Nhà hàng Phương Phi ở thành phố A danh tiếng lẫy lừng chính là thánh địa của nơi xem mắt. Truyền thuyết kể lại rằng có hơn một nửa các cuộc xem mắt tại thành phố A đều diễn ra ở nơi này.
“Chúng ta kết hôn đi.” Bạch Chỉ khẽ đẩy gọng kính, tự tin tràn trề mà nói với người đàn ông xem mắt ngồi đối diện với cô.
Lần đầu tiên gặp mặt, chưa nói được hai câu đã trực tiếp đề ra yêu cầu kết hôn, đối phương nhất định sẽ coi cô như kẻ điên!
Cô chính là muốn cái hiệu quả này. Tốt nhất là trực tiếp dọa anh ta sợ đến mức bỏ chạy ngay lập tức, thế là kết thúc xem mắt!
“Được thôi.”
Nằm ngoài dự kiến của Bạch Chỉ, người đàn ông kia không hề kinh ngạc, cũng không hoảng loạn, chỉ bình tĩnh mà duỗi tay đẩy cái kính đen của mình.
Anh ta vậy mà lại đồng ý rồi?
Bạch Chỉ mở to hai mắt, không dám tin tưởng mà nhìn người đàn ông trước mặt. Sao có thể chứ? Bạch Chỉ nhớ lại thông tin mà chị Hồng cung cấp:
Họ và tên: Sở Mộ.
Giới tính: Nam.
Chiều cao: 188.
Bằng cấp: Khoa chính quy.
Nghề nghiệp: Công nhân viên chức của công ty nào đó.
Tính cách: Trung thực, buồn tẻ, truyền thống.
…
Một người trung thực, buồn tẻ và truyền thống thì làm sao có thể đồng ý kết hôn với một người ngay từ lần đầu tiên gặp mặt chứ?
“Đi thôi.”
Ngay tại lúc Bạch Chỉ đang cực kỳ kinh ngạc, người đàn ông đối diện cô đột nhiên đứng dậy.
“Đi đâu thế?”
“Cục Dân Chính chứ đâu. Cô Bạch không phải nói muốn kết hôn với tôi sao? Thế nào? Cô đổi ý rồi?” Người đàn ông đẩy gọng kính lên, nói với vẻ mặt đương nhiên.
Đổi ý?
Có cái gì mà đổi ý? Bạch Chỉ cô luôn luôn nói chuyện giữ lời! Không phải chỉ là kết hôn thôi sao? Có gì to tát đâu! Dù gì cũng còn hơn là xem mắt vô tội vạ nhiều!
“Đi!” Đầu óc Bạch Chỉ nóng lên, vỗ vỗ ngực, cực kỳ hùng hổ mà nói với người đàn ông ở đối diện.
…
Hai mươi phút sau.
Sảnh lớn của Cục Dân Chính.
Bạch Chỉ nhìn quyển sổ hồng trong tay của mình, đột nhiên cảm thấy có chút “huyền huyễn*”!
*Huyền huyễn: kỳ ảo, cảm giác như không thật.
Cái kia?
Cô cứ như vậy mà kết hôn rồi?
Với một người đàn ông mới quen chưa đầy nửa tiếng?
Loại chuyện này sao lại xảy ra ở trên người cô? Cô chính là người luôn luôn tự xưng mình rất lý trí! Tại sao lúc nãy cô cứ như bị ma nhập mà đi kết hôn với người đàn ông kia?
“Vợ à, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là vợ chồng. Làm phiền em chỉ giáo nhiều hơn!” Người đàn ông thật thà chất phác kia cúi đầu thật sâu với Bạch Chỉ.
“Làm phiền anh chỉ giáo nhiều hơn.” Bạch Chỉ lúng túng cười, việc đã đến nước này, cô cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi, cũng không thể lập tức yêu cầu ly hôn với người ta được chứ?
“Bà xã, có cần đi gặp mẹ vợ chút hay không? Mặc dù chúng ta đã lấy giấy đăng ký kết hôn, nhưng hôn lễ vẫn không thể thiếu. Anh vừa lúc có thể đi bàn bạc với bà ấy về mấy công tác chuẩn bị cho lễ cưới…”
“Không vội! Không vội! Hôm nay tôi còn có chút việc, hôm nào tôi lại giới thiệu cho hai người gặp mặt.” Bạch Chỉ vội vàng lắc đầu, tuy rằng “mẫu thân đại nhân”* nhà cô mỗi ngày bắt cô đi xem mắt kết hôn, nhưng mà nếu mẹ già mà biết cô đã kết hôn với một người đàn ông mới gặp chưa được nửa tiếng, khẳng định bà ấy sẽ đánh chết cô mất!
*“Mẫu thân đại nhân” là cách gọi mẹ một cách dí dỏm, được sử dụng ở ngôn ngữ mạng Trung Quốc. (大人 - đại nhân: chỉ người lớn tuổi, người bề trên hoặc người có quyền lực/quan lớn.)
“Được, nghe theo bà xã.” Người đàn ông gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn nói.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, trái tim vốn dĩ đang treo lơ lửng của Bạch Chỉ hơi nhẹ nhõm.
Người đàn ông này thoạt nhìn nhã nhặn, lịch sự. Kết hôn với anh ta cũng còn hơn là kết hôn với một tên đàn ông tệ bạc không đáng tin, hơn nữa, nhìn anh ta có vẻ khá dễ bắt nạt…
“Bà xã, em đừng nhìn anh như vậy, anh… Anh không quen lắm…” Người đàn ông thấy Bạch Chỉ nhìn chằm chằm vào mình, lập tức có hơi ngại ngùng mà cúi đầu.
Ui… Còn mặt đỏ nữa chứ!
Thời buổi này vậy mà lại còn có người đàn ông dễ ngại ngùng như vậy! Ở một cái xã hội mà khắp nơi toàn là trai đểu như này, người đàn ông ngoan ngoãn như vậy, lại nhã nhặn lịch sự thì quả thực chính là giống như một báu vật quốc gia!
Thôi!
Giấy đăng ký kết hôn cũng ký rồi, trước mắt cứ tạm thời để như vậy đi. Ít nhất là sau này cô không phải bị “mẫu thân đại nhân” suốt ngày bắt đi xem mắt nữa. Bạch Chỉ yên lặng mà an ủi chính mình ở trong lòng.
“Cái kia… Anh Sở, tôi còn có chút việc, đi trước nhé! Chúng ta lúc sau lại liên hệ! Tạm biệt…” Sau khi nói xong, cô phất tay với người đàn ông rồi lập tức xoay người cất bước đi.
Cô không biết rằng trong nháy mắt khi cô quay người rời đi, người đàn ông vốn đang mỉm cười rất ngoan ngoãn lại đột nhiên thu lại nụ cười, khuôn mặt tuấn tú vô cùng cũng thay đổi thành một khuôn mặt tà nịnh*, giảo hoạt khiến người không nắm được.
*Tà nịnh: xấu xa, gian xảo.
Chạy trốn còn rất nhanh cơ đấy!
Có điều, Bạch Chỉ, em không chạy thoát được đâu! Trò hay mới vừa bắt đầu mà thôi.