Sở Mạch Diễn duỗi tay chỉ chỉ phòng khách, theo hướng anh nhìn qua, Bạch Chỉ thấy được một thùng băng vệ sinh, ngay lập tức mặt cô đỏ lên.

Thùng băng vệ sinh này buổi sáng cô mới mua, cô là một người sợ phiền, không thích mỗi lần nghỉ lễ là phải đi mua thêm băng vệ sinh. Vậy nên cô có thói quen mỗi lần mua là mua sẵn một thùng, tốt nhất là dùng được cho cả năm luôn.

Thùng băng vệ sinh này là hồi sáng cô đi mua ở siêu thị rồi khiêng lên bởi vì vội đi học mà lấy về xong cô để luôn ở phòng khách. Cô quên mất bây giờ bản thân không còn sống một mình, trong phòng này còn có một người đàn ông!

Huhuhu…

Cô không dám tưởng tượng lúc Sở Mạch Diễn nhìn thấy đống băng vệ sinh này đã nghĩ như thế nào nữa.

Thật là mất mặt! Cô vậy mà để cho anh ta thấy đồ riêng tư của mình, hơn nữa còn tận một thùng…

“Cái kia…Để tôi đi dọn…” Bạch Chỉ vội vội vàng vàng từ ghế đứng lên.

“Không vội, uống canh trước đã.” Sở Mạch Diễn giữ Bạch Chỉ ngồi lại trên ghế dựa, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, nói: “Nguội rồi uống sẽ mất ngon.”

Giọng nói của anh thật ôn nhu, trong nháy mắt ấy, Bạch Chỉ có cảm giác như ngã vào kẹo bông gòn mềm mại vậy.

Thật ngọt ngào!

“Nhưng mà…Như vậy bất lịch sự quá…Sao tôi lại để anh nhìn thấy mấy thứ này được chứ…Tôi…Tôi thu dọn trước đã…”

“Đồ ngốc, có dọn thì cũng là anh dọn chứ. Đã nói là việc nhà anh làm hết mà!” Sở Mạch Diễn duỗi tay sờ đầu tóc mềm mại của Bạch Chỉ.

“Sao mà để cho anh dọn được. Anh là đàn ông mà…”

“Đồ ngốc, có sao đâu? Anh là chồng của em.” Giọng Sở Mạch Diễn càng thêm dịu dàng: “Anh định sau khi ăn cơm xong sẽ thu dọn, nhưng mà xem ra nếu như không cất nó trước thì bảo bối nhà anh không có tâm tình để ăn cơm rồi.”

Sở Mạch Diễn vừa nói vừa đứng lên đi ra phòng khách.

Bạch Chỉ nhanh chóng buông chén, vừa định đi ngăn cản thì Sở Mạch Diễn đã bê thùng băng vệ sinh lên.

“Ngoan ngoãn uống canh đi, đừng lộn xộn.” (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Anh nói với Bạch Chỉ đang muốn đứng lên, âm thanh mang theo sự bá đạo không thể từ chối, rồi lại dịu dàng, chiều chuộng như vậy. Đặc biệt là ánh mắt của anh khi nhìn cô, cứ như có thể làm cô tan chảy bất cứ lúc nào.

Sở Mộ, người đàn ông này…

“Nghĩ gì thế?” Sở Mộ cất đồ xong trở về, dịu dàng nhìn Bạch Chỉ chăm chú: “Uống canh xong rồi? Mau ăn cơm đi! Ăn trước một con tôm.”

Anh vừa nói vừa lột vỏ tôm rồi đưa cho Bạch Chỉ.

“Anh ăn đi, tôi tự lột vỏ được, ô…” Bạch Chỉ ngượng ngùng nói.

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông đã đem tôm bỏ vào trong miệng cô.

Hương vị hải sản tươi ngon tràn ngập trong miệng Bạch Chỉ, thật là ngon.

“Anh bỏ nhiều gừng lắm à?” Bạch Chỉ hỏi, tôm có vị gừng rất nồng.

“Đúng vậy.” Người đàn ông gật gật đầu: “Con gái lúc mới thoát chết thân thể khá yếu, hải sản tính hàn vốn là không nên ăn nhiều. Nhưng mà em lại không có hải sản thì không vui cho nên anh bỏ nhiều gừng một chút để giảm bớt. Tuy nhiên cũng không thể ăn nhiều được.”

“Gan heo bổ máu.” Anh vừa dịu dàng nói vừa gắp cho cô một miếng gan heo.

Âm thanh dịu dàng ấy không biết từ khi nào đã tác động đến sâu trong nội tâm cô. Anh vì cô mà suy nghĩ nhiều và tinh tế đến vậy.

Ngoại trừ mẹ cô, chưa từng có ai đối xử với cô tốt như vậy cả.

Vậy mà cô còn nghi ngờ anh chỉ bởi vì một cuộc điện thoại không rõ lai lịch.

Lúc này, đột nhiên Bạch Chỉ cảm thấy rất áy náy, cô cầm một con tôm, cẩn thận lột vỏ rồi đưa cho Sở Mộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play