Cùng với âm nhạc, có hơi thở đặc
trưng nam tính, khoá chặt cả người Bạch Chỉ, rất muốn chiếm hữu!
Âm nhạc còn đang bật…
“Hoa trong lòng, anh muốn đưa em về
nhà, ở quán bar khuya đó, không cần biết thật hay giả, cứ quẩy hết mình đi,
quên chuyện thích Lata đi, cậu là Karma quyến rũ nhất đó biết không*…”
Tiếng hát của người đàn ông lại lần
nữa lọt vào tai cô, tràn ngập sự hiền từ, dịu dàng, như mê hoặc lòng người,
khiến người khác không nhịn không được mà muốn lại gần giọng anh…
“Hờ hơ…hơ hớ…”
Một đoạn bài hát kết thúc, Bạch Chỉ
cúi đầu, nhấp từng ngụm mà thở gấp, cả người mềm như bông mà ngã vào trong lòng
anh…
“Mệt sao?” Anh ôm cô, thì thầm bên
tai cô.
“Ừ.” Người con gái khẽ thở gấp.
“Thể lực không được tốt!”
Anh yêu chiều mà nhẹ nhàng chạm vào
chóp mũi cô, khom lưng ôm cả người cô lên, đi về phía phòng ngủ…
“Vợ à, nói cho em một bí mật, đa số
mọi người đều thích hoa mẫu đơn kiều diễm, hoa hồng quyến rũ, anh chỉ thích duy
nhất là hoa Angelica dahurica.”
Anh chăm chú nhìn cô, con ngươi sâu
thẳm giống như đêm tối tĩnh mịch huyền bí, trong ánh mắt vừa rồi không có sự hài hước, tia sáng ngắt quãng,
dường như chỉ muốn nhìn thấy nội tâm bên trong của cô.
“Hoa bạch chỉ thơm khắp nhà, trong
chốc lát, mùa thu tràn vào Giang Hương**.”
Anh ghé đến bên tai cô, nhẹ nhàng mà
thì thầm, hơi thở nóng bỏng và quyến rũ, như màu đỏ lâu khô nhất, cứ như vậy mê
hoặc lòng người…
“Sở Mộ…” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh,
âm thanh chuyển động nhẹ nhàng.
Bạch Chỉ say, trong nháy mắt, cô cảm
thấy dường như chính cô chưa hiểu được lời anh nói đến hoa bạch chỉ, vẫn là cô…
Anh hôn xuống, như nước mưa, từng
chút từng chút một, dừng trên mặt cô, trên người, không khí trở nên vô cùng
nóng bỏng, trái tim, bắt đầu chìm, chìm dần, chìm dần xuống…
“Bíp bíp bíp…Bíp bíp bíp…”
Tiếng điện thoại vang lên.
“Không…”
Người đàn ông trên giường cau mày
“Đừng để ý đến nó…”
Lòng Bạch Chỉ rung động, cánh tay
theo bản năng xuyên qua vòng eo mảnh mai cường tráng, đan chặt vào nhau, đôi
môi đỏ hé mở…
“Bíp bíp bíp…Bíp bíp bíp…Bíp bíp
bíp…”
Nhưng mà, điện thoại kia lại một lần
nữa vang lên, người gọi điện thoại dường như rất kiên nhẫn, mặc dù không có
người nghe, vẫn kiên cường bất khuất như cũ, gọi hết cuộc này đến cuộc khác,
cuối cùng, khiến Bạch Chỉ bên cạnh tụt hứng.
“Sở Mộ, điện thoại của em…” Cô hơi
bực nhìn anh.
Rốt cuộc là đứa nào không biết thức
thời!
Giờ khắc này, Sở Mạch Diễn hận không
thể chém cho chiếc điện thoại kia nghìn nhát dao.
Lúc đó, Bạch Chỉ đã duỗi tay ra nhận
điện thoại.
“Chào…Hạ Hạ…”
“Tiểu Bạch, giọng cậu làm sao vậy?
Nghe chán quá, không thoải mái sao?” Điện thoại bên kia truyền đến giọng lo
lắng của Lâm Bán Hạ.
“À…”
Bạch Chỉ kêu lên một tiếng, lúc này
cô nàng mới phát hiện giọng của chính mình có hơi ngọt quá…
*lời bài hát “Sói hoang disco” - Diêu Trí Hâm * *Câu thơ của nhà thơ Chiêm Anh (1413-1484), quê ở Quý Châu
Vệ (nay là Quý Dương Quý Châu, Trung Quốc), sống dưới thời nhà Minh.