Lúc này Đường Tiểu Hà còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy biểu hiện của Tống Hạc Khanh, chỉ bất an lo sợ một chút nói: “Thả... thả đi rồi.”

Tống Hạc Khanh bỗng nhiên vỗ bàn “rầm” một cái, giận tím mặt nói: “Sao ngươi có thể thả tội phạm cướp bóc đi? Ngươi có biết cái này gọi là gì không? Ngươi chính là giúp người xấu làm điều ác! Nếu như hắn cướp tiền của người khác, vậy hành động của ngươi lần này chính là đồng lõa, là phải ngồi nhà lao cùng!”

Đường Tiểu Hà lập tức bị dọa đến mức không dám thở, khẩn trương đến mức tay nắm chặt góc áo, ngừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nhưng… nhưng nếu như hắn bị các người bắt, nhất định sẽ bị xử phạt nặng, nếu như các ngươi cắt mũi hắn, nửa đời sau làm sao hắn sống nổi.”

“Ngươi còn biết trộm cắp cướp bóc phải xử phạt cắt mũi!”

Tống Hạc Khanh tức đến mức đứng dậy đi vài bước, chỉ vào Đường Tiểu Hà nói năng lộn xộn nói: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi bảo ta nói ngươi thế nào mới tốt đây!”

Đường Tiểu Hà ghét nhất là người khác để lộ biểu cảm thất vọng với mình, lúc này có chút nghẹn ngào, vẫn còn vịt chết mạnh miệng nói: “Tùy ngươi nói ta thế nào cũng được, dù sao ta cũng không hối hận khi thả hắn ta đi, tên nhóc đó nhỏ tuổi như vậy, dáng vẻ chỉ chừng mười một mười hai tuổi, cướp tiền sợ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, cho nó cơ hội hối cải để làm người mới tốt chứ.”

Lúc này Tống Hạc Khanh dừng chân lại, mắt hồ ly trừng trừng, nhìn chằm chằm cao giọng quát Đường Tiểu Hà: “Cơ hội này muốn cho cũng là quan phủ cho, tới phiên ngươi sao!”

Một tiếng quát lớn này thực sự quá mức vang đội, nước mắt Đường Tiểu Hà “vù” một tiếng rơi xuống, bước chân như đóng đinh tại chỗ, cúi đầu xuống không dám nhìn Tống Hạc Khanh, cũng không dám động đậy.

Hình ảnh này đặt trên người người khác, Tống Hạc Khanh nhất định sẽ không kiên nhẫn gầm thêm câu “Khóc cái gì mà khóc! Dáng vẻ không có tiền đồ!”, nhưng đặt trên người Đường Tiểu Hà, Tống Hạc Khanh nhịn không được nghĩ lại có phải bản thân hơi quá đáng hay không.

Gương mặt tiểu tử này nhìn vô tội muốn chết.

“Được rồi.” Tống Hạc Khanh đè tức giận xuống, cực lực chậm rãi nói: “Nam tử hán đại trượng phu, bị nạt hai câu thì rơi nước mắt, bị người khác thấy không sợ mất mặt sao, ai không biết còn tưởng ngươi là tiểu cô nương đấy.”

Đường Tiểu Hà lau nước mắt, nghĩ thầm ta vốn là một tiểu cô nương mà.

Tống Hạc Khanh thấy Đường Tiểu Hà cũng chỉ lau nước mắt không nói lời nào, chỉ thở dài đi về phía nàng, đứng trước mặt nàng, ấm giọng nói: “Vừa rồi giọng ta có hơi nặng nề, bây giờ ta nhận lỗi với ngươi, đừng khóc nữa được không.”

Thật là, lớn vậy rồi ngay cả tiểu cô nương cũng chưa từng dỗ, thế mà hiện tại hắn lại nhẫn nại dỗ dành một tên nhóc.

Tống Hạc Khanh tự khinh bỉ chính mình.

Đường Tiểu Hà nghe Tống Hạc Khanh nói như vậy, cuối cùng ngừng khóc nức nở. Nàng khẽ mở mắt, mắt to rưng rưng liếc nhìn hắn, lại khép mắt, nhẹ giọng khẽ nói một câu: “Sớm biết như vậy, ngươi còn hung dữ như thế làm gì.”

Tống Hạc Khanh: “...”

Sao hắn lại có cảm giác… hơi đáng yêu.

Tống Hạc Khanh nhanh chóng lắc đầu, ngừng ngay suy nghĩ nguy hiểm của bản thân, tằng hắng một cái tiếp tục duy trì hình tượng đại lão gia uy nghiêm, nghiêm túc nói: “Hung dữ với ngươi là ta không đúng. Nhưng ngươi suy nghĩ kĩ một chút, ngươi thả tên tiểu tặc kia, mặt ngoài thì là vì tốt cho hắn, nhưng ngươi có thể đảm bảo rằng hắn hiểu dụng tâm lương khổ của ngươi không? Nếu như hắn không hối cải làm lại cuộc đời, nếu như hắn tiếp tục đi cướp tiền người khác, thậm chí bởi vì tiền mà hại tính mạng người khác, vậy những chuyện đó thì tính trên đầu của ai? Ngươi đây không phải là lòng tốt làm chuyện xấu sao?”

