Sáng
hôm nay Uông Thanh Lâm cực kỳ bận rộn. Buổi sáng bộ phận kinh doanh tiếp đón một
đoàn người ghé đến xem phòng ... đã lâu Minh Duyệt Loan chưa có sự kiện nào rầm
rộ thế này, bởi vậy Uông Thanh Lâm không thể không vực dậy 120% tinh thần, nắm
chắc điều động tổng thể đội ngũ nhân sự vô cùng hạn chế hiện tại.
Cô
giả vờ lơ đãng đứng bên cạnh một nam nhân viên sale, nghe anh ta giới thiệu mấy
căn biệt thự còn sót lại cho mấy cô dì chú bác.
Một
dì nọ nhìn cô: "Người đẹp, cháu cũng tính mua biệt thự à?"
Uông
Thanh Lâm cười cười: "Có chút hiểu biết." Đang trả lời, khóe mắt lại
trông thấy bóng dáng Ngô Mẫn Như, bà ấy đến đây làm gì?
Uông
Thanh Lâm bước đi không tiếng động, trước khi bị mọi người chú ý, cô nhanh
chóng lôi kéo Ngô Mẫn Như còn đang ngơ ngác về văn phòng mình: "Sao mẹ lại
tới đây? Sao không nói với con?"
Ngô
Mẫn Như cầm bình giữ nhiệt trong tay: " Canh gà hầm bong bóng cá, đặc biệt
mang đến đây cho con uống."
Uông
Thanh Lâm quả thật đã sợ phần cơm hộp 20 tệ ngày nào cũng ăn: "Mẹ mua
à?"
Ngô
Mẫn Như trợn mắt liếc cô một cái: "Tối hôm qua mẹ ngâm bong bóng cá, sáng
nay 8 giờ đi ra chợ mua gà tươi về hầm."
Uông
Thanh Lâm vừa nhấc nắp ra, mùi thơm ngọt ngào của canh gà mau chóng tràn ngập
trong văn phòng, cô mở canh, cầm lấy muỗng nhỏ húp từng ngụm một, cảm giác bản
thân như sống lại trong nháy mắt: "Ở đây cũng có chỗ bán gà tươi sống
sao?" Tay nghề nấu nướng của Ngô Mẫn Như không tệ nhưng rất hiếm khi xuống
bếp, có lẽ bà ấy thích hợp với cuộc sống ăn nhậu chơi bời hơn, hôm nay tự mình
hầm canh, thật sự hiếm thấy.
Ngô
Mẫn Như ngồi ở bên cạnh: "Lái xe đến nông trang ở vùng ngoại thành mua về,
đi qua đi lại mất hơn một tiếng. Gần đây thấy con mệt mỏi nên mới hầm ít canh
cho con. Bằng không mẹ đã mặc kệ con rồi."
Uông
Thanh Lâm uống hết non nửa mới nhớ ra, hỏi bà ấy: "Mẹ có uống không?"
Ngô
Mẫn Như xua tay: "Con uống đi, mẹ về đây."
Uông
Thanh Lâm hỏi: "Mẹ đi đâu?"
"Có
hẹn đánh bài."
Uông
Thanh Lâm thở dài trong lòng, chẳng phải đây mới là mẹ ruột của cô sao? Ấm áp hầm
canh đưa cơm chung quy cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Ngô
Mẫn Như nhìn quanh văn phòng một chút: "Nơi này quạnh quẽ quá, chẳng có
bao nhiêu người. Mẹ rất hoài nghi con ở chỗ này thì có thể kiếm được bao nhiêu
tiền."
"Hôm
nay đã là ngày đông người nhất dạo gần đây rồi."
Ngô
Mẫn Như lại quay về văn phòng, nhìn Uông Thanh Lâm: "Tiền lương có bị giảm
không?"
"Không
giảm ... cũng không tăng."
Ngô
Mẫn Như suy nghĩ chốc lát: "Nếu con thực sự không muốn làm việc ở đây thì
nói với mẹ, phương diện tiền bạc mẹ sẽ nghĩ cách giúp con."
Uông
Thanh Lâm cũng không mong cầu Ngô Mẫn Như giúp mình cái gì, chỉ cần bà ấy không
mang lắm rắc rối về cho cô là được.
Ngô
Mẫn Như quen thói sống xa xỉ, đến mức chiếc xe bà ấy lái còn tốt hơn của Uông
Thanh Lâm. Chỉ khi dục vọng của Ngô Mạn Nhu giảm bớt thì kế hoạch của Uông
Thanh Lâm mới có thể hoàn thiện từ những chi tiết vụn vặt hiện tại. Về phần
Uông Vĩnh Hoa ... dường như cô đã hoàn toàn loại bỏ ông khỏi tương lai cuộc đời
mình.
Cô
cầm bút máy viết viết vẽ vẽ trên sổ tay, có hơi thất thần. Cuộc họp hôm nay do
Uông Thừa Duy chủ trì, Uông Vĩnh Hoa v ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).