Ngày
đầu tiên Thanh Vận Minh Châu mở bán.
Uông
Thanh Lâm khoanh hai tay trước ngực, cô đứng trên lầu hai nhìn xuống đại sảnh lầu
một đang rộn ràng nhốn nháo.
Trung
bình một căn hộ có giá 3,5 vạn tệ, đợt mở bán đầu tiên có 186 căn được rao bán
công khai, trước đó đã có 557 người đăng ký đặt chỗ. Theo thống kê, hôm nay có
372 người đến, 88 người trong số đó là do Uông Thanh Lâm ra lệnh sắp xếp tới
đây lắp đầy hiện trường. Con số 88* này, phàm là dân làm kinh doanh ai cũng có
chút mê tín, mà cô cũng không ngoại lệ.
(*): trong tiếng Trung, số 8 phát âm gần giống chữ
"phát" Đinh
Vân Khang nói bâng quơ: "Không cần lo lắng, tôi xem tình hình này chắc sẽ
bán được hết thôi. Giả dụ có bán không hết cũng sẽ gần hết."
Mới
bảy giờ rưỡi. Còn một tiếng rưỡi trước khi bốc thăm chọn phòng, vẫn sẽ có người
lục tục đến đây, đúng là cô không cần quá lo lắng làm gì.
Thanh
Vận Minh Châu nằm trong khu học chính của thành phố, các đó 500 mét chính là
trung tâm thương mại lớn thứ hai thành phố, cách tuyến tàu điện ngầm số 6 chưa
đến 1km, cách trung tâm khu chính vụ chỉ 3 km. Bất kể có dùng mánh lới quảng
cáo gì, trong mắt người mua nhà thật sự lẫn dân đầu tư bất động sản, nơi này rất
hấp dẫn.
Nhưng
Uông Thanh Lâm biết tật xấu của mình, xưa nay cô luôn truy cầu sự hoàn hảo, hơn
nữa trước khi đạt được kết quả đó, cô nhất định sẽ không thả lỏng. Cô mang
khuôn mặt vô cảm xoay người quay trở lại văn phòng.
Đinh
Vân Khang đi theo sau: "Nếu như thật sự không bán được thì tôi mua 3 căn,
có điều đến lúc đó mong Uông tổng cho tôi cái giá nhân viên là được."
Uông
Thanh Lâm ngồi trên ghế điều hành, biểu cảm khẽ biến đổi: "Tôi có thể giảm
giá 30%, miễn là anh mua hết."
Đinh
Vân Khang biết đây là tín hiệu cô đang tức giận, đứng dậy cáo từ: "Không
làm phiền cô nữa, tôi về văn phòng trước."
12
giờ trưa, tâm trạng căng như dây đàn của Uông Thanh Lâm cuối cùng cũng buông lỏng.
Trần Trị, quản lý dự án, đến để báo cáo số liệu mới nhất, tổng cộng có 179 căn
hộ đã được bán ra, dư lại mấy căn ở tầng thấp và tầng cao nhất, những chuyện
này đều nằm trong dự đoán. Đây xem như là số liệu buôn bán vô cùng tốt.
Cô
hơi mỉm cười, cho Trần Trị xuống dưới tiếp tục công tác giám sát đội ngũ sales
hơn chục nhân viên đang bận bịu dưới lầu.
Cô
lại bước ra lầu hai, dưới lầu một vẫn là tiếng nhạc, tiếng người, trên mặt đất
rải đầy pháo giấy. Vừa nãy còn cảm thấy ầm ĩ nhưng bây giờ cô lại rất hưng phấn.
Cô
hơi cong cong khóe miệng, lấy di động ra chụp một bức ảnh gửi đến Uông Vĩnh
Hoa, cha của mình.
Uông
Vĩnh Hoa không trả lời tin nhắn ngay lập tức, lúc này hẳn ông ấy vẫn đang mở họp
ở tổng công ty. Nhưng cũng không sao, cô sẽ đợi ông ấy trả lời, hơn nữa, nếu
như không có gì ngoài ý muốn, đó nhất định sẽ là một câu trả lời khiến cô hài
lòng.
Cô
mỉm cười cất điện thoại đi, Đinh Vân Khang vừa vặn đi ra từ một góc tầng lầu,
bên đó là toilet.
Đinh
Vân Khang cũng nhìn thấy cô, xa xa mỉm cười với cô, nhưng Uông Thanh Lâm lập tức
thu lại dáng vẻ tươi cười ban nãy, xoay người đi về văn phòng.