Đường Tiểu Hà khẽ gật đầu, bất tri bất giác lẩm bẩm nói: “Hình như là có đạo lý như thế, nếu như hắn ta không nghe lời ta, vì để kiếm sống mà cướp tiền, vậy ta không phải đã đào hố lớn cho những người đáng thương khác sao?”

Nàng lập tức hoảng loạn, cực kì hối hận nói: “Hỏng rồi, lúc ấy sao ta không nghĩ tới chuyện này nhỉ, ta… ta đi tìm tên nhãi đó lần nữa xem.”

Nghĩ đi là đi, Đường Tiểu Hà quay người nói chạy thì chạy liền, để lại Tống Hạc Khanh với gương mặt bất đắc dĩ.

Tống Hạc Khanh kêu nàng hai tiếng, không có tiếng đáp lại, đành phải lắc đầu cười khổ, đi theo nàng.

Một bên khác, Đường Tiểu Hà trở lại con phố buổi sáng đi dạo, cũng không thấy bóng dáng của tên nhóc kia đâu.

Buổi trưa đang nắng nóng, Đường Tiểu Hà đang ngồi dưới gốc cây du, nhìn các lồng đèn đẹp đẽ lắc lư theo gió, bất lực thở dài nói: “Ông trời à, ta phải đi đến đâu mới tìm được tên đó đây, kinh thành lớn như vậy, muốn tìm người sao khó quá.”

Đúng lúc này, trong gánh hát đối diện truyền ra tiếng cười nói, bỗng nhiên một xấp tiền giấy từ trên lầu rơi xuống, phiêu diêu giống như cánh bướm, người trên phố lập tức chen nhau thành một đám lộn xộn, chen lấn tranh nhau đoạt tiền, trong miệng hô to: “Quốc cữu lão gia vung tiền! Quốc cữu lão gia vung tiền!”

Trong lúc nhất thời, người bày quầy không thấy bày, kẻ bán thức ăn không gào to, cũng không mở cửa hàng buôn bán, đồng loạt chạy tới đoạt tiền nhặt tiền, ngươi đẩy ta ngáng, tiếng cười vui, tiếng chửi ầm, tiếng trẻ con khóc rống, toàn bộ vang lên bên tai không dứt.

Đường Tiểu Hà lờ mờ nhìn hết thảy trước mắt, mắt nhìn người trên lầu, lại nhìn cảnh dưới lầu, vừa mới bắt đầu nàng như có dự cảm gì đó, sau lại như tìm được chỉ dẫn, nhướng mày đứng dậy chạy về Đại Lý Tự.

Sau nửa canh giờ, Đường Tiểu Hà đẩy xe cút kít bên đường kêu gào: “Báo bao! Bánh bao nhân hoa hoè! Bánh bao thiện đường của Đại Lý Tự chưng đây! Bánh bao không lấy tiền--”

Vừa nghe đến ba chữ “không cần tiền”, lập tức có người đi tới, đưa tay ra sờ nói: “Bánh bao này của ngươi thật sự không cần tiền à?”

Đường Tiêu Hà đưa tay đẩy bàn tay xui xẻo của người kia, tức giận nói: “Đây là bánh bao mà Đại Lý Tự chúng ta chuyên bố thí cho ăn mày, ngươi là ăn mày sao? Hử?”

Mũi đối phương dính đầy tro, đành hậm hực rời đi.

Đường Tiểu Hà học theo, đem xe cút kít đứng giữa chỗ phồn hoa, chính là đối diện gánh hát lớn nhất Kinh thành, dòng người đi lại nhiều vô kể, cổ họng gào to có thể hấp dẫn rất nhiều người chú ý.

“Bánh bao! Bánh bao nhân hoa hòe ngọt ngào! Bánh bao Đại Lý Tự bố thí cho ăn mày, bánh bao không cần tiền--”

Biện pháp này của nàng quả nhiên có hiệu quả, công sức một buổi chiều hấp dẫn rất nhiều tên ăn mày đến muốn ăn bánh bao, lớn có nhỏ nhỏ, khỏe mạnh hay tàn tật, số lượng nhiều đến mức Đường Tiểu Hà nhịn không được kinh ngạc. Cảm thán hóa ra dưới chân thiên hạ phồn hoa như gấm cũng sẽ có nhiều người không có cơm ăn.

Nàng đưa bánh bao cho người ta cầm, đồng thời cũng không quên nghe ngóng bọn hắn, hỏi bọn hắn đã từng thấy một tên nhóc như vậy không, gầy gò nhỏ nhắn, dáng dấp cũng chất phát, vẻ mặt hơi ngốc nhưng phản ứng rất nhanh.

