Đường
Tiểu Hà đứng dậy thở dài một hơi, quay người muốn về Đại Lý Tự, lại bị ánh mặt
trời chói vào mắt làm cho choáng váng.
Đợi
nàng dụi xong mắt rồi mở ra, trong nháy mắt đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho
ngây người.
Chỉ
thấy cả đường sáng rực, cây du cao lớn bên đường treo đầy các lồng đèn tinh xảo
trên cây, bên trên đèn lồng còn buộc dây lụa màu đỏ, khi gió nổi lên, dây lụa
tung bay theo gió, liếc nhìn lại, sắc màu rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.
Hai
bên đường, các gánh hát, nhà ngói lớn đã mở cửa đón khách, nhóm các mỹ nữ từng
người mặc sa y chải tóc búi, ai nấy như Tiên nữ hạ phàm, đứng trên lầu các cao
cao vui cười đùa mắng, vung ống tay áo cùng quan khách chơi trốn tìm--
“Bên
này bên này, Quốc cữu gia chạy lại đây, nô ở bên này.”
“Ha
ha Quốc cữu gia đừng chỉ cố bắt lấy nàng ấy nha, nô ngay bên cạnh đây.”
Tên
béo mập mắt buộc lụa hồng giống bị trêu cợt, trực tiếp móc từ trong ống tay áo
ra một xấp tiền giấy dẫn dụ, lập tức đảo khách thành chủ, một tay bắt lấy một mỹ
nhân.
“Ai
nha Quốc cữu gia xấu lắm, tay đặt ở đâu đó, nô không chơi với ngài nữa.”
Đường
Tiểu Hà nghe giọng dịu dàng mềm mại bên tai, ngửi mùi thơm son phấn bay trong
không khí, quay đầu lại nhìn hướng tên ăn mày biến mất, chỉ cảm thấy giống như
đang nằm mơ.
Tâm
tình nàng bỗng nhiên suy sụp vô cớ, bước chân chậm chạp trở lại Đại Lý Tự, lúc
làm cơm cũng suy sụp.
Hà
Tiến chạy lung tung đến sau bếp, thấy Đường Tiểu Hà giơ tay cầm dao bổ măng ra,
động tác lão luyện lột ra lõi măng trắng như tuyết, không khỏi cảm khái nói:
“Tiểu đầu bếp không chỉ nấu cơm ngon, mua thức ăn cũng thật tuyệt, măng ngon
như vậy, bình thường đúng là không mua được, quả thực ứng với câu châm ngôn,
người lanh lợi làm cái gì cũng lanh lợi, ta thấy cho dù ngươi không làm đầu bếp,
làm những việc khác như thường có thể tạo ra thành tựu.”
Đường
Tiểu Hà nhịn không được liếc mắt, lạnh giọng nói: “Ngươi thôi đi, không có chuyện
gì không đến Điện Tam Bảo*, nói đi, Thiếu Khanh đại nhân lại muốn ăn cái gì.”
*Ý
chỉ không có việc cần giúp đỡ thì sẽ không đến tìm
Hà
Tiến bị nàng vạch trần, trong nháy mắt mặt như khóc tang: “Tiểu đầu bếp, giang
hồ cấp cứu nha tiểu đầu bếp, không liên quan tới Thiếu Khanh đại nhân, liên
quan đến ta!”
Đây
là lần đầu Đường Tiểu Hà thấy dáng vẻ này của Hà Tiến, không khỏi nâng mặt lên
hỏi: “Làm sao vậy?”
Hà
Tiến: “Là như vậy, không phải sắp tới long thần của Thánh Thượng sao, dựa theo
lệ cũ, Kinh Thành sẽ có ba ngày hội đèn lồng, năm ngoái ta đồng ý với Tiểu Thúy
phải đưa nàng ấy đi xem đèn, nhưng Đại Lý Tự chúng ta căn bản không có thời
gian nghỉ hưu mộc, cho nên ta... Ta muốn xin nhờ tiểu đầu bếp, có thể trong ba
ngày này, qua loa làm việc của ta, để ta đưa thê tử chưa qua cửa của ta đi chơi
được không.”