Hơn
bốn giờ chiều, Uông Thanh Lâm nhận được một chữ "Tốt" từ Uông Vĩnh
Hoa, cộng thêm một icon ngón tay cái.
Uông
Thanh Lâm những tưởng cô sẽ rất vui, nhưng khi đối mặt với một chữ "Tốt"
ngắn gọn kia, trong lòng lại có chút mất mát. Đó chẳng khác gì lời khẳng định
bình thường của sếp dành cho cấp dưới, gần như không mang theo chút sắc thái
tình cảm nào.
Buổi
tối là tiệc chiêu đãi khánh thành, một số lãnh đạo cấp cao của tổng công ty đã
đến, nhưng Uông Vĩnh Hoa không đến. Ông ấy còn một buổi tiệc mừng khác nên phải
bỏ lỡ tiệc khánh thành của Uông Thanh Lâm, đương nhiên cô biết đó không phải
Uông Vĩnh Hoa lấy cớ, đương nhiên người như Vương Vĩnh Hoa rất bận.
Cô
nhìn mấy chục người ở hiện trường vô cùng náo nhiệt, nhất thời không biết nên
dùng biểu cảm gì đi đối mặt với bọn họ. Liệu cô nên tỏ ra đắc ý thỏa thuê khi
nhậm chức một năm rưỡi đã gặt hái được thành tích chói lọi, hay là nên trưng ra
bộ mặt cô độc của đứa con gái bị cha mình xem nhẹ?
Đinh
Vân Khang cũng đến. Từ lúc mới quen nhau cô đã biết hắn chính là một tay xã
giao trời sinh, đường đường là giám đốc điều hành dự án nhưng không hề gò bó
hay giả tạo, giơ ly rượu đi quanh một vòng kính rượu những lãnh đạo tổng công
ty kia, sau đó lại cười đùa cùng nhóm nhân viên sales hai mươi mấy tuổi, hắn
chính là người nổi bật nhất trong những khán giả, cũng là người duy nhất.
Có
lẽ hắn nhận thấy cô đang ngồi trên ghế chủ tịch nhìn mình, từ xa còn liếc nhìn
cô một cái.
Nhưng
Uông Thanh Lâm lập tức dời ánh mắt.
10
giờ rưỡi tối.
Chỗ
tốt của màn đêm buông xuống chính là để những người đã chiến đấu cả ngày có thể
tháo xuống lớp võ trang ban ngày của họ.
Khuôn
mặt Uông Thanh Lâm đỏ bừng. Một phần do cô đã uống ba ly rượu vang đỏ trong buổi
tiệc, một phần là do nửa tiếng trước cô vừa mới tắm nước nóng ... nhưng đó đều
không phải nguyên nhân chính.
Cái
chính là do người đàn ông đang công thành đoạt đất trên thân thể cô.
Đinh
Vân Khang là một tình nhân tốt, chẳng hạn như vào thời điểm này. Cô mê man sắp
thiếp đi, mơ màng mà nghĩ, cũng theo bản năng cổ vũ hắn ra sức hơn nữa.
Đinh
Vân Khang nghe thấy cô cổ vũ, động tác càng nhanh hơn. Một lát sau dường như hắn
cảm thấy không đủ sướng, bèn lật người cô lại, cả người chìm vào sau lưng cô.
Cô
không thích tư thế này, bởi nó làm cô có cảm giác mất khống chế mà hoảng loạn.
Nhưng Đinh Vân Khang thích, hơn nữa động tác hắn ngày càng mãnh liệt hơn.
Cô
muốn điều chỉnh tư thế, nỗ lực giãy giụa một chút.
"Tập
trung đi." Đinh Vân Khang vươn tay nâng người cô lên một chút, ngón tay phải
như lông chim nhẹ phẩy, xẹt qua trước ngực cô.
Uông
Thanh Lâm liền từ bỏ năng lực suy nghĩ của mình, nếu cô không cố chấp một hai
phải như vậy, dù dưới tình huống cũng có thể hưởng thụ niềm vui mà Đinh Vân
Khang mang đến.
Ngày
giao dịch cuối cùng phải thanh toán như thế nào, lấy giấy chứng nhận bán trước
đợt sau như thế nào? Ngày mai rồi tính.
Mãi
đến ngày thứ ba, Uông Vĩnh Hoa mới đến công ty dự án* Thanh Vận Minh Châu.
