Trên
đài gặp dịp thì chơi, dưới đài cổ động xem diễn.
Uông
Thanh Lâm cũng nhìn thấy Đinh Vân Khang ở dưới đài, phát hiện hắn cũng đang
quan sát mình. Ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, nhưng vẻ mặt hắn
không còn cợt nhả như lúc trước, ngược lại có hơi nghiêm nghị.
Cô
ngoảnh mặt đi, tiếp tục bài thuyết giảng của mình.
"Thay
đổi môi trường sống và nâng cao trải nghiệm giá trị cảm xúc là mục tiêu của
chúng tôi." Uông Thanh Lâm đưa ra kết luận cuối cùng, nhận được những
tràng pháo tay hoặc tán thành, hoặc khách sáo.
Lúc
đi lấy tài liệu thuyết trình tuyên truyền, Uông Thanh Lâm đã gặp được Đinh Vân
Khang, hắn gọi cô: "Thanh Lâm."
Uông
Thanh Lâm nhanh chóng rời đi như thể chưa nghe gì cả.
Tuần
cuối cùng của tháng 12, một lá thư từ chức được đặt trên bàn làm việc của Uông
Vĩnh Hoa. Phong bì có màu xanh mờ sương, trên đó viết 4 chữ "Đơn xin từ chức",
phía dưới còn ký ba chữ nho nhỏ: "Uông Thanh Lâm". Bên trong đơn từ
chức là một tờ giấy A4 bình thường, thể thức văn bản là bản thống nhất do bộ phận
pháp chế của công ty xét duyệt.
Ở
cột lý do từ chức, Uông Thanh Lâm điền vào: "Kế hoạch sự nghiệp cá
nhân".
Năm
phút trước, Uông Thanh Lâm tự mình giao nó cho Uông Vĩnh Hoa. Xét theo cấp bậc
nhân sự, cô vốn không nên trực tiếp nộp đơn xin từ chức cho Uông Vĩnh Hoa,
nhưng Uông Vĩnh Hoa là cha cô, năm đó cô nghe theo sự sắp xếp của ông mà đến,
hiện giờ cô rời đi, đương nhiên cũng sẽ đến giải thích với Uông Vĩnh Hoa trước
tiên,
Uông
Vĩnh Hoa lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn, nghĩ ngợi rồi đặt điếu
thuốc trở về.
Ông
nhìn Uông Thanh Lâm: "Có ý tưởng cụ thể gì không?"
"Gần
đây con đang nhờ người đi tìm tòa nhà văn phòng, nếu tìm được chỗ thích hợp,
con sẽ thuê văn phòng trước, sau đó thành lập công ty."
"Loại
hình công ty nào?"
"Một
công ty nền tảng bất động sản." Cô trả lời, thái độ bình tĩnh.
"Trong
tay có tài nguyên không?"
"Dù
sao con cũng đã lăn lộn trong lĩnh vực này mấy năm nay."
"Tiền
của con từ đâu ra?" Ánh mắt ông vẫn dò xét.
Đương
nhiên Uông Thanh Lâm sẽ không bán đứng Ngô Mẫn Như: "Tự mình tiết kiệm, mượn
bạn bè, tương lai còn sẽ suy xét góp vốn." Cô nhìn ông, "Căn hộ cha
mua cho con, con có tự quyết định được không? Ý của con là, nếu không đủ tiền."
"Tại
sao lại có ý tưởng này, có gì sao không ở lại đây làm?"
"Làm
người phải dựa vào chính mình, dù ở đâu cũng phải tự thân nỗ lực."
Trong
lòng Uông Vĩnh Hoa nghiền ngẫm lời này của cô: "Năm đó ta mở đường giúp
con, cho con đến chỗ Ngũ Văn Chương học tập, sau đó gọi con về đây, con làm như
vậy không cảm thấy đáng tiếc sao?"
"Không
đáng tiếc, mấy năm nay con học được rất nhiều, sau này những kiến thức đó sẽ có
ích."
Uông
Vĩnh Hoa cầm lá đơn từ chức lên, nhìn nó vài giây: "Ta cho con thời gian một
tuần, con suy xét lại chút đi."
"Không
cần suy xét. Con đã nghĩ rất rõ ràng. Nếu con quyết định nộp nó lên chứng tỏ
con đã nghĩ đủ cặn kẽ." Uông Thanh Lâm nhìn Uông Vĩnh Hoa, ông lại lấy điếu
thuốc ra, châm lửa, dù thế nào đi nữa ông vẫn là cha cô, "Nếu được cha nên
ít hút thuốc lại một chút."
Đương
nhiên Uông Vĩnh Hoa sẽ không vì vậy mà bỏ điếu thuốc xuống. Trừ khi ông tự nguyện,
không một ai có thể ngăn cản việc ông muốn làm.
Sương
khói lượn lờ, khuôn mặt Uông Vĩnh Hoa có chút mơ hồ: "Đã nói chuyện với mẹ
con chưa? Bà ấy có đồng ý không?"
Nếu
ông nhắc đến Ngô Mẫn Như, nghĩa là ông không nói chuyện với cô bằng thân phận
quyền cao chức trọng trong công ty, mà là nói dưới danh nghĩa một người cha,
Uông Thanh Lâm gật đầu: "Con đã nói rồi, mẹ không phản đối."
