Anh Diễn?
Nghe thấy xưng hô này, Bạch Chỉ có chút hoang mang: “Lộn số à?”
Cô theo bản năng buột miệng thốt ra, không phải là nói với người trong điện thoại mà là tự lẩm nhẩm, ai ngờ lại bị người ở đầu dây bên kia nghe được.
“Cô là ai? Sao cô lại nghe điện thoại của anh Diễn?” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói không vui của cô gái, lại nói: “Tôi cảnh cáo cô, cách xa anh Diễn của tôi một chút! Tôi mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh ấy! Cái đám hồ ly tinh các người thức thời một chút cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí!”
Cô gái nói xong thì lập tức cúp điện thoại, có thể nhìn ra được là cô gái đó rất tức giận, hơn nữa từ giọng điệu cực kỳ chắc chắn của cô ta, hình như cũng không giống đang gọi lộn số...
Chuyện gì thế này?
Đây rõ ràng là điện thoại của Sở Mộ mà? Tại sao lại có một người con gái gọi điện thoại tới, lại gọi anh ta là “anh Diễn”, còn tự xưng mình là vị hôn thê của anh ta?
Đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Chỉ cau chặt lại, không biết vì sao cô có chút sợ hãi không dám tiếp tục suy nghĩ thêm...
Chẳng lẽ đúng như Thủy nói như vậy, tất cả những gì người đàn ông này làm đều là giả vờ? Người đàn ông này làm bộ xem mắt, rồi kết hôn cùng chính mình sau đó diễn vai một người đàn ông tốt? Nhưng mà tại sao anh ta lại làm như vậy?
Bạch Chỉ cau mày càng lúc càng chặt, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt vào nhau, thật lâu sau mới nặng nề thở dài một hơi, sau đó cô cầm điện thoại lên, gõ một dòng:
Mộc: [Thủy, mày tra giúp tao một người.]
Thủy: [Ai thế?]
Mộc: [Sở Mộ.]
Thủy: [Hả? Sở Mộ? Đây không phải là người đàn ông tốt thuộc hàng sắp tuyệt chủng của mày sao?]
Mộc: [Ừ.]
Thủy: [Không phải mày nói chỉ muốn đơn giản tin tưởng một người, không muốn tính kế gì với người đó sao? Vả mặt nhanh như vậy?]
Bạch Chỉ nhìn tin nhắn mà bạn thân gửi đến, theo bản năng mà cắn xuống đôi môi đỏ.
Đúng vậy! Không lâu trước đây cô mới vừa nói với Thủy chính mình chán ghét cuộc sống chỉ toàn lừa dối và tính kế, chỉ muốn vô cùng đơn giản mà tin tưởng một người, bình tĩnh yên ổn mà sống, sao lại nhanh như vậy đã vả mặt…
Mộc: [Tao cũng rất muốn tin tưởng anh ta, nhưng mà…]
Cái giọng nói nũng nịu trong điện thoại kia, cái tiếng “anh Diễn” không ngừng vọng đi vọng lại, một câu “vị hôn thê” kia… đều không ngừng quanh quẩn trong đầu cô…
Thủy: [Tao hiểu rồi, cứ giao cho tao đi!]
“Bà xã, ăn cơm nào!”
Bên ngoài truyền đến giọng nói dịu dàng của người đàn ông.
“OK, tới đây!” Bạch Chỉ nhẹ nhàng mà đáp, sau đó nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Thủy.
Mộc: [Tao đi ăn cơm, lát nữa nói chuyện.]
******
“Bà xã, mau ngồi xuống ăn đi!”
Bạch Chỉ vừa mới vào bếpđã thấy Sở Mạch Diễn bưng món ăn cuối cùng vừa nấu xong đặt lên bàn, sau đó anh hơi híp mắt, vô cùng dịu dàng mà nhìn cô, trong hai con ngươi đen nhánh kia tràn ngập sự cưng chiều.
Anh đeo tạp dề bên ngoài, bên trong mặc một chiếc áo sơ mi trắng đi làm. Anh vừa tan tầm đã trở về nấu cơm cho cô, sợ cô chờ lâu rồi dạ dày sẽ không thoải mái, thậm chí anh chưa kịp thay quần áo đã đi thẳng vào phòng bếp.
“Trước khi dùng cơm thì húp một ngụm canh thì dạ dày sẽ không đau. Bà xã, trước tiên uống một ngụm canh để làm ấm cơ thể đi. Đây là canh nhãn chà là đỏ* anh đặc biệt nấu cho em, bổ máu, rất thích hợp cho em uống hôm nay đó…” Sở Mạch Diễn dùng một cái bát nhỏ, múc đầy một chén canh nóng hổi, đưa cho Bạch Chỉ.
*Hình ảnh minh họa:
Thích hợp cho cô uống hôm nay?
Bổ máu?
Bạch Chỉ lập tức hiểu rõ hàm ý trong lời nói của anh - bởi vì cô đến tháng, cho nên anh đặc biệt nấu canh nhãn chà là đỏ bổ máu cho cô.
“Sao anh lại biết hôm nay tôi… Thích hợp uống cái này thế?” Bạch Chỉ hỏi tương đối hàm súc, tuy là cô và anh đã đăng ký kết hôn, hơn nữa cũng đã dọn đến sống chung, nhưng có điều giữa bọn họ cũng không phát sinh bất cứ quan hệ thực chất nào, vẫn luôn là phân phòng ngủ.