Buổi chiều ở rừng rậm, ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Lộ Bạch lái xe đi được nửa đường, liền cảm thấy có hơi
đói bụng.
Kiểm tra quãng đường còn lại, cậu không dừng lại, sự
chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở trong núi và bên ngoài rất lớn, cậu phải
tranh thủ tìm một nơi qua đêm trước khi mặt trời lặn.
Nếu không nhầm thì đó là điểm cứu hộ.
Con sư tử bị thương đang ngủ say sưa ở ghế sau, ngáy
grừ grừ không hổ là động vật họ nhà mèo, nó có đầy đủ các thói quen đáng yêu của
tất cả các loài mèo trong vũ trụ.
Vì để tránh cho xe bị xóc nảy, nên cậu lái xe chậm lại,
dự tính là phải lái xe tầm một tiếng, nhưng thực ra đã mất tận hai tiếng.
Cuối cùng cũng đến được điểm cứu trợ rồi.
Lối vào là một khu đất bằng phẳng rộng lớn, chiếc xe địa
hình liền đỗ ở ngay trước cửa chính.
Lộ Bạch xuống xe, đi đến trước cửa, quét võng mạc để mở
cửa.
Lúc cậu bước vào, màn hình giám sát ở trong Trạm chính
cũng xuất hiện hình bóng của cậu.
So với dự tính ban đầu thì đã chậm một tiếng, không, nếu
Lộ Bạch không lái chiếc xe bốn bánh bị đào thải kia thì sẽ còn có thể đến nhanh
hơn.
Samuel nhìn thoáng qua trưởng trạm.
Dave với vẻ mặt vô tội: “Cậu ấy bị chứng sợ máy bay, tốc
độ nhanh thì sẽ khiến cậu ấy hoảng loạn, tôi làm gì còn cách nào đâu?”
Trong màn hình, cậu thanh niên người Trái Đất tìm được
đống thịt tươi ở trong hộp giữ nhiệt, tất cả đều là thịt tươi đã được lọc
xương, nhìn qua đã thấy mắc tiền, so với thịt của Lộ Bạch mua thì tốt hơn nhiều.
Lần này khi sư tử vào trong, không lập tức nằm xuống
ăn thịt, mà cẩn thận đi quanh nhà một vòng, dùng móng vuốt để lưu lại mùi của
mình khắp nơi, sau đó mới tìm một chỗ nằm xuống ăn hăng say.
Tất cả mọi người đều thấy trong màn hình giám sát là một
con sư tử bị thương, bọn họ kinh ngạc ngẩn người, một con mãnh thú không e ngại
mùi của con người mà vào trong điểm cứu hộ.
Đây là việc không thể nào tưởng tượng được.
Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Mãnh thú đều tránh con người, ngay cả khi có máy theo
dõi, con người cũng rất khó để nhìn thấy bọn chúng.
Cách duy nhất để biết được hành tung của bọn chúng
chính là sử dụng vệ tinh chụp lại.
Lộ Bạch đặt nước ở gần sư tử, sau đó tự làm cơm trưa
cho chính mình.
Trong hành lý của cậu có một ít lương khô như là bánh
quy nén, bánh mì, và những loại thực phẩm tương đối rẻ.
Lộ Bạch thèm ăn, nên đành phung phí mà cầm một cây xúc
xích lên.
Kẹp vào hai ổ bánh mì rồi cầm lên ăn.
Tất cả người Sao Thần Vương nhìn thấy cậu ăn, tất cả đều
phải cau mày, người Trái Đất này chỉ chuẩn bị từng này đồ ăn cho mình thôi sao?
Hai ổ bánh mì và một cây xúc xích, còn không được coi
là một bữa ăn nhẹ chứ đừng nói đến là một món ăn để lấp đầy bụng.
Samuel cũng cau mày, hỏi đám thuộc đã chuẩn bị vật tư
từ trước: “Các ngươi không chuẩn bị đồ ăn cho nhân viên cứu hộ à?”
