- Thanh mai trúc mã-
"Hắt xì…!"
Phòng giam bụi bặm nằm dưới lòng đất, không khí lại ẩm ướt khiến cho mũi của Đường Tiểu Hà hắt xì liên tục.
Nàng xoa xoa mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai đang mắng ta thế không biết?"
Vừa dứt lời, tầm mắt của nàng không tự chủ được rơi trên bóng dáng của Mã Đại Tráng.
Nếu như lúc trước ở khách điếm Tu Duyên, Đường Tiểu Hà thấy không được tự nhiên khi đối mặt với Mã Đại Tráng thì bây giờ nàng chỉ còn lại sự sợ hãi đơn thuần.
Nàng không thể nào nghĩ ra được câu mà hắn ta nói: "Lão tử cũng muốn dùng một đao bổ ngươi ra" đó chữ "cũng" kia là ở đâu mà có?
Đúng lúc này, canh ngục xách theo một hộp cơm lớn đi vào, vừa đi vừa ném hai cái bánh bao không vào trong phòng giam, lớn tiếng: "Tất cả mau dậy đi! Dậy ăn cơm!"
Dòng suy nghĩ của Đường Tiểu Hà bị đánh gãy, bụng réo lên kêu đói, khom lưng nhặt bánh bao trên mặt đất cọ vào y phục sau đó há to miệng cắn một miếng.
Đến khi cắn được một miệng mặn chát, cứng cứng y như củ cải trắng.
"Ta nhổ vào." Đường Tiểu Hà ném bánh bao lại mặt đất, cơ mặt nhăn lại một nhúm, không ngừng phun nước miếng ở trong miệng ra: "Khó ăn chết đi được, đây là đồ cho người ăn hay sao?"
Canh ngục nổi giận quát mắng: "Có đồ ăn là tốt rồi, tên tiểu tử nhà ngươi dám lãng phí đồ ăn à?"
Đường Tiểu Hà cũng nổi giận, chống nạnh: "Lương thực ngon bị Đại Lý Tự của các người làm thành món khó ăn như thế đó mới là lãng phí lương thực thật sự!"
"Ngươi!"
Mấy tên canh ngục đang muốn tiến lên thì Đường Tiểu Hà đã nhanh chóng chạy vào một góc, bộ dáng như chim cút không hé một tiếng.
Nhưng khi nàng nhìn cái bánh bao ở trên mặt đất, ngửi thấy mùi hăng hăng khó chịu của phòng giam, lại nghĩ tới cuộc thi tuyển chọn đầu bếp của Thiên Hương Lâu sắp tới, nếu như bỏ lỡ lần này phải chờ đến năm sau, nàng không thể bình tĩnh nổi.
Nàng thò hai cánh tay ra bên ngoài song cửa, bày ra vẻ mặt ôn tồn: "Đại ca đại ca, đại ca canh ngục, ngươi lại đây một chút, ta có việc cần nhờ ngươi giúp."
Canh ngục nhăn mày lại đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, bước lại gần với vẻ không tình nguyện: "Ngươi lại làm sao vậy?"
Đường Tiểu Hà cố gắng hạ giọng xuống, khẽ nói vào tai của canh ngục: "Ta có manh mối muốn báo cáo cho Thiếu Khanh đại nhân, nhờ ngươi đi báo với đại nhân một tiếng được không?"
Canh ngục hừ lạnh một tiếng: "Thiếu Khanh đại nhân là người mà ngươi muốn gặp là gặp à? Manh mối mà ngươi biết là gì nói cho ta nghe, sau đó ta sẽ đi bẩm báo lại với đại nhân."
Đường Tiểu Hà xoay mặt nhìn Mã Đại Tráng đang nhắm mắt, trong giọng nói lộ ra vẻ khó xử: "Nếu như ta nói ở đây thì không được thích hợp cho lắm."
"Vậy thì đừng nói nữa." Canh ngục xoay người chuẩn bị đi nơi khác.
"Ế! Đại ca từ từ, từ từ đã!"
Đường Tiểu Hà gấp tới mức nước mắt suýt tuôn ra, nhìn phòng giam bên cạnh một cái rồi nhỏ giọng nói: "Ngươi ghé lỗ tai vào đây một chút."
Sau khi nói xong manh mối cho canh ngục, Đường Tiểu Hà bất an lo sợ chờ đợi thời gian hai nén nhang, cuối cùng sai dịch cũng mở cửa phòng giam cách vách ra, đưa Mã Đại Tráng đi thẩm vấn.
Đường Tiểu Hà trơ mắt nhìn Mã Đại Tráng bị mang đi, trái tim nhảy bùm bùm liên hồi.