Đường
Tiểu Hà nghe xong lập tức đem dao phay cắm phập vào thớt, quay đầu không kiên
nhẫn nói: “Ngươi có nhầm hay không, ta là một đầu bếp nấu cơm, ngươi lại để cho
ta thay ngươi làm Thư lại thân cận? Sao ngươi không tìm người khác ấy?”
Hà
Tiến ưỡn ngực nói: “Người khác cũng bận rộn, lại nói, ta cũng không dễ dàng gì
mà.”
Đường
Tiểu Hà kinh ngạc: “Ngươi đối xử với ta như thế mà không thấy thẹn à?”
“Hắc
hắc, ai bảo hai chúng ta quen nhau.”
Đường
Tiểu Hà rút con dao phay ra - cắt măng tươi non thành từng miếng nói: “Không
giúp, thích tìm ai thì tìm đi, ta vừa thấy gương mặt của đại nhân nhà ngươi đã
thấy tức giận rồi.”
Trong
nháy mắt Hà Tiến ấm ức, ôm lấy cánh tay Đường Tiểu Hà bắt đầu kêu rên: “Đã nói
thà hủy mười tòa miếu không hủy đi một cọc hôn nhân, mắt thấy sáu tháng cuối
năm nay là ta có thể Tiểu Thúy cưới về nhà, tiểu đầu bếp, ngươi không thể thấy
chết mà không cứu như này, ta không cùng nàng đi xem đèn chắc chắn nàng sẽ tức
giận, nàng tức giận thì nàng sẽ không gả cho ta, nàng không gả cho ta, ta cũng
không sống được, không sống được không sống được.”
Đường
Tiểu Hà nóng nảy: “Ngươi buông ta ra! Ngươi còn như vậy ta cầm đao bổ ngươi bây
giờ!”
Hà
Tiến: “Không có được Tiểu Thúy cuộc đời còn ý nghĩa gì, ngươi đánh chết ta đi!”
Đường
Tiểu Hà tức giận đến mức nghiến răng, thiếu chút nữa làm thịt Hà Tiến.
***
Sau
nửa canh giờ, bên ngoài nội nha thư phòng vang lên hai tiếng đập cửa.
Tống
Hạc Khanh đang bận phê sổ sách, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Vào đi.”
Cửa
bị đẩy ra một chút, Đường Tiểu Hà đi vào, mặt mũi cực kì khó chịu.
Tống
Hạc Khanh ngẩng đầu nhìn thấy là nàng, không khỏi cười nói: “Ơ, sao lại là
ngươi, bây giờ thiện đường phát triển đến mức đưa cơm tới tận cửa luôn rồi à?”
Đường
Tiểu Hà ngoài cười nhưng trong lòng không cười, còn hừ một tiếng, đi qua đem hộp
cơm đặt xuống bàn, giọng lạnh như băng nói: “Thuộc hạ tốt của ngươi đã chạy đi
xem đèn lồng cùng tức phụ của hắn rồi, ba ngày tới tự ta đem cơm cho ngươi, mau
ăn đi, ăn xong ta tiện đem về.”
Tống
Hạc Khanh nhìn chén cháo măng nấm hương được đặt trước mắt, thầm nghĩ tối qua
mình chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới tiểu đầu bếp này đúng là để trong
lòng.
Vả
lại cũng phải nói, chén cháo này đúng là đã gợi lên một chút thèm ăn của hắn.
Hắn
cầm lấy thìa, múc một muỗng cháo đưa vào trong miệng.
Trên
đầu lưỡi, nấm hương mềm tan, miếng măng non giòn, hạt gạo được nấu nát nhừ, mùi
thơm của gạo trắng cũng được phát ra, cùng với nguyên liệu nấu ăn ngon hòa cùng
một thể, trong cháo không có nhiều gia vị, nửa thìa muối đủ để khơi dậy tất cả
mùi vị, một ngụm vào bụng, răng môi thơm ngát.
