Máu
tươi theo chảy dọc xuống mặt đất theo đường lưỡi kiếm, tên thích khách hét lên
rồi ngã gục, đôi mắt đỏ rực do máu xông lên não nhìn chằm chằm tiểu bạch kiểm vừa
đâm mình, không hiểu đối phương ra tay như thế nào để trở kiếm đâm một phát vào
ngực hắn ta.
Quá
nhanh, trên đời này làm gì có chiêu thức nào như vậy chứ? Chẳng lẽ trước đó Tống
Hạc Khanh vẫn luôn nhường hắn ta?
Tống
Hạc Khanh đi vào vũng máu, khom lưng ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn thích khách
nói: "Có kiếm chắn nên máu sẽ không chảy nhanh đâu, ngươi nói cho ta biết
là ai đã phái ngươi tới, giờ nói vẫn còn kịp chưa muộn."
Không
ngờ tên thích khách nghe hắn nói xong thì nở một nụ cười châm biếm, sau đó đưa
tay rút kiếm máu tươi theo đó mà phun trào ra ngoài giống như suối nước.
Tống
Hạc Khanh nhanh chóng đứng dậy lùi lại, trơ mắt nhìn người này tự đào hố chôn
mình, hai hàng lông mày dần dần nhăn chặt.
"Kỹ
…. Kỹ nghệ của ta không bằng ngươi." Giọng nói của tên thích khách nghẹn
nghẹn ở yết hầu: "Ta chết… ở chỗ này…. Ta nhận."
Hắn
ta nhếch mép cười dữ tợn, hai mắt nhìn thẳng Tống Hạc Khanh rồi bỗng nhiên hét
lớn: "Tên họ Tống nhà ngươi đừng nghĩ bản thân sẽ sống tốt! Ngươi đã đắc tội
người không nên đắc tội nhất ở Đại Ngụy này, cái chết của ngươi… Ngươi….. Ngươi
ở ngay… Trước mắt mà thôi!"
Lá
gan của Hà Tiến cũng to lên, xông tới điên cuồng lắc lắc thân thể của tên thích
khách: "Đắc tội với người không nên đắc tội nhất là ý gì hả? Đại nhân của
bọn ta đã đắc tội ai? Ngươi mau nói đi! Ngươi nói đi chứ tại sao lại im lặng thế
hả?"
Tống
Hạc Khanh thở dài: "Được rồi, đừng lay nữa, người đã tắt thở rồi."
Bận
rộn cả đêm cũng không tra ra được manh mối nào đã thế còn bị dính cả một thân đầy
mùi máu tanh.
Tống
Hạc Khanh cực kỳ khó chịu, đầu cũng bắt đầu thấy hơi đau. Đưa tay lên xoa xoa
giữa hai hàng lông màu đang tính rời đi thì thấy người kia đang ngồi liệt trên
mặt đất.
Đường
Tiểu Hà đã sớm bị dọa cho choáng váng, chân mềm nhũn không đứng dậy nổi. Mặc dù
đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy khung cảnh đầy máu như vậy nhưng
là lần đầu tiên nàng nhìn thấy quá trình giết người.
Mà
vai chính trong vở kịch giết người này chính là cái tên mới bị nàng chửi té
tát.
Tống
Hạc Khanh không biết Đường Tiểu Hà đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy tên tiểu
đầu bếp này đang sợ hãi bèn đi lên hai bước, cánh tay khẽ vươn ra trước tầm mắt
nàng.
Trời
sáng sao thưa, gió từ phương xa thổi vào trong, những ngọn đèn dầu lấp lánh
đung đưa chiếu lên bộ bạch sam của vị quan lớn trẻ tuổi.
Theo
bản năng Đường Tiểu Hà muốn cầm lấy bàn tay kia bởi vì hiện tại chỉ dựa vào mỗi
sức của nàng thì không thể đứng dậy nổi.
Nhưng
nàng nhớ tới dáng vẻ đoạt kiếm giết người của Tống Hạc Khanh lập tức rụt bàn
tay vừa mới vươn ra của mình, cúi đầu xuống thấp, bên trong mắt là gợn sóng run
run, không dám đối diện với Tống Hạc Khanh.
Tống
Hạc Khanh thu hết những biến đổi của nàng vào trong mắt, hắn không có lời gì để
biện hộ cho bản thân, yên lặng thu tay lại, xoay người rời đi nói: "Buổi
sáng ngày mai ta muốn ăn cháo nấm với măng hương, măng phải thật tươi, không phải
mới đào vào buổi sáng thì ta sẽ không ăn."
Đường
Tiểu Hà không nói gì, cắn môi, thầm nghĩ cho ngươi ăn cái búa, đêm nay bà cô
đây sẽ bỏ trốn khỏi nơi này.