Nàng nhìn qua, bỗng dưng Mã Đại Tráng quay đầu lại liếc nàng một cái, dường như ánh mắt đó đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng khiến cho cả lông tơ trên da Đường Tiểu Hà dựng đứng lên, nàng sợ hãi cúi đầu không dám nhìn nữa.
"Bà nội ở trên trời có linh thiêng nhất định phải phù hộ cháu gái." Đường Tiểu Hà âm thầm cầu nguyện ở trong lòng: "Mau mau làm cho hung thủ trồi lên mặt nước để con mau chóng được ra ngoài kịp dự thi tuyển đầu bếp của Thiên Hương Lâu."
Đường Tiểu Hà lẩm bẩm hồi lâu, càng về đêm mí mắt như muốn đánh nhau càng lúc càng cụp xuống, cơ thể dần dần cuộn tròn trên giường rơm ướt lạnh, sau đó từ từ nhắm mắt lại giữa những lo âu thấp thỏm.
Giấc ngủ này Đường Tiểu Hà ngủ rất ngon và sâu, còn mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Nàng mơ thấy rằng bản thân được thả ra khỏi đại lao, thành công được ứng tuyển vào làm đầu bếp ở Thiên Hương Lâu, không bao lâu sau thuận lợi lên làm đầu bếp đứng đầu bảng, được vinh dự vào cung hiến trù nghệ cho Thánh Thượng, được Thánh Thượng khen ngợi tán thưởng, sau đó được cầm lấy dao phay vàng ngự tứ, mơ ước từ lâu.
"Ha ha, bà nội, con đã làm được rồi, con thực sự đã làm được rồi."
Trong mơ, Đường Tiểu Hà nhếch miệng cười ngây ngô, khóe mắt có hai giọt nước trong suốt chảy xuống, là do quá vui mừng mà khóc.
Đúng lúc này, bên tai nàng vang lên tiếng gọi: "Tiểu Hà… Đường Tiểu Hà…"
Nàng nửa tỉnh nửa mơ tưởng là bà nội gọi mình nên trợn mắt nhìn về phía phát ra âm thanh đó để trả lời: "Bà nội, bà nội con rất nhớ người."
Sắc trời đã tối đen, ánh trăng xuyên qua cửa sổ của phòng giam rơi xuống nền đất, vừa lúc chiếu thẳng vào mặt Mã Đại Tráng làm mặt hắn ta trắng bệch hơn.
Đường Tiểu Hà nhìn gương mặt đó sợ tới mức thiếu chút nữa đã hét to lên, trừng to đôi mắt run rẩy nói: "Mã đại ca? Sao lại là ngươi vậy?"
Sao ngươi lại trở về rồi?
Mã Đại Tráng cười, hai mắt nhìn thẳng vào Đường Tiểu Hà, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hà huynh đệ, là ngươi bôi nhọ ta với Tống đại nhân có đúng không?"
Hắn ta tựa vào lan can của phòng giam, cách một khoảng với Đường Tiểu Hà, hai tay cầm lấy song cửa giống như có thể bẻ gãy cái song kia bất cứ lúc nào.
Da đầu của Đường Tiểu Hà tê dại, cơ thể lùi ra phía sau mấy bước, lắp bắp nói: "Không… Không phải…. Mã đại ca sao lại nói như thế?"
"Hôm nay sau khi ngươi thì thầm với tên canh ngục đó thì ta bị bắt đi thẩm vấn, vẫn là cái tên họ Tống kia tự mình thẩm vấn ta." ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Đường Tiểu Hà lắc đầu, quay đầu đi không dám nhìn Mã Đại Tráng nữa, ôm ngực cố gắng bình ổn hơi thở: "Ta thật sự không biết gì cả, Mã đại ca ngươi đừng hỏi ta, ta không biết."
Mặc dù để cái ót đối diện với Mã Đại Tráng nhưng Đường Tiểu Hà vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt đang dán chặt vào người nàng của hắn ta, đồng thời âm thanh thô ráp mang theo ý vị sâu kín vang lên phía sau nàng: "Tiểu Hà huynh đệ, ta không biết bản thân đã làm gì mà khiến cho ngươi hiểu lầm ta như vậy, nhưng ngươi đã trách oan cho ta rồi."
"Khách điếm Tu Duyên đã mở từ lâu nhưng cuối năm ngoái ta mới vào làm ở đó, ta với chưởng quầy quen biết nhau muộn lại không oán không thù, ta cần gì phải hại nàng ta chứ?"