(*): công ty chuyên hoặc tạm
thời được thành lập để thực hiện một dự án cụ thể hoặc những loại dự án nhất định,
trực thuộc tổng công ty. Lúc
tới cũng không hề báo trước, mãi đến khi chiếc Bentley màu đen của Uông Vĩnh
Hoa dừng trong bãi đỗ xe, người sắp bước tới sảnh thì Trần Trị mới gọi điện cho
Uông Thanh Lâm: "Tiểu Uông, Uông tổng đến."
Nói
đúng ra, Uông Thanh Lâm và Trần Trị cùng cấp với nhau, nhưng dù sao Trần Trị
cũng là lão thần tử, đối với một phụ trách hạng mục nửa đường chen ngang như
cô, ít nhiều anh ta cũng có hơi chướng mắt. Gọi cô Tiểu Uông, cô tạm thời nhận.
Cô nghĩ, rồi sẽ có một ngày tất cả mọi người đều phải gọi mình là Tiểu Uông tổng.
Mọi
sự chờ đợi mua bán lập tức trở nên căng thẳng. Đợt mở bán công khai hôm trước bọn
họ đã phải vất vả thật lâu, hai ngày này dù sao cũng có hơi thả lỏng, nghe nói
ông chủ lớn ghé đến, cả đám đang nghịch điện thoại, tán gẫu, ăn đồ ăn vặt,
không một ai dám lộn xộn.
Uông
Thanh Lâm muốn đi xuống lầu đón nhưng đã chạm mặt Uông Vĩnh Hoa ngay tại chỗ
ngoặc thang máy lầu hai.
Uông
Vĩnh Hoa bình tĩnh nói: "Đi lên rồi nói."
Uông
Thanh Lâm liền đi theo sau Uông Vĩnh Hoa lên lầu. Uông Vĩnh Hoa đi vào văn
phòng của cô, Trần Trị và tài xế theo ở phía sau, tài xế đưa mắt ra hiệu, Trần
Trị liền đi xuống lầu.
Hai
cha con ngồi xuống sô pha, Uông Vĩnh Hoa nhìn cô: "Ta mới bàn xong chuyện ở
khu chính phủ, tiện đường lại đây nhìn xem."
Uông
Thanh Lâm gật đầu ừ một tiếng.
"Thành
tích không tồi."
"Thành
tích không tồi", bốn chữ. Uông Thanh Lâm gật gật đầu: "Cảm ơn
cha."
Uông
Vĩnh Hoa lại nói: "Nhớ là không được thả lỏng. Lúc ta bước vào, những người
phía dưới ngồi không ra ngồi đứng không ra đứng, chẳng ra thể thống gì, không
phải cứ bán được phòng thì thái độ công tác liền lơi lỏng, đây là công việc mà
chính con muốn nhận."
Uông
Thanh Lâm cảm thấy mình giống như được cho một quả táo nhỏ liền bị quất hai
roi.
Mà
Uông Vĩnh Hoa cũng không phải đến đây hoàn toàn vì chuyện công việc. Giao Thanh
Vận Minh Châu cho Uông Thanh Lâm, ông ấy chẳng có chút áp lực nào, cho dù Uông
Thanh Lâm làm không xong thì vẫn còn Đinh Vân Khang, còn có Trần Trị, ông ấy
không cần phải nhìn chằm chằm Uông Thanh Lâm giống như kiểm tra học sinh tiểu học
làm bài tập.
Nhưng
đương nhiên không phải Uông Thanh Lâm không làm được, cô có năng lực, càng có sự
kiên trì của chính mình.
"Đêm
nay có rảnh không?"
Uông
Thanh Lâm chưa bao giờ từ chối Uông Vĩnh Hoa, cho dù tối này Đinh Vân Khang có
hẹn cô đi ăn cơm: "Rảnh."
"Vậy
được. Buổi tối trở về nhà ăn cơm, ta có hẹn khách đến."
Trở
về, ý ông ấy là về nhà ở đường Quang Hoa. Trong lòng Uông Thanh Lâm có hơi
kháng cự, nhưng cô vẫn đồng ý: "Vâng."
"Ta
hẹn khách đúng 7 giờ, con đến sớm một chút, đừng để thất lễ."
Uông
Thanh Lâm không nhịn được: "Hẹn với ai vậy?"
"Là
một chiến hữu của ta, và con của ông ấy." Uông Vĩnh Hoa đứng lên, "Ta
còn có việc khác nên không ngồi lại đây nữa, con cứ tiếp tục giám sát, có việc
thì liên lạc với ta."
