Đúng lúc này Hà Tiến mang theo hộp cơm đi vào.
Dương Văn Trung ngửi thấy mùi thơm, vậy mà còn dám ngẩng đầu lên cười nói: “Ta đói rồi đại nhân, muốn nhận tội thì cũng phải có sức mới nhận được chứ.”
Vương Tài nổi giận: “Ngươi cũng xứng để nói ra câu đói sao? Ta thấy ngươi muốn kéo dài thời gian để chờ cứu binh tới thì có!”
Tống Hạc Khanh ngăn Vương Tài lại, nói với Dương Văn Trung: “Không sao, ngươi đói bụng thì ăn cơm, Hà Tiến, đưa phần của ta cho hắn ta ăn.”
Hà Tiến ồ một cái, không tình nguyện đưa chén mì của Tống Hạc Khanh cho Dương Văn Trung ăn.
Dương Văn Trung lại ồn ào: “Tay của ta bị trói thì ăn như thế nào?”
Tống Hạc Khanh lại ra hiệu cho quan coi ngục cởi trói hai tay của hắn ta ra.
Miệng Dương Văn Trung vẫn nở nụ cười đắc ý, đưa ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn Tống Hạc Khanh, cầm lấy đũa, gấp đến mức không chờ nổi há miệng cho một miếng to vào.
Kết quả chưa chờ hắn ta nuốt xuống bụng đã phun ra, ném chén xuống đất nổi giận mắng: “Tên tiểu tử nhà ngươi chơi ta có đúng không? Cay như này sao người có thể ăn được? Ai nuốt trôi được cái này chứ?”
Tống Hạc Khanh ngồi ngay ngắn, chậm rãi uống ngụm trà nói: “Muốn ăn thì phải ăn cho hết, không được lãng phí lương thực, người đâu tới đút cho hắn ta ăn đi.”
Dương Văn Trung xem như đã hiểu, đây không phải là mì cho hắn ta ăn mà là lập uy cho hắn ta thấy!
Nhưng chân hắn ta bị trói lại, bị quan coi ngục ấn đầu và tay xuống, cơ bản là không thể nào phản kháng được, miệng còn bị bẻ ra mức lớn nhất, trong miệng bị đút từng ngụm mì có chứa bột ớt cay nồng, chưa nuốt xuống đã sặc nhưng cứ phun ra là lại bị tống vào miệng lần nữa, không nuốt không được.
Không bao lâu sau, cả người Dương Văn Trung ướt đẫm mồ hôi, mặt đỏ tai hồng, yết hầu nghẹn ngào, môi sưng che lấp hơn nửa gương mặt, mí mắt cũng bị cay đến mức không nhắm lại được, cứ thế mà trợn tròn lên.
Qua một nén nhang, cuối cùng cũng ăn xong chén mì, không hề chừa lại giọt nào.
Dương Văn Trung bị cay đến mức chỉ biết thở hổn hển, trừng đôi mắt sưng tấy nhìn Tống Hạc Khanh, cố gắng lên giọng mắng: “Tống Hạc Khanh, ngươi chờ đó cho lão tử, ngươi đắc tội với ta chính là đắc tội với tổ phụ của ta, khi tổ phụ của ta Dương Thủ Được là thống lĩnh quần thần thì ngươi vẫn là đứa nhóc đang ở trong bụng mẹ đó, ngươi dám đối xử với ta như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, cho dù chết cũng không…”
Tống Hạc Khanh vẫn bình tĩnh nói: “Đúng thế, nếu như quay lại bốn năm chục năm trước chỉ sợ Dương các lão cũng không ngờ bản thân cả đời làm lụng vì bá tánh cuối cùng lại có đứa cháu trai khốn nạn phá gia chi tử, làm khổ bá tánh như ngươi.”
“Ngươi nói ai là khốn nạn hả?”
Tốn
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.