Thời gian chậm rãi trôi qua, Kiều Noãn cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau sự ngạc nhiên và phấn khích lúc ban đầu. Cô lui về phía sau một chút, cố gắng để bản thân thoải mái hơn, rồi ngẩng đầu nhìn Địch Minh: "Tôi cần thời gian để suy nghĩ thêm."

Địch Minh chỉ trầm mặc vài giây, sau đó liền lập tức gật đầu: "Được, ngày mốt trước khi em về thành phố W, hãy nói cho tôi biết đáp án."

Kiều Noãn thở phào nhẹ nhõm, rồi khẽ "ừm" một tiếng.

"Giấy khen Chu Tiểu Hồng cầm đi viết rồi, em không cần lo lắng."

"Ừm."

"Vậy em về sớm nghỉ ngơi đi?"

"Ừm."

“... Tôi nói này, em còn lời nào khác để nói không, sao lúc nào cũng 'ừm ừm', ngại ngùng vậy? Đây không phải là phong cách của em?"

“..." Kiều Noãn im lặng nhìn anh một lúc.

"Được rồi, được rồi, em mau về lau khô tóc đi, đừng để bị cảm, anh về trước đây.”

Vừa dứt lời, trong hành lang đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, kèm theo đó là vài giọng nói quen thuộc: "Nhanh lên, nhanh lên! Ông chủ Địch đến rồi!"

Kiều Noãn liền có chút xấu hổ.

"À, đây không phải là tôi gọi tới đâu, đừng hiểu lầm. Bọn họ tự tới nghe lén, tôi sẽ xuống dưới đánh bọn họ một trận." Anh ta nói xong liền đưa tay vỗ vai cô một cái, rồi chạy về phía cầu thang: "Mấy thằng oắt con kia, đứng lại cho tôi!"

Kiều Noãn không nhịn được cười, cô cầm khăn lông trên vai lau tóc rồi đi đến bên cửa sổ, lặng im đứng một lúc, nhớ lại chuyện vừa rồi. Tâm trạng cô rất tốt, không hiểu sao lại tràn đầy năng lượng, thậm chí còn cảm thấy cho dù có xảy ra chuyện xui xẻo hơn mấy ngày trước đi nữa, thì một mình cô cũng đủ sức chống lại.

Một lát sau, Kiều Noãn quay người định trở về phòng, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dựa vào tường. Cô giật nảy mình liền vuốt ve tim: "Tiểu Quyết, sao cậu lại ở chỗ này."

"Tôi nghe thấy rồi."

“... Cái gì cơ?"

"Chị và Địch Minh."

Ánh mắt Hà Quyết lạnh lùng nhìn về phía cô, khiến cô cảm thấy có chút chột dạ: "Tôi..."

"Chị sẽ đồng ý anh ta sao?" Hà Quyết nhẹ giọng hỏi.

"Tôi... Tôi không biết."

Hà Quyết không nói gì nữa, cậu đứng đó một hồi rồi quay người chậm rãi đi về phía cuối hành lang kia. Bóng của cậu bị ánh đèn mờ nhạt của hành lang kéo dài, giống như ngày đó cậu ở dưới mái hiên, mang theo một loại cảm giác mất mát không nói được.

Kiều Noãn yên lặng nhìn theo, cô cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nhẹ. Không đau hay ngứa, chỉ là có chút lo lắng không thể giải thích được.

Mối quan hệ giữa Kiều Noãn và Địch Minh về cơ bản không có gì thay đổi, họ thường dành nhiều thời gian để nói về công việc kinh doanh hơn là chuyện cá nhân. Còn Hà Quyết hai ngày này lại trở nên im lặng, hầu như không nói gì với Kiều Noãn. Trên xe này cũng không có người trong lớp Hà Quyết, nên đa số cậu đều ở một mình.

Nhiều lần Kiều Noãn muốn nói chuyện với cậu, nhưng chưa nói đến hai câu thì cậu đã viện cớ rời đi. Đối với vấn đề này, Kiều Noãn cảm thấy rất bấ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play