Uông
Thanh Lâm vâng dạ.
Uông
Vĩnh Hoa đột nhiên dặn dò: "Buổi tối tan làm sớm một chút, sửa soạn rồi hẵng
về ăn cơm."
Uông
Thanh Lâm nhìn bóng lưng Uông Vĩnh Hoa, bỗng nhiên ý thức được tính chất bữa
cơm tối đêm nay.
5
giờ rưỡi, Đinh Vân Khang gọi điện thoại cho Uông Thanh Lâm, hỏi cô khi nào thì
xuất phát.
Cách
đây một thời gian, hầu như ngày nào Đinh Vân Khang cũng ngâm mình ở công ty dự
án, hoàn toàn không xin nghỉ phép. Trước mắt thành tích của bộ phận sales đang
rất khả quan, hắn tự động cho mình một ngày nghỉ ra biển câu cá. Giữa trưa hắn
gọi cho cô một cuộc, nói mình thu hoạch được một con cá chim vàng rất ngon, buổi
tối có thể tìm một tiệm ăn tại gia để hấp. Vốn dĩ cô đã nhận lời, nhưng bây giờ
lại từ chối: "Tôi không đi, hôm nay phải quay về nhà Uông tổng."
Giọng
Đinh Vân Khang không nghe ra cảm xúc, hắn mau chóng phản ứng lại: "Ồ, thế
thôi!"
Uông
Thanh Lâm định nói "Anh tìm một người bạn nào đó ăn cá đi", nhưng lại
cảm thấy nói như vậy giống như đang xin lỗi: "Cúp máy đây."
"Ok."
Uông
Thanh Lâm đi lấy xe, Trần Trị đang trò chuyện với nữ nhân viên bán hàng xinh đẹp
được cả công ty dự án công nhận. Uông Thanh Lâm đi qua, Trần Trị cười: "Tiểu
Uông, tan làm sớm vậy sao?"
Uông
Thanh Lâm nhìn anh ta một cái, ngữ khí cường điệu: "Đúng vậy, đêm nay Uông
tổng hẹn tôi ăn cơm."
Trần
Trị lập tức ngừng trêu chọc. Uông Vĩnh Hoa hẹn Uông Thanh Lâm ăn cơm, luận về
công về tư anh ta đều không dám nói nhiều.
Uông
Thanh Lâm mang túi xách, bước nhanh ra khỏi bộ phận sales.
Nhà
họ Uông trước nay vẫn luôn náo nhiệt.
Uông
Vĩnh Hoa có hai con trai, hai con gái, con trai lớn Uông Thừa Duy một nhà ba
người, con thứ hai Uông Thừa Luân hai vợ chồng, còn có con gái út Uông Thừa
Nhã. Đương nhiên, còn có vợ của Uông Vĩnh Hoa, Trần Băng Dĩnh.
Trước
khi Uông Thanh Lâm ghé đến đã cố ý thay đổi quần áo từ đầu đến chân lẫn túi
xách. Tây trang đen đổi thành váy liền đen, phối với giày cao cao gót đỏ 7 cm,
cầm thêm túi xách tay mới mua tháng trước, đây là vẻ ngoài đoan trang đại khí
mà Uông Vĩnh Hoa ưa thích, mặc dù nó sẽ làm cô trông dừ đi vài tuổi.
Tất
cả người lớn trong nhà nghe thấy giọng cô thì thờ ơ không nóng không lạnh, chỉ
có đứa con trai ba tuổi của Uông Thừa Duy đi tới đưa cho cô một viên chocolate,
cô mỉm cười nhận lấy.
Không
thấy Uông Thừa Nhã.
Uông
Thanh Lâm chào hỏi hai câu, thức thời ngồi trong phòng khách, đoan chính không
chút cẩu thả.
6
giờ 50 phút, Uông Vĩnh Hoa và khách bước vào cửa, vị khách cao to hơn, độ 60 tuổi
hẳn là chiến hữu của Uông Vĩnh Hoa, vậy thì người đàn ông trẻ chừng hơn ba mươi
đi bên cạnh đương nhiên là con trai của ông ấy.
"Chúng
ta vừa ăn vừa nói chuyện." Uông Vĩnh Hoa tiếp đón khách vào ngồi trong nhà
ăn, Trần Băng Dĩnh sắm vai nữ chủ nhân, kêu phòng bếp bắt đầu mang đồ ăn lên.