"Đúng
rồi." Tống Hạc Khanh dừng chân, quay đầu nói: "Khế ước mà ngươi ký là
năm năm có đúng không? Không tồi, người trẻ tuổi phải biết phấn đấu, nếu ngươi
dám bỏ chạy thì phải bồi thường tiền đó nha."
Nháy
mắt Đường Tiểu Hà nổi lên tinh thần, bất chấp mọi sợ hãi trừng đôi mắt tròn xoe
mờ mịt hỏi: "Bồi thường tiền cái gì?"
Tống
Hạc Khanh chỉ vào Hà Tiến: "Hắn ta chưa nói với ngươi sao? Ở khế ước có
ghi nếu bỏ bê công việc sẽ phải bồi thường gấp ba lần số tiền công mà Đại Lý Tự
đã trả."
Đường
Tiểu Hà: "Có việc này ư?"
Hà
Tiến: "Có việc này ư?"
Chờ
đến khi ánh mắt hình viên đạn của Thiếu Khanh đại nhân lia qua Hà Tiến mới vội
vàng mở miệng: "Đúng đúng đúng, đúng là có khoản này, trách ta lúc đó chưa
nói rõ ràng với ngươi, xin lỗi nha tiểu đầu bếp."
Đường
Tiểu Hà sững sờ một lúc, bỗng nhiên như con hổ đói đang vồ mồi nhào về phía Hà
Tiến, liên tục vung nắm đấm vào người hắn ta: "Ta thứ lỗi cái đầu quỷ nhà
ngươi ý! Chuyện quan trọng như thế mà ngươi cũng không thèm nói cho ta! Năm năm
đó! Năm năm! Chẳng lẽ là muốn đem ta bán cả thân mình cho Đại Lý Tự các ngươi tận
năm năm à? Rõ ràng là ta muốn vào làm đầu bếp cho Thiên Hương Lâu mà! Ngươi có
hiểu đầu bếp là cái gì không hả?"
Tống
Hạc Khanh nhìn một màn này, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng, xoay người rời
đi, bước chân thảnh thơi.
Thành
thật mà nói, hắn vốn muốn dùng quan hệ để nhét Đường Tiểu Hà vào Thiên Hương
Lâu coi như là để bồi tội, để cái danh 'cẩu quan' không còn treo trên đầu hắn nữa.
Nhưng
khi thấy cái mũi thính của nàng có khi sẽ hữu dụng về sau nên hắn đã thay đổi ý
chú hoàn toàn.
Cẩu
quan thì cẩu quan, ai sợ ai chứ?
Lời
editor: Chậc tội nghiệp Hà Tiến phải gánh cái nồi này thay anh nhà. Haizzz
***
“Bà
ơi, cái giỏ măng này bà bán ạ.”
Trời
mờ sáng, Đường Tiểu Hà ngáp một cái đứng trước sạp đồ ăn, con mắt híp lại, bả
vai lung la lung lay, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ.
Ngày
xuân, hương vị bên trong măng ngon nhất, dùng để nấu cháo không thể thích hợp
hơn, hầm thịt càng tuyệt hơn, Đường Tiểu Hà chuẩn bị mua nhiều hơn chút, nấu
cháo cho họ Tống kia đồng thời cũng cho thiện đường thêm món ăn mới, dù sao
măng mùa xuân cũng chỉ có tháng này là ngon nhất, qua mùa coi như không kịp ăn.
Bà
bán đồ ăn kiểm tra lại số lượng măng trong giỏ, một cái giá tám mươi văn tiền.
Giá
tiền này đúng là đắt, nhưng Đường Tiểu Hà thấy măng có vẻ rất tươi mới, cũng
không trả giá, trực tiếp móc tiền ra nói: “Mấy cái giỏ này ta muốn lấy hết, đợi
lát nữa có người của Đại Lý Tự đến đây lôi đi.”
Đường
Tiểu Hà nhấc mặt đưa tiền: “Sau này bà có măng ngon như thế này thì không cần
rao hàng bên đường, trực tiếp đưa tới Đại Lý tự thì ---”
Tay
còn đang chìa ra đưa tiền, Đường Tiểu Hà chỉ cảm thấy trước mặt mình như có một
cơn gió thoảng qua, lại cúi đầu, túi tiền trong tay biến mất khiến nàng trợn to
mắt.(TN Team x T Y T)
“Tiền
của ta đâu!” Đường Tiểu Hà gào thét một tiếng, quay đầu nhìn lại, chợt thấy một
thân ảnh gầy nhỏ đang điên cuồng chạy mãnh liệt, thứ nắm trong tay chính là túi
tiền của nàng.
