Tên họ Đường kia không mở cửa, nàng ấy vẫn cứ dán mặt vào đó, ta đứng dưới lầu nghe thấy tiếng động thì mặc thêm y phục, khi thấy nàng ấy xuống lầu thì đề nghị nàng ấy đi ra sau bếp cùng tâm sự với mình. Nàng ấy đồng ý, ta và nàng ấy nói đôi ba câu nhưng mới nói được thế nàng ấy đã không kiên nhẫn còn nói nhiều lời làm tổn thương ta."

"Nàng ta nói cái gì?" Tống Hạc Khanh hỏi.

Mã Đại Tráng hít hít mũi, dừng lại một lúc rồi nức nở: "Nàng ấy nói nàng không muốn dây dưa với ta nữa, nàng ấy có cuộc sống mới, có nam nhân khác, nàng ấy không muốn quay trở lại quá khứ cũng không muốn nhìn thấy ta, bảo ta cút đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt nàng ấy…"

Mã Đại Tráng rống lên: "Lúc đó ta cực kỳ tức giận, nên thuận tay cầm lấy con dao phay đặt trên bàn, đè lên cổ nàng ấy muốn ép nàng ấy thành thân với ta. Nhưng nàng ấy không hề sợ hãi, cũng không kêu to gì chỉ nở một nụ cười lạnh với ta, nói ta là kẻ bất lực, nói ta trước đây không có dũng khí ngăn chuyện của nàng ấy lại, hiện tại lấy đâu ra bản lĩnh để giết nàng ấy, câu nói đó khiến ta có ý nghĩ nếu như ta không chém thì ta không phải là nam nhân…. Ta… Lúc đó ta cũng khó thở cho nên…. Cho nên…. Đại nhân! Ta dập đầu cầu xin ngài tha cho ta một con đường sống! Ta là nhất thời hồ đồ! Thực tế ta không phải là người xấu đâu!"

Tống Hạc Khanh không thèm nghe chỉ nhắm mắt tái hiện lại hiện trường tối hôm đó ở trong đầu.

Sau khi Mã Đại Tráng chém chết Bạch Cửu Nương thì cầm con dao phay chạy ra bên ngoài nhưng lại không biết nên xử lý con dao phay như thế nào bèn ném vào giếng nước. Không ngờ đúng lúc này Đường Tiểu Hà xuống bếp tìm thức ăn, bỗng nhiên đụng phải hiện trường giết Bạch Cửu Nương, Mã Đại Tráng nghe được tiếng la, đành tương kế tựu kế chạy trở về. Nhân lúc màn đêm tối đen, Đường Tiểu Hà không nhìn thấy trên người hắn ta có vết máu, hắn ta đã nhảy vào vũng máu ở hiện trường nhằm rửa sạch hiềm nghi cho bản thân.

Chuyện hai người Mã Bạch có quan hệ ở trong quá khứ không nói với ai, nếu không phải Tống Hạc Khanh phái Thôi Quần Thanh đi tới quê của hắn ta một chuyến thì e là đã tin lời nói dối của hắn ta rồi, như thế vụ án này sẽ không có được kết quả tốt như thế.

Một đêm qua đi, chân trời xuất hiện ánh sáng bạc như bụng cá, nắng sớm chiếu rọi đằng mây nơi phương xa, màn đêm biến mất vạn vật lại được soi chiếu.

Tống Hạc Khanh ngồi trước bàn xử án, tay cầm lấy tách trà uống một ngụm, nhìn ba người đang ôm nhau khóc ở ngoài sảnh đường, thình lình nói một câu: "Cứ khóc cho thoải mái, khóc xong rồi tiễn lên đường đi."

Thôi Quần Thanh vẫn đang mặc bộ y phục màu đỏ sam của nữ nhân, nhìn Tống Hạc Khanh, đưa tay làm ra vẻ che đi trái tim nhỏ, hít khí lạnh nói: "Thật đáng sợ, đúng là một câu tàn nhẫn, ngươi đúng là xứng với cái chức Thiếu Khanh đại nhân của Đại Lý Tự."

Có điều làm đúng với pháp luật của triều đình, đã giết người thì sẽ bị xử tội trước thị chúng. Càng không nhắc tới cái người Tống Hạc Khanh này luôn làm đúng với chức trách của mình, khi làm việc còn chú ý đến hiệu suất và tốc độ, Diêm Vương muốn phạm nhân chết vào canh ba, Tống đại nhân tuyệt đối không giữ người lại đến canh hai, chết sớm thì hoàn thành công việc sớm.

"Có nghiệp ắt có báo, có nhân ắt có quả." Tống Hạc Khanh uống thêm miếng trà, tự nhiên nói: "Mặc dù ta không thể đảm bảo làm tốt vai trò Thiếu Khanh của Đại Lý Tự nhưng ít nhất ta sẽ không bỏ qua cho kẻ giết người, không để người tốt bị oan uổng… Hắt xì."

Tống Hạc Khanh xoa mũi, khó hiểu: "Bị cảm lạnh ư?"

Giờ phút này bên trong phòng giam của Đại Lý Tự.

Tay của Đường Tiểu Hà nắm chặt song cửa, tê tâm phế liệt gào lên: "Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài đi! Tống Hạc Khanh, ngươi là người không biết phân biệt người tốt người xấu! Ngươi là cẩu quan! Đại cẩu quan!"

***

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc chương này bắt đầu gia tăng tuyến tình cảm của nam nữ chính, tuyến mỹ thực cũng chính thức bắt đầu, nhắc nhở nhẹ với các bạn đọc: Đến tận bây giờ nữ chính vẫn chưa biết mặt mũi của nam chính trông như thế nào ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play