- Bệnh kén ăn của Thiếu Khanh đại nhân-
Giọng nói ấy vang lên trên đỉnh đầu như chiếc búa gõ một cái mạnh vào trái tim của Đường Tiểu Hà, khiến cho cả người nàng run rẩy. Vì thế cho nên nàng không chú ý tới rằng vị quan tứ phẩm của triều đình có giọng nói lạnh lùng này trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng.
"Có… Có thảo dân." Đường Tiểu Hà run run đáp lại.
Mệnh lệnh mạnh mẽ đè nén giọng điệu sợ hãi của nàng vang bên trên đỉnh đầu: "Ngẩng đầu lên."
Đường Tiểu Hà theo bản năng cắn chặt khớp hàm răng, từ từ ngẩng đầu lên.
Theo tầm mắt, màu đỏ son của công phục dần dần rơi vào đáy mắt nàng, màu son đó cực kỳ giống với màu máu tươi chảy xuống đầy đất đêm qua, vừa nhìn thấy đã ghê người.
"A!" Đường Tiểu Hà hét lên một tiếng, chưa kịp nhìn rõ người ngồi ở ghế mộc đằng sau bàn xử án đã nhanh chóng cụp mắt xuống, hai hàng nước mắt trào ra như mưa lạch cạch rơi xuống đất.
Tống Hạc Khanh nhìn xuống 'thiếu niên' đang quỳ gối, làn da trắng như tuyết, ngũ quan thanh tú, trên mặt còn có chút trẻ con, dáng vẻ sợ hãi không kiềm chế được, giống như một con chim cút đang bo bo mình lại, khác xa với những tên nhóc khác, nhìn giống như các tiểu thư hơn.
Ngay lập tức hắn cảm thấy nghi ngờ, từ khi hắn nhậm chức ở Đại Lý Tự Thiếu Khanh tới nay, mặc dù thời gian không dài nhưng cũng đã xử lý nhiều vụ án mạng, tự mình đi thẩm vấn phạm nhân chưa tới một trăm thì cũng tám mươi, đối diện với người cũng xem như là có mắt nhìn, người nào đó có tâm tư bất chính, cơ bản chỉ cần hắn liếc mắt một cái là biết.
Nhưng cho dù nhìn Đường Tiểu Hà này như thế nào cũng không hề giống một tên nhóc choai choai mà là kiểu rụt rè nhát gan, không phải là loại người dũng cảm khi nhìn thấy cảnh tượng đó, càng không giống như hạng phạm nhân thích dùng mánh khóe.
Tống Hạc Khanh suy nghĩ đôi chút sau đó cất giọng: "Đường Tiểu Hà, bản quan hỏi ngươi, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"
Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy có một tòa núi cao sừng sững đang đè lên đầu nàng, hai tai ong ong mơ màng run rẩy trả lời: "Bẩm đại nhân, tính cả tuổi mụ năm nay thảo dân mười bảy tuổi ạ."
Vậy năm nay mới mười sáu tuổi.
Tống Hạc Khanh nhíu mày: "Ngươi còn nhỏ như thế thì học được một thân trù nghệ từ ai?"
Đường Tiểu Hà nuốt một ngụm nước miếng, lo lắng đến mức suýt nữa cắn phải lưỡi: "Là bà nội của ta dạy, bà ấy mặc dù đã già nhưng khi còn trẻ đã luyện ra được trù nghệ tốt, món ăn nào cũng có thể làm được. Đáng tiếc các tửu lầu không nhận nữ tử vào làm cho nên cả đời bà ấy chỉ có thể bận rộn với cái nhà bếp ở nhà mình, ta kế thừa tay nghề của bà nội, không muốn sống ẩn dật như bà ấy vì thế đã tới kinh thành muốn xông pha ngoài đường kiếm tiền."
Tống Hạc Khanh nghe giọng nói nhỏ nhẹ của Đường Tiểu Hà, khi nói rất có trật tự, điều này đã đánh bay sự nghi ngờ ở trong lòng hắn, cúi đầu bảo những người khác ghi chép lời khai lại: "Bản quan biết rồi."
Đường Tiểu Hà thở phào một hơi, cơ thể suýt nữa ngã xụi lơ trên mặt đất.
Mới vừa thả lỏng cảnh giác, âm thanh kia lại vang lên trên đỉnh đầu lần nữa, chẳng qua lúc này không phải gọi tên nàng mà là gọi Mã Đại Tráng.
"Mã Đại Tráng, bản quan hỏi ngươi, đêm qua từ giữa giờ Tý đến canh ba giờ Tý ngươi có nghe được tiếng động kỳ lạ nào ở sau bếp hay không? Ví dụ như tiếng cãi nhau chẳng hạn?"