Mẹ
nó, dưới chân thiên tử còn dám cướp tiền, liệu có còn vương pháp nữa hay không?
“Đồ
chết giẫm!” Đường Tiểu Hà co chân đuổi theo, biểu cảm cũng bị gió thổi tới mức
vặn vẹo, nhe răng nhếch miệng mắng to: “Ngươi có gan thì đứng lại cho ta! Ta giết
chết ngươi!”
Đối
phương nghe xong, càng chạy nhanh hơn.
Đường
Tiểu Hà một đường điên cuồng đuổi theo, mắt thấy tên khốn nạn trước mắt muốn
tránh vào hẻm nhỏ, nàng cũng không biết lấy sức lực ở chỗ nào, vậy mà thuận tay
mò một cây mía ở sạp đồ ăn bên cạnh, giơ tay vung mạnh lên.
Cây
mía xoáy trên không trung mấy xoáy, tiếp theo chỉ nghe “bang” một tiếng, ngay
chính giữa sau gáy của tiểu tặc, tiểu tặc lập tức dừng động tác, thẳng tắp ngã
về phía trước.
Cuối
cùng Đường Tiểu Hà cũng thoải mái tinh thần, lau mồ hôi trên trán bước chân chậm
tới, nghênh ngang đi tới nói: “Chạy sao, ngươi cũng thật là, có giỏi thì chạy
tiếp đi, ăn cắp ta gặp nhiều rồi nhưng cướp tiền bên đường thì là gặp lần đầu đấy,
ngươi có biết bị bắt là sẽ bị Đại Lý Tự cắt mũi không?”
Nàng
đi qua nhặt túi tiền lên, dự định bay qua đánh tên tiểu tặc này một trận tơi bời,
kết quả trong nháy mắt thấy rõ diện mạo đối phương, nàng vô thức ngẩn người.
Khi
đuổi theo, nàng cảm thấy dáng người này thật nhỏ, bây giờ nhìn thấy mặt, bộ dạng
này, căn bản là một tiểu hài tử mười một, mười hai tuổi.
Đường
Tiểu Hà nhíu mày, không vui hỏi: “Tuổi còn nhỏ không học hành đàng hoàng, học
cướp tiền người khác, phụ mẫu ngươi dạy ngươi thế nào?”
Một
cây mía ném mạnh quá ác, biểu cảm tiểu hài tử còn mơ hồ, đờ đẫn lẩm bẩm nói:
“Phụ mẫu chết rồi, không có phụ mẫu.”
Đường
Tiểu Hà chấn động trong lòng, vừa cẩn thận đánh giá tiểu hài này một lượt, thấy
y phục hắn tả tơi, gầy như que củi, trong nháy mắt hiểu rõ, trong lòng tự nhủ
thì ra là tên ăn mày nhỏ, cũng quá đáng thương rồi.
Nàng
suy nghĩ, móc từ trong túi tiền ra một đồng tiền, giao cho hắn nói: “Nghe cho
kĩ, ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ, không muốn so đo với ngươi, tiền này coi như ta
mời ngươi ăn một bát mì, về sau không cho phép làm chuyện xấu, nếu không thì
ngươi sẽ ngồi xổm trong đại lao đấy.”
Tiểu
hài tử không nhận tiền, vẻ mặt vẫn thẫn thờ, chỉ là chẳng qua đôi mắt từ cúi thấp
xuống, biến thành nhìn thẳng chằm chằm vào Đường Tiểu Hà, trong đó vẫn không có
gợn sóng gì như cũ, tĩnh mịch bình tĩnh.
Đường
Tiểu Hà thấy hắn không nhận, dứt khoát nhét tiền vào trong tay hắn, lời nói ý vị
sâu xa: “Ta nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi có tay có chân, đầu óc không có bệnh,
ở đâu cũng không bị chết đói, huống chi đây là Kinh thành, bên trong khe gạch
cũng có thể móc ra vàng, tiền tự mình kiếm được, mặc dù ít, nhưng an tâm xài,
biết hay không?”
Tiểu
hài tử không gật đầu cũng không lắc đầu, vẫn sững sờ nhìn Đường Tiểu Hà như thế.
Đường
Tiểu Hà xua xua tay: “Được rồi, đừng ngồi xổm ở đây nữa, tranh thủ thời gian chạy
đi, không thì chờ quan sai tới ta cũng không cứu được ngươi.”
Tiểu
hài tử rốt cuộc mới phản ứng, lập tức đứng dậy, dáng người lưu loát đi vào ngõ
nhỏ đen như mực bên cạnh, đảo mắt đã không thấy tăm hơi.
( truyện đăng trên app TᎽT )