Trong
chốc lát, lục phủ ngũ tạng trống rỗng cả một đêm của Tống Hạc Khanh cũng thấy dễ
chịu ấm áp, ngay cả tâm tình tích tụ cũng theo đó thoải mái không ít.
Hắn
ngẩng đầu, muốn khen tiểu đầu bếp hai câu, kết quả thấy gương mặt suy sụp của đối
phương, không nhịn được cười nói: “Người biết rõ thì sẽ biết là ngươi đến đưa
cơm cho ta, không biết thì cho rằng ngươi đến tra khảo đấy, thấy ta thì cứ chán
ghét như vậy sao?”
Đường
Tiểu Hà “a” một tiếng, hiển nhiên mới đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, sau
khi nàng kịp phản ứng Tống Hạc Khanh đang nói cái gì, gãi đầu một cái ão não
nói: “Cũng không hoàn toàn là vì ngươi, sáng nay ta bị cướp túi tiền, có thể
vui mới là lạ.”
Tống
Hạc Khanh nhíu lông mày, dùng thìa khuấy cháo nói: “Còn có chuyện này? Phái người
đuổi theo đi.”
Đường
Tiểu Hà lắc đầu: “Cần gì làm phiền người khác vậy, tự ta đã một gậy đánh ngã
tên tiểu tặc kia, lấy lại túi tiền rồi.”
Hai
mắt Tống Hạc Khanh sáng lên, nhìn Đường Tiểu Hà, giọng điệu mang chút thật tâm
thật ý kính phục: “Ngươi thật lợi hại.”
Đường
Tiểu Hà chịu không được nhất là lời khen, khen một cái là phổng mũi ngay, lúc
này tay nàng chống trên hông, cằm ngẩng cao: “Đúng vậy, ta là người thế nào chứ,
nếu như ta không có chút tài năng, ta có thể ngàn dặm xa xôi đi tới Kinh thành
sao? Chỉ do ta trung thực trung hậu, nếu không thì ta sớm đã bao vây đỉnh núi
làm sơn vương đại nhân rồi.”
“Chuyện
phạm pháp loạn kỉ cương không thể làm được.”
Quan
viên đứng đầu cơ quan tư pháp tối cao của Đại Ngụy - người duy nhất nắm quyền Đại
Lý Tự bây giờ - Đại nhân Tống Hạc Khanh đứng đầu tam tư pháp, yên lặng ăn cháo
nói.
Đường
Tiểu Hà nháy mắt sợ hãi, tranh thủ cười gượng: “Ta cũng chỉ nói một chút thôi,
ta nhát gan lắm, ta không dám, lại nói hiện tại ta là một đầu bếp, ta có thể nấu
ngon là tốt rồi, làm sao làm những chuyện hồ đồ kia.”
Tống
Hạc Khanh gật đầu, rất hài lòng với giác ngộ này của nàng, cũng rất hài lòng với
chén cháo nàng nấu.
Hắn
lại múc một muỗng chuẩn bị đưa vào miệng, đồng thời nhớ tới hỏi: “Đúng rồi,
ngươi vừa mới nói ngươi đánh gục tên tiểu tặc kia, bây giờ hắn ở nơi nào, bị bắt
đưa vào lao ngục rồi à?”
Cái
này dựa theo luật pháp Đại Ngụy, nhẹ thì vào lao ngục, nặng thì chịu nỗi khổ da
thịt, dù sao cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
“Không
có.” Đường Tiểu Hà nhanh miệng nói: “Ta thả hắn đi rồi.”
Thả
đi rồi.
Ba
chữ như sét sấm sét giữa trời quang, thiếu chút nữa Tống Hạc Khanh nhổ cháo
trong miệng ra.
“Đợi
đã.” Tống Hạc Khanh bị sặc cháo, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ, cực kì không
thể tưởng tượng nổi, vừa ho khan vừa hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì? Ngươi làm gì hắn
cơ?”
====
TN
Team: Bấm tag TN Team để ủng hộ các truyện khác của nhà nhé!!