Ánh mắt của Mã Đại Tráng tránh né, câu từ trả lời hàm hồ không mấy lưu loát: "Thảo dân…. Đêm qua thảo dân ngủ rất sâu nên không nghe thấy cái gì cả, sau đó bị tiếng la của Đường Tiểu Hà làm cho tỉnh dậy thì chạy tới đã thấy…. Thấy như vậy rồi." Hình như là theo bản năng hắn ra muốn đưa tay ra cọ cọ vào y phục muốn lau vết máu đã sớm được gió hong khô ở trên đó.
Trên người hắn ta và Đường Tiểu Hà đầy máu, trên giày cũng có máu dính vào, đây là sự chứng minh cho việc cả hai người đã xâm nhập vào hiện trường vụ án.
Ánh mắt của Tống Hạc Khanh dừng trên người Mã Đại Tráng, nhìn một lát sau đó trầm giọng hỏi một câu: "Đi ngủ không cởi y phục?"
Người bình thường khi ngủ mà nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì phản ứng đầu tiên sẽ là chạy tới xem tình huống như thế nào mới đúng, lo lắng đến mức giày cũng không đi nhưng Mã Đại Tráng này mặc y phục chỉnh tề trong ngoài có thứ tự không giống Đường Tiểu Hà cả người mặc trung y cũng bị dính đầy máu.
"Bẩm…. Bẩm đại nhân." Mã Đại Tráng né tránh ánh mắt của Tống Hạc Khanh: "Ban ngày thảo dân làm việc quá mệt mỏi nên theo thói quen mặc luôn y phục để đi ngủ ạ."
Tống Hạc Khanh gật đầu, híp đôi mắt lại, chăm chú nhìn Mã Đại Tráng lúc lâu sau đó mới thu hồi tầm mắt.
Sau đó lại hỏi thêm vài người nữa tương tự như thẩm vấn lại một lần. Thâm vấn xong, nên thả thì thả nên nhốt thì nhốt, tất cả phải chờ đến khi điều tra ra thêm manh mối mới có thể quyết định.
Đường Tiểu Hà không được may mắn như mấy người được thả kia, bởi vì là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường vụ án với lại cũng không có nhân chứng chứng minh sự trong sạch nên theo lý là bị bắt vào nhốt ở trong đại lao của Đại Lý Tự.
"Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra!"
Đường Tiểu Hà nắm lấy song cửa nhà giam kêu gào: "Người không phải do ta giết! Không phải là do ta làm! Ta tới kinh thành chỉ vì muốn vào làm đầu bếp ở Thiên Hương Lâu, ta có động cơ nào để giết người chứ? Hơn nữa, Cửu Nương tỷ đối xử với ta tốt như thế, ta còn chưa báo ơn cho tỷ ấy thì làm sao mà ta hại tỷ ấy được? Làm thế thì ta còn là người ư?"
Canh ngục cảm thấy phiền bèn lấy roi đập vào song cửa đại lao quát: "Im lặng cho ta! Nếu còn ồn ào nữa ta sẽ cắt lưỡi của ngươi."
Đường Tiểu Hà bị câu nói này dọa sợ ngay lập tức im lặng, có điều hai mắt lưng tròng, hít sâu lấy dũng khí nói tiếp: "Đại ca, phiền ngài giúp ta nói với Thiếu Khanh đại nhân một câu, thật sự không phải do ta giết người. Hơn nữa, ta còn có chuyện quan trọng, mùng một tháng ba Thiên Hương Lâu sẽ tổ chức tuyển đầu bếp, ta đã tiêu tốn hai tháng rồi, ta không thể trì hoãn thêm nữa."
Canh ngục uy hiếp nàng vài câu không thèm quan tâm đến nàng nữa xoay người rời đi.
Đường Tiểu Hà thò hai cánh tay nhỏ của mình ra bên ngoài vẫy vẫy: "Ế ế, đại ca, ngài đừng đi! Ngài mau quay lại đi! Mau quay lại!"
Thấy người không quay lại nữa Đường Tiểu Hà gấp đến mức dậm chân, xoay mặt nhìn thấy Mã Đại Tráng đang ngồi quay lưng ở phòng giam bên cạnh, cảm thấy nghi ngờ hỏi: "Mã đại ca, sao ngươi không nóng nảy một chút nào thế? Chúng ta đã bị nhốt lại, lỡ như bị xử thành hung thủ thì làm sao bây giờ?"
Ai ngờ hai bả vai của Mã Đại Tráng sụp xuống, xoay mặt trừng đôi mắt với Đường Tiểu Hà mắng: "Ngươi có thể im lặng được không? Lão tử đúng là cũng muốn một đao bổ ngươi ra." ( truyện đăng trên app TᎽT )
Đường Tiểu Hà bị dọa sợ, hít một ngụm khí lạnh, không dám nhiều lời thành thật tìm một chỗ ngồi nghỉ tạm.