Ông
nghiền ngẫm: "Bà ấy không phản đối?"
"Mẹ
không phản đối." Uông Thanh Lâm nhắc lại, Ngô Mẫn Như chẳng những không phản
đối mà còn dành cho cô nhiều sự hỗ trợ nhất, nhưng cô sẽ không nói với Uông
Vĩnh Hoa ước định giữa mình và Ngô Mẫn Như. Giữa con người với nhau, có những
bí mật không thể chia sẻ với ai khác.
"Ồ,
điểm này thật kỳ lạ, ta còn tưởng bà ấy sẽ tìm mọi cách khuyến khích con ở lại
công ty." Ông lại nhả ra một vòng khói, "Một khi con rời khỏi công
ty, sẽ không ai biết con là con gái của ai, không ai biết con là ai, sẽ không
còn người nào vì muốn lấy lòng ta mà mở cửa xe cho con nữa. Con đã cân nhắc qua
chưa?"
"Con
đã cân nhắc, ít nhất con cũng may mắn mắn hơn rất nhiều người, cũng đủ ưu tú.
Có người tốt nghiệp trường danh tiếng nhưng không có vốn khởi nghiệp, nhiều người
có kinh nghiệm phong phú trong ngành nhưng không có tài nguyên nền tảng, mà những
thứ này dù gì con cũng có một chút. Nếu vài người trong số bọn họ có thể, vì
sao con không thể? "
Uông
Vĩnh Hoa kết luận: "Ta không thích những người chạy trốn. Dù có tài giỏi đến
đâu, một khi kẻ đó rời khỏi nơi này của ta, ta sẽ không cho phép hắn quay lại."
Cô
nhìn ông, đưa ra hứa hẹn. "Con không dự định quay lại."
"Chuyện
gì khiến con đưa ra quyết định này?" Uông Vĩnh Hoa dập tàn thuốc. Giọng điệu
Uông Thanh Lâm không cao không thấp: "Bởi vì đã nhận thức rõ bản thân, thật
sự tiếp thu ý kiến của người khác."
Luật
pháp trao cho con trong giá thú và con ngoài giá thú quyền lợi như nhau. Điểm
này, không cần một pháp luật nhân sĩ nào nói cho Uông Thanh Lâm, cô vẫn rất rõ
ràng. Nhưng cô càng hiểu hơn bất kỳ ai tư vị bị mọi người xung quanh bài xích từ
nhỏ.
Bởi
vì nhân vật cha chưa từng công khai xuất hiện trong cuộc sống đối ngoại của cô,
cho nên giáo viên, bạn học, còn có phụ huynh của bạn cùng lớp đều biết thân phận
cô, biết cô là một đứa con rơi bên ngoài, danh không chính ngôn không thuận.
Ở
trường cấp hai, trong buổi họp phụ huynh, Ngô Mẫn Như mới hơn 30 tuổi ngồi ở vị
trí của Uông Thanh Lâm, đối lập với nhóm các chú các dì đã ngoài 40, Ngô Mẫn
Như không chỉ là người trẻ nhất mà còn quá mức xinh đẹp, bởi vậy mà người khác
đánh giá hành vi cử chỉ của bà có chút định kiến. Cha của nhiều bạn cùng lớp đã
lén ngắm nhìn Ngô Mẫn Như, khi đó Uông Thanh Lâm không cảm thấy vẻ đẹp của Ngô
Mẫn Như là một loại vốn liếng, mà chính là một gánh nặng.
"Không
được chơi với nó, mẹ nào thì con nấy." Cách vách buồng vệ sinh, cô nghe thấy
rõ ràng mẹ của bạn học cùng bàn đang dạy dỗ bạn mình như vậy.
Cô
bạn 14 tuổi cùng bàn kia nói: "Đúng vậy, cả ngày cậu ấy đều viết thư tình
với các bạn nam, hơn nữa còn là những bạn nam hư hỏng."
Uông
Thanh Lâm đứng trong WC đã lâu, chờ bọn họ rời đi mới bước ra ngoài. Cô chỉ nhận
được rất nhiều thư tình, không phải cả ngày gửi thư qua lại với bạn học nam,
nhưng những người không liên quan khác, bọn họ làm sao biết được toàn bộ sự thật?
Thường chỉ dựa vào phần nổi của tảng băng chìm và tự mình phỏng đoán, chuyện liền
trở thành chân tướng.
Uông
Thanh Lâm đã từng không cam lòng như vậy, cũng vì vậy mới liều mạng giành lấy sự
công nhận của Uông Vĩnh Hoa, cô muốn trở thành niềm kiêu hãnh của Uông Vĩnh
Hoa, trở thành đứa con gái ưu tú mà ông ấy công khai. Nhưng Uông Vĩnh Hoa chưa
giờ cho cô phản hồi như mong đợi.
Thân
phận đã định là sự thật khách quan, cả đời người không thể bác bỏ.
Cô
đã mắc kẹt trong một cái khốn cục thật lâu, đã đến lúc nên thoát ra rồi. Uông
Thanh Lâm nhìn Uông Vĩnh Hoa: "Cha ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.