Nhiệt độ trong nhà lao thấp làm cho Đường Tiểu Hà run rẩy, nàng lấy hai tay ôm chặt đầu gối lẩm bẩm: "Đúng vậy, ngươi không có oán hay thù gì với nàng ấy, sao ngươi có thể hại nàng ấy…"
Nếu người này đúng là có vấn đề thì sao sau khi thẩm vấn xong có thể quay trở lại đây được? Có khả năng là do nàng nghĩ nhièu trách nhầm người tốt?
Đường Tiểu Hà rơi vào mê man.
Cùng thời gian đó ở bên trong nha trung của Đại Lý Tự.
Tống Hạc Khanh đã chiến đấu hăng say với công văn cả một ngày dài nhưng cuốn sổ con như bát cơm của Thạch Sanh phê mãi cũng chưa xong.
Đại Lý Tự là nơi phụ trách những vụ án mạng xảy ra trên cả nước. Những vụ án kiện đều phải đưa tới Đại Lý Tự phúc thẩm một lần sau khi thuộc hạ thẩm vấn xong sẽ đưa cho Thiếu Khanh đại nhân phê duyệt, Thiếu Khanh đại nhân phê duyệt xong mới tính là xong một vụ án.
Thực ra việc này cũng không mệt gì, bởi vì cả Đại Lý Tự có hai Thiếu Khanh đại nhân, bên trên Thiếu Khanh đại nhân còn có một Chính Khanh đại nhân nữa nên mọi người sẽ phân chia công việc sao cho hợp lý, chỉ là phê duyệt sổ con mà thôi, cũng không thể mệt đến mức chết người được.
"Đại nhân, nghỉ ngơi một chút đi, nếu ngài còn làm việc liên tục như thế sẽ mệt chết đấy ạ."
Hà Tiến cầm canh nhân sâm đi vào, thấy hai quầng thâm đậm nét ở trên mặt Thiếu Khanh đại nhân và cả mồ hôi đang chảy ròng ròng ở trên trán thì bị dọa sợ, sợ một phút nào đó người này sẽ đột tử tại chỗ.
Tống Hạc Khanh dừng bút, vẻ mặt cứng lại, hai mắt không chớp, giống như là bị điểm huyệt câm.
Hà Tiến cảm thấy choáng váng, mặt mày như đưa đám kêu gào: "Đại nhân? Đại nhân? Đại nhân ngài đừng dọa tiểu nhân, sao đại nhân lại không nhúc nhích gì thế này?"
Bỗng Tống Hac Khanh mở miệng: "Câm miệng, đừng làm phiền bản quan suy nghĩ."
Hắn nhìn chằm chằm vào ánh nến đang nhảy múa, trong đầu hiện lên lý do thoái thác của Mã Đại Tráng.
"Thiếu Khanh đại nhân, tiểu nhân bị oan, là do Đường Tiểu Hà vu oan cho tiểu nhân có đúng không? Ngài đừng thấy tên tiểu tử kia có dáng vẻ thành thật mà lầm, thực ra trong đầu tên đó cả cả đống suy nghĩ xấu xa, hắn ta cố ý đổ lỗi cho tiểu nhân, ngài không thể tin vào lời nói bậy bạ của hắn ta được."
"Thiếu Khanh đại nhân, ngài thử nghĩ lại mà xem, tiểu nhân làm việc ở khách điếm Tu Duyên lâu như thế cũng chưa từng bất kính với Bạch chưởng quầy, hai chúng ta không thù không oán, cũng không quen biết gì nhau ở quá khứ thì sao ta có thể ra tay giết hại nàng ta được chứ? Ta còn phải dựa vào đường này mà kiếm tiền nữa đó!"
"Thiếu Khanh đại nhân, mong ngài minh giám cho tiểu nhân."
Thật ra sau khi manh mối mà Đường Tiểu Hà cung cấp được canh ngục báo lên thì Tống Hạc Khanh đã suy đoán rằng mối quan hệ giữa Mã Đại Tráng và Bạch Cửu Nương không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa chưởng quầy và nô dịch, nhưng hình như tiểu nhị ở khách điếm Tu Duyên sợ trút phiền phức vào người nên khi hỏi chỉ biết lắc đầu không biết hoặc là giả ngu không nói, không thể cung cấp được manh mối có ích nào cho nên cũng không thể làm gì được bọn họ.
Tống Hạc Khanh càng suy nghĩ càng đau đầu, nhưng không thể không suy nghĩ.
Hắn nhắm mắt thở dài, xoa xoa giữa hai hàng lông mày nói: "Chuẩn bị giấy mực để viết thư."
Hà Tiến vội vàng tìm giấy bút để viết thư giùm, đặt bút chuẩn bị xong hỏi: "Thiếu Khanh đại nhân muốn viết thư cho ai?"
"Thôi Quần Thanh." Tống Hạc Khanh một tay chống má, mắt rũ xuống, dáng vẻ tùy ý lười nhác y như con hồ ly đang nghỉ ngơi.