Đáng tiếc nàng nói thực sự không quá rõ ràng, lại càng không biết tên tuổi của tiểu hài tử kia, dẫn đến toàn bộ người nghe cũng không biết gì.

Mắt thấy mặt trời sắp lặn, Đường Tiểu Hà ước chừng phải trở về Đại Lý Tự chuẩn bị cơm tối. Náng thấy một lồng bánh bao cuối cùng trên xe, nhịn không được thở dài nói: “Không thể nào, như này cũng không tìm được ngươi.”

Khi nàng ủ rũ cúi đầu, trước mắt nàng xuất hiện một bàn tay bẩn thỉu, nắng trong lòng bàn tay, rõ ràng là một xiên đồng có thể đựng được hai mươi văn tiền.

Đường Tiểu Hà ngay lập tức ngẩng đầu, nhìn gương mặt quen thuộc kia, mặt mày nàng rạng rỡ, vui vẻ nói: “Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi! Cả ngày hôm nay ngươi đi đâu?”

Ông trời phù hộ, làm ơn đừng đi làm chuyện xấu.

Tiểu hài tử kia cũng dùng biểu cảm chất phát, nâng lên một tay khác, chỉ về bến tàu dưới chân cây cầu lớn cuối đường kia, nói: “Bên kia… có thể kiếm tiền.”

Nhóc ta quay mặt lại, lại đưa tiền trong tay về phía trước, nói: “Tiền của ngươi… trả lại cho ngươi.”

Đường Tiểu Hà rất vui mừng, vốn đang đau đầu không biết làm thế nào đưa hắn về nha môn tự thú, xem ra bây giờ không cần nữa rồi.

“Ta không cần.” Đường Tiểu Hà lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiền này đã cho ngươi thì chính là của ngươi, ngươi cứ nhận đi.”

Tiểu hài tử không nói một lời, vẫn duy trì động tác đưa tiền.

Giằng co một lát, Đường Tiểu Hà thua trận, đành phải nhận lấy tiền, thở dài nói: “Ngươi như này khiến ta rất không nỡ, tặng đồ đi rồi nào có đạo lý nhận lại.”

Nàng một bên lầm bầm cầm tiền lại, bỗng nhiên nghĩ đến một suy nghĩ, ngẩng mặt dịu dàng cười nói: “Như vậy tốt rồi, chỗ ta còn thừa một lồng bánh bao cuối cùng, tất cả đều cho ngươi, coi như ta dùng số tiền này mời ngươi ăn cơm, thế nào?”

Tiểu hài tử vẫn không có phản ứng gì, chỉ nhìn nàng.

Đường Tiểu Hà thầm nghĩ sợ rằng có khi đứa trẻ này ngốc thật, vội đưa tay bỏ lồng hấp không bên trên đi, đem một lồng bánh bao cuối cùng giơ lên trước mặt nhóc ta, cười nói: “Nếm thử đi.”

Bên trong vỉ hấp chỉ còn năm cái bánh bao lớn bằng nửa bàn tay, lúc nhào bột mì chắc hẳn có thêm chút bột gạo nếp, làm cho vỏ bánh bao nhìn óng ánh sáng long lanh, độ mềm mại dùng mắt thường cũng có thể trông thấy.

Tiểu hài tử duỗi cánh tay bẩn ra, vết bẩn trên tay và bánh bao trắng nõn chênh lệch hoàn toàn.

Nhóc ta nhìn bánh bao, ánh mắt dừng lại, thật lâu sau mới hạ tay xuống lấy một cái, chậm rãi cầm lấy đưa lên miệng, cắn một cái.

Sau khi nhai, ánh mắt trống rỗng của nhóc trong nháy mắt sáng rực.

“Ăn ngon không, ăn ngon không?” Đường Tiểu Hà nhịn không được hỏi.

Tiểu hài tử gật đầu như giã tỏi, ăn hai ba miếng xong một cái bánh bao, lại lấy tiếp cái thứ hai, cái thứ ba...

Đường Tiểu Hà từ vui vẻ biến thành mắt trợn tròn, vội vàng nhắc nhở: “Ngươi ăn từ từ thôi, không ai giành với ngươi, đừng nghẹn, nghẹn thì ta cũng không có nước cho ngươi uống -- đúng rồi, ngươi tên gì? Ngươi tên là gì?”

Tiểu hài tử một hơi ăn hết ba cái bánh bao, trên tay đã cầm cái thứ tư, yết hầu cố gắng nuốt xuống, miệng lồm bồm trả lời câu hỏi của Đường Tiểu Hà.

Đường Tiểu Hà nghe xong, nhếch miệng cười nói: “A Ký? Hóa ra đây là tên của ngươi à, Ký nào, là Ký trong Dạ Vũ Ký Bắc sao?”

“Không phải.” Tiểu hài tử chùi miệng, ngước mắt, con ngươi đen nhánh phản chiếu bộ dáng của Đường Tiểu Hà.

“Là Tế của Cúng tế.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play