Chỉ cần vợ anh thích đừng nói là
chuyện hát một bài mà anh không thích hay là nhảy một điệu đơn giản như vậy thì
cho dù là lên núi đao xuống biển lửa thì anh cũng nguyện làm cho bằng được.
Sở Mạch Diễn lấy điện thoại lên bắt
đầu vô cùng nghiêm túc nghiên cứu lời bài hát và bài nhảy.
Bạch Chỉ đương nhiên biết người đàn
ông này nhìn thế nào cũng không giống với người thích phong cách âm nhạc này,
bảo anh hát bài này thật sự làm khó cho anh, thật ra, cô chỉ muốn giỡn với anh
mà thôi, thật không ngờ vậy mà anh thật sự đi nghiên cứu bài hát này, hơn nữa
còn nghiêm túc như vậy, chuyên chú như vậy.
Sở Mạch Diễn bất động chăm chú nhìn
màn hình điện thoại, ánh đèn trong phòng khách chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của
anh, lộ ra vẻ dịu dàng say người, đôi môi không dày cũng không mỏng hơi mím
lại, gợi cảm mà tao nhã, khiến người ta nhịn không được mà muốn lao tới hôn
anh.
Trời ạ!
Cô đang nghĩ cái gì vậy! Sao cô lại
biến thành sắc nữ rồi, cô là một cô gái đoan trang cấm dục đấy nhé, trước nay
cô vốn không có hứng thú với đàn ông.
Dừng lại! Dừng lại! Đừng nghĩ vớ
nghĩ vẩn nữa!
Bạch Chỉ cố gắng lắc lắc đầu.
“Được rồi.” Sở Mạch Diễn bỏ điện
thoại xuống, nói.
“Hát được rồi?” Bạch Chỉ chớp chớp
mắt không dám tin nhìn Sở Mạch Diễn, như vậy thì cũng nhanh quá đi? Với tốc độ
lúc nãy chắc là mới xong được một nửa nhỉ?
Mới học một nửa mà đòi hát rồi?
Trình cảm nhạc tốt quá đi!
“Ừm.” Người đàn ông nhẹ nhàng chớp
chớp mắt với cô: “Vợ à, em nhìn kỹ đây.”
Sau khi nói xong, nhạc đệm vang lên,
giọng hát trầm ấm êm dịu của người đàn ông vang lên.
“Đóa hoa trong lòng anh, anh muốn
đưa em về nhà, trong quán bar đêm hôm đó, ai quan tâm đó là thật hay giả...”
Phát âm tiếng Quảng Đông vô cùng
chuẩn, âm thanh mang theo từ tính, ấm áp vang vọng cả bên ngoài lẫn căn phòng
như tách cà phê nghi ngút khói, hương cà phê quyện vào, làm ấm lòng cả mùa
đông.
Hay quá đi!
Đây chắc chắn là cái cảm giác “lỗ
tai mang thai” trong truyền thuyết.
Bạch Chỉ chưa từng nghĩ tới người
đàn ông nhìn có vẻ như khúc gỗ, lại cứng nhắc này hát lên lại động lòng người
như vậy, cô nghe đến mê mẫn, cũng không để ý tới cánh tay dài của Sở Mạch Diễn
ở phía sau từ lúc nào chậm rãi vươn tới đem cô ôm trọn vào trong lòng.
Ngay khoảnh khắc đó, Bạch Chỉ chỉ
cảm thấy hơi thở của người đàn ông này thật mãnh liệt, gắt gao vây lấy cô, bên
tai cô là giọng hát của anh, từng chữ từng chữ một phát ra từ đôi môi mỏng của
anh, đốt cháy tai cô, mang theo sự mê hoặc.
Nóng quá...
Anh không thể hiện phần rap mà nắm
lấy tay cô nhẹ nhàng kéo đi, thân thể nóng hổi của anh dán chặt lấy cô, sau đó
ôm chặt lấy eo cô.
“Không...”
Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật với
một người đàn ông như vậy, Bạch Chỉ có chút không quen, theo bản năng cô muốn
trốn đi nhưng Sở Mạch Diễn đâu cho cô cơ hội đó, anh nắm lấy tay cô rồi xoay
một vòng, sau đó một tay anh giữ lấy gáy cô, một tay khác ôm lấy eo cô, người
anh tiến sát lại người cô.
Môi của hai người chạm vào nhau.
"Bùm bụp... bùm bụp...” Trong
lồng ngực dường như có một con nai đang bồn chồn nhảy lên, như thể nó có thể
nhảy ra khỏi lồng ngực của cô bất cứ lúc nào vậy, cả người Bạch Chỉ giống như
đang bốc hỏa, không biết phải làm sao...
Đây là nụ hôn đầu của cô đó!!!
Rõ ràng là anh hát nhảy cho cô nghe,
sao lại phát triển thành thế này rồi?
“Đồ ngốc, căng thẳng vậy làm gì? Thả
lỏng chút...”
Người đàn ông nhẹ nhàng thầm thì bên
tai cô, âm thanh tràn ngập từ tính, giống như muốn làm người ta mê muội, không
biết tại vì sao, trong lòng Bạch Chỉ bắt đầu ngứa ngáy, ý thức dần trở nên mơ
hồ, một đôi tay nhỏ bé vô thức ôm lấy eo của anh...