Nhưng nghỉ ngơi cũng không chợp mắt được tí nào, bỗng nhiên nàng nhớ tới chuyện gì đó giương đôi mắt nhìn chằm chằm vào Mã Đại Tráng, ánh mắt run run, vẻ mặt ngạc nhiên.
Nàng suy nghĩ, vừa nãy hắn ta nói từ 'cũng' đúng không?
Bên kia, bên trong thư phòng của Đại Lý Tự.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng lụa mỏng ở trên cửa sổ chiếu thẳng vào bản vẽ Tuế Hàn Tam Hữu đặt trên bàn. Trước tranh vẽ có bày một chiếc bàn được làm từ gỗ cây hoa lê, trên đó chất đầy cuốn công văn, có quyển chưa mở đang khép lại, có quyển chưa phê duyệt, tất cả chất lại tạo thành một ngọn núi nhỏ cao hơn đầu.
Tống Hạc Khanh đấm đấm cái đầu đang đau như muốn ngất đi, đọc kĩ lời khai lại một lần nữa: "Ta cần ngươi giúp ta một chuyện."
Thôi Quần Thanh ngồi trên chiếc giường nhỏ, giơ gương ra xử lý hai cọng tóc ở trên trán, nghe thấy câu hỏi đó thì giật mình, không tình nguyện cất gương: "Thiếu Khanh đại nhân có chuyện gì thế?"
Tống Hạc Khanh làm lơ đi câu hỏi giả tạo tên họ Thôi kia, nghiêm túc nói: "Nhân lực của Đại Lý Tự không đủ, ta cũng không muốn rút dây động rừng, nên ngươi mang mấy người ở Ngự Sử Đài lại đây, nhớ cải trang rồi mới tới, đi điều tra cái tên Mã Đại Tráng này một chút."
Nói xong thì đưa hộ tịch qua.
Thôi Quần Thanh đứng dậy nhận lấy hộ tịch, nhìn tên quê quán được viết trên đó nhíu mày lại: "Ha, cũng xa phết chứ, đi đi về về phải mất gần nửa tháng. Có điều đêm đó có nhiều người như vậy sao ngươi chỉ nghi ngờ một mình hắn ta? Hắn ta chính là người báo án, lỡ như có tên nào đó ham mê sắc đẹp của bà chủ bèn kéo nàng ta ra sau bếp cưỡng hiếp nhưng không thành nên mới tức giận nảy sinh ý nghĩ giết người thì sao?"
Tống Hạc Khanh lắc đầu quả quyết: "Chuyện này không có khả năng."
Thôi Quần Thanh sững sờ: "Sao ngươi có thể chắc chắn như vậy?"
Tống Hạc Khanh: "Còn nhớ rõ chén mỳ mà ta mang về không?"
"Chén mỳ kia không đổ không vỡ, bình yên nằm ở bậc thang đi lên tầng, kết hợp với khoảng thời gian tử vong mà Đường Tiểu Hà nói, có thể phán đoán được Bạch Cửu Nương xuống tầng đã để chén mỳ ở đó, tiếp theo đi tới sau bếp, nếu là do người khác cưỡng ép nàng ta, chắc chắn nàng ta sẽ vùng vẫy và tạo ra tiếng động chứ không thể im lặng như thế được đúng không? Cho nên mới nói vụ án này là do người quen gây án, đối tượng đầu tiên loại bỏ đó chính là khách ở trọ."
Thôi Quần Thanh nghe hắn nói xong muốn mở miệng nói gì đó nhưng không thể phản bác lại được, do dự nửa ngày chỉ có thể dậm chân nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng lẽ tiểu gia ta không nên tới xem náo nhiệt ở Đại Lý Tự của các ngươi."
Giờ thì tốt rồi, xem xong trò hay nhưng phải lên làm trâu làm ngựa cho người ta.
Sau đó Hà Tiến đi vào mang theo hộp cơm tới, mới vào cửa đã thấy giám sát ngự sử thì lôi kéo tỏ ra nhiệt tình hiếu khách: "Thôi đại nhân muốn đi đâu thế? Sao không ở lại ăn chút gì đã?"
Thôi Quần Thanh nhìn lên trời, tâm trạng không được thoải mái, lập tức bày ra dáng vẻ của con cháu thế gia, nhướng mày tức giận: "Ăn cái rắm! Bản quan đang vội đây! Lấy cái đồ bỏ đi này bỏ vào miệng của đại nhân các ngươi đi!"
Hà Tiến vẫn nhiệt tình như cũ, trên mặt là nụ cười phù hợp với tiêu chuẩn: "Được rồi, Thôi đại nhân đi thong thả, tiểu nhân không tiễn ngài."
