“Sở! Mộ!” Bạch Chỉ tức giận đùng
đùng đuổi đánh Sở Mạch Diễn. Tức chết cô rồi!
“Vợ à, anh nói sự thật mà, bạch chỉ
có công năng trừ bệnh, hút ẩm, tiêu mủ, thúc đẩy cơ bắp phát triển, thúc đẩy
tuần hoàn máu, giảm đau, là phương thuốc tốt để chữa đau bụng kinh, thời Bắc
Tống có ghi chép rằng con gái của một nhà thương gia giàu có bị đau bụng dữ dội
khi tới kỳ kinh nguyệt, khiến cơ thể ngày một sa sút, thương gia giàu có đó đưa
cô gái ấy đến tìm các thầy thuốc có tiếng ở Kyoto nhưng đều bó tay, tình cờ một
lần gặp một ông lão hái thảo dược, ông lão lấy ra một bó bạch chỉ tặng cho cô
ấy, cô gái ấy trở về nhà uống vài lần thì không còn đau nữa.”
“Được rồi! Anh chỉ cây dâu mắng cây
hòe cũng thôi đi, giờ còn dẫn sách Kinh ra mắng nữa! Quá đáng lắm rồi đó! Em
phải giết chết anh!” Bạch Chỉ không khách khí mà vung nắm đấm lên xông tới
người đàn ông trước mắt.
*指桑骂槐: chỉ cây dâu mắng cây hòe hay chỉ chó mắng mèo là cách chửi vòng vo,
mánh khóe.
“Vợ à tha mạng! Tha mạng a!” Sở Mạch
Diễn lập tức giơ tay đầu hàng.
“Muốn em tha mạng cho anh phải
không? Thế hát một đoạn "Dã Lang Disco” cho em nghe đi.” Bạch chỉ hai tay
chống eo, vô cùng hung hãn nói với Sở Mạch Diễn.
“Dã Lang Disco? Là cái gì vậy?” Cả
khuôn mặt Sở Mạch Diễn mù mịt nhìn cô vợ nhỏ nhà mình.
“Bài Dã Lang Disco nổi như vậy mà
anh cũng không biết hả? Bài hát nổi trên tiktok ấy! Không phải là anh không
dùng tiktok đấy chứ?” Bạch Chỉ không dám tin mắt mở lớn.
“Không dùng.” Sở Mạch Diễn nhẹ nhàng
lắc đầu, theo anh thấy những ứng dụng video này chỉ tổ lãng phí thời gian.
“Dù sao em cũng không quan tâm, anh
muốn em tha thứ cho anh thì anh phải hát Dã Lang Disco cho em nghe!” Bạch Chỉ
bĩu môi, cũng không muốn cùng anh thảo luận thêm.
“Nhưng mà anh không biết hát thì
phải làm sao, vợ à...” Sở Mạch Diễn đáng thương nhìn Bạch Chỉ.
“Không biết hát thì có video đó, em
tin anh thông minh như vậy thì rất nhanh anh sẽ học được thôi.” Bạch Chỉ vừa
nói vừa tìm video đưa tới cho Sở Mạch Diễn, không biết vì sao anh càng không
muốn hát thì cô càng muốn anh phải hát.
“Không chỉ hát thôi mà còn phải
nhảy, không thì em không tha thứ cho anh đâu!”
“Còn phải nhảy?” Sở Mạch Diễn nghe
lời này xong thì lông mày anh lập tức nhướng lên: “Vợ à, một người đàn ông như
anh, em bảo anh vừa hát vừa nhảy thì còn ra thể thống nào nữa.”
“Em nhớ có người đàn ông nào đó nói
với em muốn làm một người đàn ông tam tòng tứ đức! Để em nghĩ xem tam tòng là
chỉ cái gì đây, hình như là vợ ra ngoài thì phải đi theo, lệnh của vợ thì phải
phục tùng, vợ có nói sai thì cũng phải giả điếc. Nhanh vậy mà đã quên rồi?”
Bạch Chỉ nhìn khuôn mặt khó xử của Sở Mạch Diễn, cô che mặt khóc thút thít:
“Huhuhu, đúng là miệng của đàn ông toàn nói mấy lời dối trá, không thể tin được
lời nói của đàn ông.”
“Được rồi, được rồi. Anh hát là được
phải không! Đừng khóc nữa nhé.” Sở Mạch Diễn nhìn dáng vẻ này của Bạch Chỉ thì
lập tức phát hoảng, vội vàng tiến lên ôm lấy cô.
“Thật sao?” Cô gái đang úp mặt trong
lòng bàn tay bỗng ngẩng đầu lên, dùng cặp mắt to đen nhánh lấp lánh nhìn anh,
vô cùng nhanh nhảu.
Nha đầu này, vậy mà lại lừa anh!
Sở Mạch Diễn bất mãn vươn tay xoa
đầu, muốn phát khùng rồi lại nhìn thấy người phụ nữ híp mắt cười với anh.
“Chồng à, em đợi anh hát cho em
nghe.”
Vậy mà cô lại gọi anh là chồng!
Ngay khoảnh khắc này Sở Mạch Diễn
chỉ cảm thấy cả cơ thể mình trở nên vô lực, đến cả trái tim anh cũng giống như
muốn tan chảy theo vậy, cảm giác bất mãn trong lòng lập tức biến mất sạch sành
sanh.
Nha đầu nhỏ tiến bộ không ít!
“Em đợi đó.”
Thế là một người mà luôn coi thường
loại văn hóa đại chúng này như Sở Mạch Diễn lại lấy điện thoại lên bắt đầu
nghiên cứu bài hát "Dã Lang Disco".
Sở Mạch Diễn từng học qua âm nhạc cổ
điển, tinh thông các loại nhạc cụ, trình ngấm nhạc cũng rất tốt, bài hát
"Dã Lang Disco" được mọi người yêu thích này theo anh thấy thì thật
sự là một chút tính nhạc cũng không có! Anh không hề thích bài hát đó cho dù là
một chút! Nhưng phải làm sao khi vợ anh thích đây.