Màu
sắc không chỗ nào chê, cũng có cá hấp. Uông Thanh Lâm chợt nhớ tới Đinh Vân
Khang, dù chỉ là một giây thoáng qua.
Khách
mời là Tống Vỹ Quang và con trai Tống Trí Viễn, ngoại trừ Uông Thừa Nhã không ở
đây, mọi người trong nhà đều cùng nhau tiếp khách.
Mọi
người sôi nổi ngồi xuống, Uông Vĩnh Hoa giới thiệu với hai người bọn họ:
"Anh Vĩ Quang, những người này anh đều biết cả rồi, hôm nay đặc biệt giới
thiệu Thanh Lâm với anh một chút, đây là con gái tôi Thanh Lâm, lúc trước anh tới
vài lần nó đều không có ở nhà."
Tống
Vỹ Quang cười gật đầu: "Tiểu thư Thanh Lâm thật xinh đẹp, người cũng như
tên."
Uông
Thanh Lâm cười cười.
"Đây
là con trai bác, Trí Viễn. Nó mở công ty công nghệ ở Anh đã mấy năm, nhưng năng
lực có hạn, sự nghiệp không quá như ý nên gần đây mới về nước phát triển."
"Vấn
đề môi trường ở quốc tế hoàn toàn không liên quan đến năng lực cá nhân. Không
sao cả, môi trường phát triển trong nước hiện nay cũng không tệ." Uông
Vĩnh Hoa nói, dùng đũa gắp cá cho Tống Trí Viễn.
Tống
Trí Viễn gật đầu cảm ơn.
"Thanh
Lâm sau khi tốt nghiệp đại học thì học tập hai năm ở công ty Ngũ Văn Chương,
bây giờ tiếp tục rèn luyện ở công ty gia đình." Uông Vĩnh Hoa nói,
"Năng lực tiếp thu không tồi, hiện tại đang phụ trách hạng mục Thanh Vận
Minh Châu bên kia."
Tống
Trí Viễn mỉm cười với Uông Thanh Lâm: "Nghe nói bán rất khá, hậu sinh khả
uý."
Uông
Thanh Lâm cũng cười cười: "Anh Tống quá khen."
Sau
khi ăn uống xong, Uông Vĩnh Hoa dẫn Tống Vỹ Quang lên lầu chơi cờ, Uông Vĩnh
Hoa nói: "Trí Viễn, nghe dì cậu nói trong vườn hoa có một chủng Tulip mới
mang về, cậu có thể đi ngắm với Thanh Lâm."
Uông
Thanh Lâm biết đêm nay là sắp xếp cho cô và Tống Trí Viễn xem mắt, Tống Trí Viễn
nghe vậy cũng hiểu. Bọn họ đều không từ chối đề nghị của Uông Vĩnh Hoa, cùng
nhau đi ra vườn.
"Có
tiền cũng tốt, có thể sở hữu căn nhà lớn như này ở ngay trung tâm thành phố,
còn có cả vườn hoa rộng thế này." Tống Trí Viễn cười với Uông Thanh Lâm.
Uông
Thanh Lâm đồng ý: "Có tiền thực sự rất tốt."
Tống
Trí Viễn nhìn cô: "Nói thẳng ra thì tôi không có quá nhiều tiền, liệu có xứng
với em không?"
"Anh
khiêm tốn rồi, vừa rồi trên bàn ăn, bác Tống còn nói mỗi năm anh kiếm được gần
ngàn vạn tệ ở Anh." Tức là Tống Vỹ Quang nói năng lực của con trai mình
không đủ cũng chỉ là chê trước khen sau.
"Cũng
có phần khoa trương." Tống Trí Viễn nói, "Huống chi mang ra so với
nhà em cũng có khoảng cách nhất định."
Uông
Thanh Lâm cũng cười cười. Vẻ ngoài Tống Trí Viễn khá đẹp mắt, vóc dáng cũng
cao, gia đình bối cảnh phỏng chừng cũng không kém, ít nhất cho tới giờ cô không
cảm thấy bài xích đối tượng cha tuyển chọn cho mình.
"Em
rất xinh đẹp." Anh ấy nhìn cô, "Nhưng mà chiếc váy này không hợp với
em lắm, nên ăn mặc trẻ trung một chút."
Xem
ra gu thẩm mỹ của Tống Trí Viễn cũng giống với cô, nhưng cô sẽ không nói với
anh mình ăn diện thế này chỉ vì muốn được cha tán thưởng: "Người từ nước
ngoài trở về đều thẳng thắn như vậy sao?"