Nhưng sau khi bước vào thư phòng bỗng dưng bị khí lạnh của 'công cụ người' đang ngồi đó dọa sợ.
Chân của Hà Tiến lảo đảo suýt ngã, rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ mở nắp thức ăn ra lần lượt bày ra trên bàn cẩn thận đưa tới trước mặt Tống Hạc Khanh, miễn cưỡng cười nói: "Thiếu Khanh đại nhân, đến giờ ăn sáng rồi."
Hiện tại trong đầu của Tống Hạc Khanh đều là tình trạng thi thể của Bạch Cửu Nương, nghĩ tới hình dạng của miệng vết thương, những vết máu lăn dài, mức độ cuộn lại của da thịt, các loại chi tiết được bày rõ ràng ở trước mắt.
Sau đó hắn giơ mắt thấy một mâm thịt.
Thịt, cơ gân rõ ràng, màu đỏ bừng đặc trưng.
Hắn nhìn thịt, thịt nhìn hắn, nhìn rồi lại nhìn, rồi mùi tanh tưởi của thịt xộc vào khoang mũi của hắn, một cơn rùng mình biến thành con người cuối cùng hóa thành bàn tay to bỗng nhiên nắm lấy dạ dày của hắn.
"Ọe." Tống Hạc Khanh phun ra một ngụm nước, cả người mềm oặt không đứng dậy được.
Hà Tiến nóng nảy vội vàng đi tới vuốt lưng sau đó phân phó người đi mời lang trung tới, chờ đến khi phục hồi tinh thần, hắn ta lo lắng bất an nhìn Thiếu Khanh đại nhân đang nôn mửa: "Đại nhân, ngài còn chưa ăn cái gì đã nôn ra rồi, rốt cuộc là ngài bị làm sao vậy?"
Tống Hạc Khanh nôn khan không ngừng, tay nắm lấy quyển sổ con, năm ngón tay cuộn chặt lại, gân xanh nổi lên trên làn da trắng nõn, run lẩy bẩy, đến mức đầu ngón tay căng chặt hồng lên.
Nôn được một lúc, Tống Hạc Khanh nhân dịp thở lấy hơi phát ra giọng nói khàn khàn mỏi mệt nhưng cũng bình tĩnh: "Đưa toàn bộ số thịt này xuống dưới."
Hà Tiến có hơi khó xử: "Đại nhân, mấy ngày nay ngài đã không bỏ gì vào bụng nếu như không ăn thì cơ thể không chịu nổi đâu. Hơn nữa, thịt lừa này là mới làm xong, sáng nay Thiện Đường mới làm con lừa, nghe nói khi bắt con lừa nóng tính này tốn không ít thời gian. Ngài nói xem hay là ngài bỏ thịt này vào bánh bao rồi bỏ vào trong miệng thử một miếng nếu…."
"Cút!"
Bỗng dưng Tống Hạc Khanh đứng dậy hất văng đống đồ hộp ở trên bàn xuống, lại cầm một chiếc hộp ném vào người Hà Tiền, quăng xong cảm thấy chưa đã lắm lập tức cầm mấy cuốn công văn còn chưa phê xong ném tiếp, quăng đến mức mắt đỏ lên; giương nanh múa vuốt: "Mang đống thịt đó cút ra bên ngoài cho ta! Bảo đầu bếp cũng cút đi! Tất cả đều cút! Cút hết! Cút!"
Hà Tiến chạy trối chết, chạy ra ngoài cửa khóc không ra nước mắt kêu lên: "Đại nhân! Một tháng nay Đại Lý Tự đã đổi ba người đầu bếp, ngài nói xem phải làm như thế nào thì ngài mới nuốt trôi cơm đây?"
"Cút!"
Sau khi được yên tĩnh, cả thư phòng chỉ còn lại một mảnh hỗn loạn.
Tống Hạc Khanh nằm bẹp lên ghế, vạt áo của công phục bị kéo ra để lộ áo trong trắng như tuyết, mũ quan bị vứt trên mặt đất, mái tóc buông xuống như chiếc dải lụa màu đen quấn ở bên hông, nhìn một cái là có thể thấy được vòng eo gầy hẹp, dáng người rắn chắc.
Hắn thở hổn hển, híp đôi mắt hồ ly của mình lại, nhìn một mảnh lộn xộn miệng lẩm bẩm: "Một đám phế vật, chức quan phá án này lão tử không làm nữa, về nhà trồng trọt còn tốt hơn nhiều."
Nói xong hắn bắt đầu bình tĩnh lại, sau đó đứng dậy nhặt quyển sổ gần mình nhất lên, tiếp tục phê duyệt.