Hai người đứng hồi
lâu, cuối cùng Hà Quyết là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Em gọi điện
thoại cho tôi..."
“Tôi… không có việc
gì, chỉ là để xem cậu có trả lại tiền thuê nhà hay không…” Kiều Noãn vuốt mái
tóc bị gió thổi bay trên trán, nhẹ nhàng nói.
Hà Quyết ‘ừ’ một tiếng.
Hôm nay cậu không đeo kính, đôi mắt trong veo sâu thẳm trong màn đêm.
“Tại sao?” Kiều
Noãn nhìn cậu.
Hà Quyết đút tay
vào túi: "Lười xách đồ."
Lý do này cũng
quá... Kiều Noãn đang định hỏi, điện thoại lại vang lên, là mẹ Kiều gọi đến. Cô
khẽ quay lưng lại rồi bấm nút trả lời.
Kiều Noãn nghe xong
điện thoại thì nhìn sang Hà Quyết: "Tới nhà tôi ăn khuya đi. Mẹ tôi nấu rượu
gạo và chè trôi nước. Đã lâu rồi mẹ không gặp cậu, nhắc với tôi rất nhiều lần."
Lúc cô nói lời này bàn tay không khỏi nắm chặt lại, sợ Hà Quyết sẽ từ chối.
Hà Quyết không nói
lời nào chỉ gật đầu.
Lúc ngồi trên xe
buýt, hai người câu được câu không trò chuyện với nhau. Kiều Noãn có rất nhiều
vấn đề muốn hỏi, nhưng tất cả những câu hỏi cô hỏi ra đều vô thưởng vô phạt, chẳng
hạn như "trường học thế nào?"
Mỗi khi chủ đề đến
gần trọng tâm hơn một chút, một trong hai người tất nhiên sẽ cố ý hoặc vô tình
chuyển hướng, giống như cả hai đều đang âm thầm thăm dò giống nhau.
“Mà này, sao vừa rồi
cậu lại xuất hiện nhanh như vậy?” Kiều Noãn hỏi rất hời hợt, giả vờ như chỉ tùy
tiện nhắc tới.
"Tôi đang ở cửa
hàng chính của lẩu Thực Lạc."
“Ồ." Kiều Noãn
chợt hiểu ra: “Nếu biết cậu ở đấy thì tôi đã xin cậu giảm giá cho bữa liên hoan
vừa rồi rồi.”
"Đã được giảm
giá."
"Hở?"
Hà Quyết quay đầu lại
nhìn Kiều Noãn: "Tôi nói, tôi đã giảm
giá cho em rồi."
"Sao tôi không
biết thế?"
"Em không
thanh toán, làm sao em biết được."
Kiều Noãn nhất thời
không nói nên lời. Vì Hà Quyết đã giảm giá cho họ, điều đó có nghĩa là cậu biết
rằng cô vừa mới ăn lẩu ở Th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.