“Có thể là vô tình bị cảm…haizz…”
Bạch Chỉ ra vẻ bình tĩnh mà nhè nhẹ nói, tìm lấy cái cớ, nhưng cô vừa mới dứt
lời thì đã đụng ngay vào con ngươi thâm sâu.
Sở Mạch Diễn híp mắt, như suy nghĩ
gì đó nhìn cô, không biết vì sao, cô cảm thấy cặp mắt đen nhánh của anh có ẩn ý
gì đó…
Bạch Chỉ có cảm giác như nói dối bị
bắt ngay tại trận! Trái tim nhỏ bất ổn vì chột dạ, tim lại bắt đầu đập nhanh
hơn.
“Cậu bị cảm sao? Phải chú ý giữ ấm
nhé!” Cũng may Lâm Bán Hạ cũng không nghĩ nhiều: “Cậu sống một bên ngoài một
mình tớ không yên tâm, sao cậu không quay về trường học sống cùng tớ…”
“Không được.”
Bạch Chỉ còn chưa kịp trả lời, người
đàn ông bên cạnh cô mở miệng trước. Đứa con gái đáng chết, gọi điện thoại làm
hỏng chuyện tốt của anh và cô anh còn chưa tính, cư nhiên còn ý đồ bắt cóc
người vợ bên cạnh anh…Thật to gan!
Bạch chỉ hơi sững sờ, hoài nghi nhìn
Sở Mạch Diễn …sao anh lại biết trong điện thoại đang nói cái gì!
“Đồ ngốc, em đang mở loa ngoài.” Sở
Mạch Diễn thấy bộ dạng kinh ngạc của cô, có chút buồn cười nhìn cô.
“A!” Lúc này Bạch Chỉ mới ý thức
được lúc nãy bản thân nhận điện thoại trong hoang mang, trong phút chốc bấm
nhầm.
“Làm sao vậy?” Lâm Bán Hạ nghe tiếng
hét ngạc nhiên của cô vô cùng quan tâm hỏi: “Sao lại có giọng đàn ông vậy? Liệu
có phải dâm tặc vào nhà không?”
Dâm tặc?
Sở Mạch Diễn nhướng mày, nhìn Bạch
Chỉ…sau lưng cô đều gọi anh như thế.
“Không phải đâu! Tuyệt đối không
phải! Em thề!” Bạch chỉ vội vàng phủ nhận.
Lời cô nói là thật, dâm tặc là cách
Lâm Bán Hạ gọi anh, không liên quan đến cô! Bạn tốt của cô rất lo lắng cho cuộc
hôn nhân đột ngột của cô, với đối tượng kết hôn của cô lại càng không yên tâm…
“Cậu nói cái gì vậy?” Lâm Bán Hạ
hoang mang hỏi.
“Không có gì! Đúng rồi, Hạ Hạ, cậu
gọi nhiều cuộc điện thoại cho tớ như vậy là có chuyện gì sao?” Bạch Chỉ vội
vàng nói sang chuyện khác.
“Tiểu Bạch, cậu đã quên rồi sao? Hôm
nay là ngày cuối cùng tổ chức cuộc thi
thiết kế Phong Hề, cậu dặn riêng tớ gọi điện thoại cho cậu, nhắc nhở cậu đừng
quên nộp bản thảo!” Lâm Bán Hạ nói ở đầu bên kia điện thoại.
“A …hôm nay là ngày cuối cùng! Thiếu
chút nữa thì quên! Hạ Hạ cảm ơn cậu, tớ đi nộp bản thảo trước, nếu không thì
không kịp mất…” Bạch Chỉ nghe Lâm Bán Hạ nói, thiếu chút nữa nhảy dựng lên ở
trên giường.
“Ừ ừ! Nhanh lên thôi!” Lâm Bán Hạ
nói một cách nhẹ nhàng ở phía bên kia điện thoại.
“Ừ ừ.”
Lúc sau Bạch Chỉ cúp điện thoại,
liền vội vàng nhảy từ trên giường xuống định đến thư phòng nộp bản thảo, nhưng
xuống giường trong nháy mắt, cô ngây người…
Quần áo trên người cô đều đã bị cởi
hết sạch, thu người lại, nhìn qua gương to phía trước, cô nhìn thấy chỗ xương
quai xanh của mình như vết đỏ hồng như dâu tây của mình…
Biểu hiện công khai rằng vừa rồi đã
có một trận vận động kịch liệt…
Trời ơi!
Tại sao lại như vậy?
Cô cùng anh…
Cô không dám nghĩ đến nếu không có
cuộc điện thoại của Hạ Hạ, giữa bọn họ sẽ phát sinh cái gì…
Hôm nay nụ hôn đầu tiên đã không
còn, còn cùng anh…
Không!
Không thể như vậy!
“Đồ ngốc, đừng đứng đó mãi, sẽ cảm
lạnh.” Sở Mạch Diễn thấy Bạch Chỉ nhìn chằm chằm vào gương đến ngơ người, vội
vàng duỗi tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng mình.
Nhiệt độ nóng nực của anh bao vây
cô, phảng phất ngọn lửa bên cạnh như muốn thiêu đốt cô, xua tan đi lạnh lẽo,
khiến nhiệt độ cơ thể cô cũng tăng theo, dường như cũng muốn bùng cháy theo
anh…