Hạnh phúc lớn nhất à?
Bạch Chỉ thầm thở dài, trong lòng càng cảm thấy tội lỗi hơn.
Người đàn ông này đối xử tốt với cô và tin tưởng cô như vậy mà cô lại nghi ngờ anh chỉ vì một cuộc điện thoại…
Đúng là không nên!
Chỉ là một cuộc điện thoại thôi mà, đâu chứng minh được điều gì. Hơn nữa người kia còn liên tục gọi “Anh Diễn”, tên của Sở Mộ cũng không có chữ Diễn! Chắc chắn là gọi nhầm rồi…
Bạch Chỉ, mày cũng đa nghi quá rồi!
Cho tới bây giờ thì ngoài mẹ ra chỉ có Sở Mộ là người đối xử với cô tốt nhất! Nếu như cứ nghi ngờ anh như vậy thì tương lai làm sao sống chung bình thường được.
…
Ăn xong cơm chiều, Sở Mộ giành đi rửa chén, Bạch Chỉ lấy điện thoại ra nhắn cho bạn tốt.
Mộc: [Thủy, không cần điều tra nữa! Tao tin tưởng anh ấy.]
Nhắn xong tin nhắn, Bạch Chỉ buông điện thoại, yên lặng ngồi trên ghế trong phòng ăn, nhìn qua cửa kính trong suốt vào phòng bếp.
Sở Mộ đang cúi đầu rửa chén, tuy động tác không trôi chảy nhưng rất tập trung. Nghiêm túc rửa từng cái chén giống như đó không phải là chén ăn cơm mà là những tác phẩm nghệ thuật.
Rửa có mấy cái chén thôi mà sao anh lại đẹp mắt và làm rung động lòng người vậy chứ?
Bạch Chỉ bĩu môi, nheo nheo mắt, nhịn không được liếc mắt thêm một cái. Hình như anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cô nên quay đầu lại, cười nhẹ với cô.
Nụ cười cùng với lông mi cong cong, cứ như có gió xuân thổi qua, dịu dàng động lòng người làm người ta cảm thấy năm tháng thật tươi đẹp.
Giá như cuộc sống lúc nào cũng đẹp như vậy thì hay biết mấy!
Sở Mộ, hi vọng anh đáng giá để tôi tin tưởng…
Phía bên kia, điện thoại của Sở Mộ reo, bạn anh gửi tin nhắn đến.
Mộc Phong Hề: [Tụ họp! Cậu có đi được không? Quán bar Vong Xuyên, tôi bao! Mọi người đều đến rồi, chỉ thiếu mỗi cậu thôi đó!
Sở Mạch Diễn nhướng mày, đôi môi cười quyến rũ, đôi mắt đen tà mị làm anh cứ như một con hồ ly giảo hoạt. So với bộ dạng dịu dàng, ngoan ngoãn lúc nãy hoàn toàn khác nhau.
“Được.”
Ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh nhắn lại một chữ.
Sau khi nhắn tin xong, Sở Mạch Diễn quay đầu, nhìn về phía Bạch Chỉ bên ngoài, vẻ mặt giảo hoạt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ dịu dàng ngoan ngoãn thường ngày.
“Vợ ơi, buổi tối anh có việc muốn đi ra ngoài, có được không?” Lúc anh nói chuyện đã trở thành bộ dáng dịu dàng, ngoan ngoãn. Ra vẻ “tất cả nghe theo ý của lãnh đạo”. Thật ra anh biết rõ Bạch Chỉ không thể nào không đồng ý.
“À, được! Chú ý an toàn!” Bạch Chỉ ôn hòa gật gật đầu, sau đó cô nghĩ ngợi rồi theo bản năng mà buộc miệng nói: “Về sớm một chút.”
“Hả? Vợ, em mới nói gì?” Anh nhướng mày, đôi mắt đen nhánh ấy trở nên sáng lạ thường.
“Tôi nói được thôi.” Bạch Chỉ nói.
“Câu sau.”
“Chú ý an toàn…”
“Câu sau đó nữa là gì?”
“Về sớm một chút…”
“Được!”
Người đàn ông tươi cười rạng rỡ, lông mày giãn ra cứ như những lời này của cô làm anh cảm thấy rất thoải mái.
“Anh sẽ cố gắng về sớm, chờ anh.”
Trước khi đi, anh nheo mắt cười với cô, nụ cười đó vừa đẹp đẽ vừa ấm áp, giống như mặt trời ấm áp vào tháng tư.
Bạch Chỉ nhìn bóng dáng anh rời đi, không biết vì sao lại có một chút chờ mong. Chờ mong anh sẽ nhanh chóng về, cảm giác này giống như người vợ đang chờ đợi chồng mình về nhà. Ngọt ngào nhưng cũng có một chút lo lắng…