Một cây hải đường ép hoa lê - Calantha 

Hà Quyết thở hồng hộc chạy tới dừng ở trước mặt Tiền Chính Phong, lấy ra một tấm vé xe: "Chủ nhiệm Tiền, đây là vé xe……”

Kiều Noãn nhìn thoáng qua tấm vé đã bị niết đến mức nhăn dúm dó kia, nhận ra đúng là vé xe đợt đầu, trong lòng khó hiểu, nhưng đã không còn thời gian để hỏi, vội nói: "Thầy Tiền, chúng ta nhanh lên xe đi.” Nói rồi cô và Hà Quyết giúp Tiền Chính Phong xách hành lý, nhanh chóng chạy về phía cổng soát vé.

Một đường chạy như bay, cuối cùng cũng thuận lợi lên xe trước giờ khởi hành năm phút. Toàn bộ đoàn du lịch được phân bố ở hai toa xe liền nhau, Kiều Noãn chạy đến mức gần như tắt thở, sau khi tìm được vị trí của chính mình thì ngồi xuống, cả người không thể động đậy. Hà Quyết đưa cho cô bình nước thủy tinh: "Chị cần phải rèn luyện nhiều thêm.”

Kiều Noãn vặn nắp uống một ngụm, cũng không còn sức lực đấu võ mồm với cậu nữa, sau khi nghỉ ngơi một lúc lâu cuối cùng cũng phục hồi lại. Cô nghiêng đầu nhìn Hà Quyết, hỏi: "Vé của cậu ở đâu ra vậy?”

"Vé bán lại.”

Kiều Noãn không còn gì để nói, nghĩ thầm kiếp trước mình chắc chắn là đứa ngốc, sao lại không nghĩ tới cách này, lại hỏi: "Tiêu bao nhiêu tiền? Đến lúc đó tôi bảo ông chủ Địch trả tiền lại cho cậu.”

Hà Quyết nói ra một con số, Kiều Noãn kinh ngạc: “Trên người của cậu mang theo bao nhiêu tiền vậy tên tiểu quỷ này?”

Hà Quyết nhíu nhíu mày: “Đừng gọi tôi là tiểu quỷ.”

Kiều Noãn đứng lên vỗ vai Hà Quyết: "Dù thế nào thì lần này thật sự cảm ơn cậu, đã giúp tôi rất nhiều. Tôi đi kiểm tra số người với Cam Ức trước, cậu về vị trí của mình nghỉ ngơi đi.”

Kiều Noãn đi tìm Cam Ức lấy hành lý của mình về, lại đếm lại số người một lần, sau đó nói với Cam Ức về chuyện vừa rồi. Tính cách Cam Ức ngay thẳng, không nhịn được thấp giọng mắng một câu: “Chúng ta rõ ràng là người phụ trách học sinh, khi nào mà trở thành người phụ trách những người lớn bốn năm chục tuổi vậy, người cũng đã lớn như vậy rồi còn chưa trải qua sự đời à, làm khó một cô gái nhỏ thì có bản lĩnh gì chứ.”

Kiều Noãn bất đắc dĩ mà nhún nhún vai: "Việc trại mùa đông có thể có được một đơn hàng của một trường học, chắc chắn đã cho những người này không ít chỗ tốt, ông chủ cũng không đắc tội nổi, chúng ta đương nhiên cũng chẳng thể làm thế nào.”

Cam Ức tức giận bất bình: "Lúc nãy cô không ở đây nên không biết, Cô Uông kia còn mang theo con gái hai tuổi của cô ta. Vốn là muốn cô ta hỗ trợ quản lý học sinh, bây giờ thì hay rồi cô ta còn muốn học sinh chăm sóc con gái cô ta.”

“Dù sao đến lúc đó cũng đừng mong chúng ta chăm sóc là được —— Cam Ức, cô đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng trở về rửa mặt đã.”

"Ừ, chúng ta cổ vũ lẫn nhau.” Cam Ức vỗ vỗ vai cô.

Kiều Noãn trở lại giường của mình, phát hiện Hà Quyết đang nhàn nhã thoải mái đọc sách ở giường đối diện.

"Cậu đổi giường à?” Kiều Noãn cởi áo khoác lông vũ ra.

"Ừ.” Hà Quyết lật qua trang sách khác.

Kiều Noãn nằm trên giường, thở dài: “Vừa mới bắt đầu đã mệt như vậy rồi, không biết sau này sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.”

“Ai bảo chị không ngốc ở nhà đi.”

"Tôi thấy đây là cơ hội khó có được, cho nên đi rèn luyện một chút.” Kiều Noãn uể oải nói: "Cứ cảm thấy không đáng tin cậy.”

Hà Quyết buông sách, nhìn cô một cái: "Tôi giúp chị.”

"Cậu là người tới chơi, tôi và Cam Ức còn phải chăm sóc các cậu đó tiểu quỷ."

Hà Quyết há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play