"Nói cho hắn ta biết trong vòng mười ngày mà hắn ta không tìm thấy manh mối thì ta sẽ đem chuyện năm hắn ta hai mươi tuổi vẫn còn đái dầm ra cho cả triều đình biết."
…..
Mười ngày sau, mùng một tháng ba.
Một con ngựa chở nam nhân mặc bộ y phục màu đỏ thẫm xuyên qua con đường dọc theo đường cái đi tới phía đông đi thẳng tới Đại Lý Tự.
Bên trong thư phòng, Tống Hạc Khanh nhìn chén canh gà có mỡ trôi lềnh bềnh trên mặt nước đặt trước mắt là thấy sầu, bỗng cửa bị người ta dùng một chân đá văng.
"Nước! Nước! Cho ta nước!"
Cả một đường này không biết Thôi Quần Thanh đã trải qua những gì mà người dính đầy bụi đất, hai sợi 'tiên nhân' luôn treo trên trán cũng biến thành càng của tôm hùm, đôi mắt đỏ bừng, yết hầu nghẹn lại.
Tống Hạc Khanh bưng canh gà đưa cho Thôi Quần Thanh.
Thôi Quần Thanh nhận lấy, uống ừng ực ba hớp cho hết chén canh gà xuống bụng, sau đó thở hồng hộc nói: "Cái tên Mã…. Mã Đại Tráng đó…"
"Nói chậm lại một chút." Tống Hạc Khanh dừng bút lại nói: "Chuyện hai mươi tuổi còn đái dầm không phải là chuyện lớn gì."
"Ta nói cho ngươi biết Tống Hạc Khanh, chuyện này về sau ta sẽ tính toán với ngươi!"
Thôi Quần Thanh mắng xong, bình tĩnh lại tâm tình, trịnh trọng nói: "Cái tên Mã Đại Tráng kia là người của thôn Mã gia, trong nhà còn có mẫu thân già và muội muội, dựa vào làm ruộng và dệt vải mà sống qua ngày…"
Tống Hạc Khanh gật đầu dùng bút viết: "Tình huống nhà hắn ta y hệt như lời khai mà hắn ta đã khai."
"Tất nhiên là y hệt rồi." Thôi Quần Thanh nói: "Bởi vì điều quan trọng không phải là ở trên người hắn ta mà là ở trên người Bạch Cửu Nương."
"Bạch Cửu Nương?" Tống Hạc Khanh nhíu mày.
Thôi Quần Thanh kích động nói: "Ngươi đoán xem Bạch Cửu Nương họ gì?"
Vẻ mặt của Tống Hạc Khanh ngây ngốc, thử nói: "Họ Bạch?"
"Sai! Họ Bạch là họ của phu quân nàng ta, sau khi nàng ta gả cho phu quân thì sửa lại hộ tịch, thực ra quê quán không phải là ở chỗ đó. Trên thực tế nàng ta cũng họ Mã, sinh ra ở thôn Mã gia cùng Mã Đại Tráng, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, còn đã định chung thân lớn lên nàng ta sẽ gả cho Mã Đại Tráng."
"Nhưng phụ mẫu hai bên không đồng ý, phụ mẫu của Bạch Cửu Nương sợ nữ nhi làm ra chuyện hồ đồ nên đã tìm cho nàng ta một mối hôn sự rồi gả nàng ta đi xa. Nhưng nàng ta gả vào đó chưa tới hai năm thì phu quân chết, bên nhà chồng nghĩ là do nàng ta khắc phu nên đã cho nàng ta ít tiền để đuổi đi. Bạch Cửu Nương cầm tiền đi luôn cũng không quay về nhà mẹ đẻ mà từ đây bặt vô âm tín, không có ai biết nàng ta đã đi đâu."
"Mã Đại Tráng nghe thấy việc này, trong lòng vốn đã mong nhớ nàng ta. Hơn nữa, không yên tâm để một nữ nhân như nàng ta bôn ba ở bên ngoài nên bỏ mẫu thân già và muội muội ở lại đi tìm nàng ta ở khắp nơi."
Sự việc phía sau thì mọi người đều biết được, Bạch Cửu Nương rời xa quê hương đi tới kinh thành mở khách điếm, cuối cùng Mã Đại Tráng cũng tìm thấy Bạch Cửu Nương nên vào đó làm nô dịch cho khách điếm của nàng ta.
Tống Hạc Khanh híp mắt lại, nghĩ tới câu "Hai người bọn ta không thù không oán, quá khứ cũng không quen biết nhau" kia của Mã Đại Tráng chỉ cảm thấy nực cười.
Hay cho một câu không quen biết gì.