“Sở Mộ, tôm.”

“Cho anh hả?” Người đàn ông nhìn con tôm cô đưa qua, có chút ngạc nhiên.

Nha đầu này không phải vẫn luôn đề phòng anh sao?

Mấy ngày nay, tuy rằng anh đối xử với cô cẩn thận tỉ mỉ, nhưng cô luôn đối xử với anh không nóng không lạnh, cũng không chủ động thân thiết với anh. Vậy mà bây giờ lại chủ động lột tôm cho anh.

Có tiến bộ!

“Cảm ơn vợ!” Đôi mắt đẹp của người đàn ông nheo lại thành một đường, gắp lấy tôm cô đưa rồi bỏ vào miệng ăn với vẻ mặt hạnh phúc: “Ăn ngon lắm! Vợ, em tốt quá!”

Đôi mắt đẹp của anh xuyên qua cặp kính nhìn cô chăm chú, liếc mắt đưa tình, tràn ngập nhu tình mật ý. Trong nháy mắt ấy, không khí xung quanh như cũng bắt đầu toả ra bong bóng màu hồng.

Anh ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần. Gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp nóng rực của anh, nhìn thấy ngũ quan cùng với làn da của anh.

Da anh ấy thật đẹp, Bạch Chỉ không tự chủ được mà nghĩ đến từ “trắng trẻo mịn màng”.

Từ này thường để diễn tả phụ nữ, nhưng không biết vì sao đặt trên người anh lại không hề có cảm giác không thích hợp.

Một người đàn ông lớn lên đẹp như vậy để làm gì chứ!

Bạch Chỉ đang suy nghĩ thì đột nhiên khuôn mặt đang trong tầm mắt của cô lại được phóng đại. Ngón tay anh vuốt nhẹ gương mặt cô.

Ngứa quá…Anh muốn làm gì?

“Anh…” Bạch Chỉ cảnh giác nhìn về phía anh.

“Có hạt cơm này.” Người đàn ông dịu dàng cười với cô.

“Tôi…ăn cơm không cẩn thận…” Mặt Bạch Chỉ lập tức đỏ lên, cô đang ngượng thì thấy ngón tay mang khớp xương rõ ràng của người đàn ông đem cơm dính trên mặt cô bỏ vào trong miệng.

“Anh…” Bạch Chỉ kinh ngạc hô lên một tiếng, không biết vì sao mặt càng ngày càng nóng.

“Ăn ngon.” Anh híp mắt, dịu dàng cười với cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt của anh hiện lên sự dịu dàng. Anh nhìn cô giống như đang nhìn một báu vật được bảo vệ vạn năm. Không khí trong phòng dần trở nên ấm áp.

“Sở Mộ…” Bạch Chỉ thì thầm tên anh trong vô thức, đang muốn nói chuyện thì phát hiện khuôn mặt vốn trắng nõn của anh, không biết từ khi nào đã hiện lên vài nốt mẩn đỏ.

“Mặt anh bị sao vậy?” Cô vô cùng lo lắng vươn tay, cúi đầu kiểm tra nốt mẩn đỏ nổi trên mặt anh.

Lúc Bạch Chỉ còn làm đặc công ở Trung Quốc rất giỏi hạ độc. Một người đầu độc giỏi cũng thường là một người bác sĩ giỏi.

“Anh bị dị ứng hải sản?” Cô nhíu chặt chân mày.

“Không sao, lát nữa là ổn thôi.” Sở Mạch Diễn nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, nụ cười ngày càng rạng rỡ. Không tệ, Đã biết lo lắng cho anh rồi! Tiểu nha đầu tiến bộ nhanh thật.

“Sở Mộ, anh bị dị ứng hải sản sao còn muốn ăn tôm?” Bạch Chỉ càng nhăn mày. Cô nhìn ra được anh hiểu rất rõ tình hình của bản thân, bị dị ứng không phải chuyện ngoài ý muốn.

“Vợ đã tự tay lột tôm cho anh, làm sao anh không ăn được?” Sở Mộ híp mắt, nhìn cô gái trước mặt đang lo lắng, mỉm cười.

“Đồ ngốc, dị ứng chỉ là việc nhỏ thôi. Nặng nhất là ngứa một chút, sẽ nhanh chóng khỏi! Em không cần lo lắng vậy đâu…”

Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt vừa chuyên chú vừa lặng yên, trong nháy mắt Bạch Chỉ có cảm giác như cô đang đi lạc vào một đồng cỏ, nơi đó có nước chảy róc rách và gió nhẹ thổi qua.

“Anh…Sở Mộ, sao anh lại ngốc như vậy…”

“Sao lại ngốc? Em là vợ của anh, em gắp đồ ăn cho anh đã là hạnh phúc lớn nhất rồi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play