"Không,
chỉ là tính cách tôi thẳng thắn thôi." Tống Trí Viễn lại đánh giá cô một
chút, "Hơn nữa em cũng đủ cao rồi, không cần mang giày cao như vậy, sẽ tạo
áp lực rất lớn cho những đàn ông chỉ cao hơn 1 mét 7."
"Anh
ít nhất cũng 1 mét 8, không phải sao?"
Tống
Trí Viễn cười cười: "Cũng may tôi 1 mét 82, nếu không sẽ rất áp lực."
Anh nhìn cô, "Em có bạn trai không?"
Cô
không trả lời mà hỏi lại: "Anh có bạn gái không?"
Tống
Trí Viễn thành thật: "Ba tháng trước thì có, hẹn hò ở Anh, nhưng sau khi
tôi về nước thì chia tay rồi, hiện tại tôi đang độc thân."
Uông
Thanh Lâm gật gật đầu: "Anh thật sự rất thẳng thắn. Cho nên ba tháng là đủ
để anh buông bỏ tình cảm, đi xem mắt với một người phụ nữ xa lạ nhỉ?"
"Có
lẽ tôi ..." anh giả vờ đếm ngón tay, "đã yêu đương hơn 10 lần, lần
nào cũng toàn tâm toàn ý, lần nào cũng—"
"Toàn
vẹn mà rút lui?"
"Không."
Tống Trí Viễn cười hai tiếng, "Lần nào chia tay tôi cũng tự nhủ, là duyên
phận của mình và người ta không đủ sâu, thuyết phục bản thân đừng quá bi
thương."
Uông
Thanh Lâm càng lúc càng cảm thấy Tống Trí Viễn không quá khó ưa. Nhưng đương
nhiên là vì điều kiện của anh đủ tốt, cô đã xác định từ đầu, tặng thêm cho anh
một tầng bộ lọc mị lực.
"Em
vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, em đã có bạn trai chưa?" Tống Trí Viễn nhìn
cô.
Uông
Thanh Lâm quay đầu mỉm cười với anh: "Đêm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp
mặt, tôi sẽ không trả lời vấn đề này, có điều nếu sau này chúng ta có cơ hội
phát triển thành người yêu thì đương nhiên tôi sẽ lấy tiền đề độc thân để đến với
anh."
Tống
Trí Viễn dùng ngón trỏ gõ gõ lên lan can vườn hoa màu trắng: "Nghe có vẻ
khó đoán nhỉ?"
Uông
Thanh Lâm lại cười, trước mặt cô là những chủng hoa Tulip mới gì gì đó, nhưng
cô không biết, phong hoa tuyết nguyệt là chuyên môn của Trần Băng Dĩnh và Uông
Thừa Nhã, không phải của cô.
Tống
Trí Viễn không truy hỏi nữa: "Nghe nói em rất am hiểu đàn piano? Sao có thể
vừa là kỳ tài kinh doanh lại vừa là tài nữ lãng mạn được thế?"
Khuôn
mặt Uông Thanh Lâm vốn đang tươi cười lập tức biến sắc, cô nhanh chóng điều chỉnh:
"À, người đánh đàn piano giỏi là Uông Thừa Nhã." Tài nữ lãng mạn cũng
là Uông Thừa Nhã.
"Uông
Thừa Nhã? Là chị gái em?" Tống Trí Viễn nhớ lại, "Lúc trước tôi nghe
nói con gái của bác Uông vừa biết chơi piano, vừa có thể vẽ tranh, còn tưởng rằng
đó là em."
"Cô
ấy nhỏ tuổi hơn tôi." Uông Thanh Lâm ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, gian
phòng ở phía Tây Nam đang sáng đèn chính là phòng của Uông Thừa Nhã, đêm nay cô
ta không xuống nhà ăn cơm, không biết là cố ý lảng tránh hay là do ý của Uông
Vĩnh Hoa.
"Vậy
là em gái của em." Tống Trí Viễn tổng kết, "Uông Thừa Duy, Uông Thừa
Luân, Uông Thừa Nhã, tên của em sao lại không đặt theo dạng này?"
Uông
Thanh Lâm cong khóe miệng, nặng ra một nụ cười tự giễu trào phúng: "Bởi vì
tôi là con rơi bên ngoài của ba tôi, cho nên cách đặt tên cũng khác."