Trải
qua một đêm mưa rền gió dữ, con đường đã mang một diện mạo mới. Những chiếc lá
rơi rụng khắp nơi chờ công nhân vệ sinh đến dọn dẹp, mà cảnh đường phố vẫn ướt
dầm dề.
Uông
Thanh Lâm một đường lái xe, một đường nhớ thương tình hình ở công ty dự án. Mặc
dù bộ phận kỹ thuật đã báo cáo mọi chuyện đều ổn, nhưng không tận mắt xác nhận
thì trong lòng vẫn mãi thấp thỏm. Cô bỗng nhiên nghĩ mà sợ, nhận ra tối hôm qua
mình quá mức đắm chìm trong cảm xúc mà quên mất an nguy của công ty bất cẩn đến
nhường nào.
May
mắn thay, tất cả đều không sao.
Mãi
đến mười một giờ trưa, cô mới biết đêm qua Thanh Vận Minh Châu đã xảy ra sự kiện
không lớn không nhỏ. Một công nhân trẻ đội mũ vàng nằm hôn mê cả đêm ở hàng
hiên công trường Thanh Vận Minh Châu, sáng ngày hôm sau mới được phát hiện, kịp
thời đưa đến bệnh viện. Tình hình sức khỏe công nhân không quá nghiêm trọng, chỉ
là cảm lạnh, theo lời của bác sĩ thì là người trẻ tuổi thân thể còn khỏe mạnh,
nghỉ ngơi hai ngày là ổn. Nhưng Uông Vĩnh Hoa vì thế mà nổi giận, mang Trần Trị
ra mắng đến máu chó phun đầu.
Mọi
người trên dưới trong công ty xì xào bàn tán, có lẽ người phụ trách Thanh Vận
Minh Châu lại sắp đổi nữa rồi. Lúc trước là đổi từ Uông Thanh Lâm thành Trần Trị,
sau này sẽ đổi từ Trần Trị thành kẻ nào đây?
Biết
được việc này, Uông Thanh Lâm không lấy làm vui bởi vì Trần Trị gặp họa. Trước
đây cô bị một tờ giấy điều lệnh tùy tiện điều đi, nếu nhất định phải ghi hận
thì đối tượng chỉ có thể là Uông Vĩnh Hoa. Đối với phụ trách tân nhiệm Minh Duyệt
Loan là Trần Trị, cô không có, cũng không nên có bất cứ khúc mắc gì ... mặc dù
Trần Trị cũng không có vẻ thích cô.
Nhưng...
cô thầm nghĩ, Uông Vĩnh Hoa thật sự già rồi, trong công việc, ông ra quyết sách
lỗ mãng và qua loa hơn trước, lẽ ra không nên tùy ý điều động nhân viên như vậy.
Cho dù đó là cô khi trước hay là Trần Trị
của hôm nay.
Cô
ngồi trong văn phòng, suy nghĩ rất nhiều.
Cô
đang dần dần tách ra khỏi quan hệ với Uông Vĩnh Hoa, đứng ở góc độ của một người
hoàn toàn ngoài cuộc mà quan sát ông, dường như cô có thể nhìn rõ hơn sự tàn nhẫn
của Uông Vĩnh Hoa ... có lẽ thương trường không có doanh nhân thành công chân
chính nào mà lại nhân từ, dù sao đó cũng
không phải Uông Vĩnh Hoa, ấm áp của ông chỉ biết dành cho người ông quan tâm,
nhưng không bao gồm đám cấp dưới bọn họ ở trong đó.
Vậy
nên nếu ông gần như chỉ xem cô là cấp dưới mà đối đãi, chứ không phải con gái
ruột của mình, vậy thì cô lập tức thông suốt hết mọi thái độ hành vi của ông.
Uông
Thanh Lâm nhớ đến tấm thẻ mà Ngô Mẫn Như cho mình, cộng với sổ tiết kiệm của
chính cô, tiền cũng không ít. Có lẽ rời khỏi thiên hạ do Uông Vĩnh Hoa gây dựng
này sớm một chút, tìm kiếm không gian mới của riêng mình mới là lựa chọn tốt.
Cô
lại nghĩ tới câu nói kia của Uông Vĩnh Hoa: "Công ty không phải cho con,
cũng không phải Thừa Nhã." Cô bật cười, ít nhất ở điểm này, cô và Uông Thừa
Nhã bình đẳng.
Vào
ngày thứ ba, Uông Thanh Lâm nhận được điện thoại của Uông Vĩnh Hoa.
Ý
của Uông Vĩnh Hoa rất đơn giản, vẫn là muốn Uông Thanh Lâm trở về Thanh Vận
Minh Châu, ông ấy nói: "Trần Trị khiến ta rất thất vọng."
"Tạm
thời con không có kế hoạch này." Bất cứ ai cũng có thể làm ông thất vọng,
bao gồm cả cô.
Giọng
điệu Uông Vĩnh Hoa không vui: "Ý con là công ty này cần tuân theo kế hoạch
của cá nhân con sao?"
"Uông
tổng, cho dù con đi nơi nào cũng sẽ trăm phần trăm dốc hết sức lực. Hiện giờ
con vừa mới tiếp nhận công tác ở Minh Duyệt Loan, không muốn nói vứt là vứt."
Uông
Vĩnh Hoa bất mãn vì cô dùng từ là "vứt": "Ta tự có suy nghĩ và sắp
xếp của mình, xem xét tình hình hiện tại, con trở về Thanh Vận Minh Châu là thích hợp nhất."
"Con
cũng có suy nghĩ và sắp xếp của riêng mình." Uông Thanh Lâm nói như vậy,
trong kế hoạch của cô, thậm chí trong tương lai gần, có thể cô sẽ từ chức và rời
đi.
Uông
Vĩnh Hoa cúp điện thoại.
Đinh
Vân Khang ngồi trong văn phòng của Uông Vĩnh Hoa, nhìn ông không vui mà ngắt điện
thoại, tự giác đứng dậy đi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.