Tên thuộc hạ giật mình: “Tôi quên mất.” Việc này trước
kia đều không phải do hắn làm, hôm nay là lần đầu tiên đưa đồ tiếp tế đến điểm
cứu trợ, bình thường đều là thuộc hạ của hắn làm.
Khi đó bọn họ còn đang lo lắng chăm sóc cho con sư tử
bị thương, làm gì còn có ai nghĩ đến chuẩn bị đồ ăn cho nhân viên cứu trợ kia.
Dave cũng trầm mặt: “Sư tử đang ở đó, nếu hiện tại
phái người qua đưa e rằng nó sẽ bị quấy nhiễu, thậm chí phát điên.
Người nơi này không có may mắn như người Trái Đất, sẽ
không bị mãnh thú tấn công.
“Nếu không thì gọi một người Trái Đất đi cùng?” Dave
nghĩ ra một biện pháp ổn thỏa.
“Tôi sẽ tự mình đi một chuyến và thả ít đồ tiếp tế cho
cậu ta”. Samuel nói một câu rồi đứng dậy mang mũ rời đi.
Để lại mọi người trong phòng còn đang kinh ngạc, trong
lòng bọn họ cảm thán, tình chú cháu giữa hai vị điện hạ thật thân thiết.
Thân vương Samuel của bọn họ phải lăn lộn khắp nơi từ
rạng sáng đến bây giờ, ngay cả mấy việc lặt vặt như giao đồ tiếp tế cũng phải tự
mình đưa thì mới yên tâm.
Không hổ là một cỗ máy làm việc hình người trong miệng
của mọi người.
Lộ Bạch ăn xong cái bánh mì không bao lâu liền nhận được
một cái thông báo yêu cầu đến tọa độ chỉ định lấy một gói hàng.
Lại có thêm vật tư sao?
Trạm cứu hộ thực sự rất yêu thương động vật.
Tọa độ không xa, đi bộ qua là được.
Lộ Bạch ra ngoài cửa chính, nhìn thoáng qua con sư tử
đang ghé mình vào tường nghỉ ngơi, lỗ tai của nó vẫn luôn động đậy, đặc biệt là
lúc cậu đứng dậy để ra khỏi cửa, con sư tử liền ngồi dậy đi theo, ánh mắt cảnh
giác mà nhìn vào cửa.
Chà, máy bay đến rồi.
“Tao đi ra ngoài lấy đồ, mày ở chỗ này chờ tao, tao sẽ
trở về sớm thôi”. Lộ Bạch không chắc con sư tử này nghe có hiểu hay không, cậu
nói xong liền đóng cửa lại, đi đến chỗ tọa độ.
Những người đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này trong màn
hình giám sát lập tức phát điên, cậu thế nhưng lại đem sư tử khóa trong phòng,
điều này thật sự không thể chấp nhận được, sư tử sẽ phát điên!
Mãnh thú sẽ không chấp nhận bị giam cầm!
Không sai, mãnh thú sẽ không chấp nhận bị giam cầm, trừ
khi nó muốn.
Sau khi Lộ Bạch đi, sư tử vẫn duy trì trạng thái cảnh
giác, nhưng vẫn không có xu hướng phát điên, chỉ thi thoảng ngáp một cái, lộ ra
hàm răng nanh để hù dọa kẻ đã cưỡng ép nó.
Lộ Bạch chạy đến chỗ tọa độ, thấy một cái hộp vừa mới
được thả xuống ở đó.
Cậu ngẩng đầu lên liền thấy một chiếc máy bay màu bạc.
Lộ Bạch vẫy cánh tay về phía máy bay, sau đó ôm chiếc
hộp trong tay rời đi.
Nhân viên trên máy bay điều chỉnh lại camera để theo
dõi người Trái Đất đang chạy theo chiều ngược lại, nhiều lần đối phương suýt té
ngã bởi vì cái hộp quá lớn, khiến người xem phải toát mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy Lộ Bạch sắp về tới điểm cứu trợ, Samuel liền
lập tức quay trở về.
Khi hắn quay lại phòng giám sát thì thấy một nhóm người
đang vây quanh xem cậu nhân viên người Trái Đất khui hàng.
Gói hàng đã khui ra được một lúc, lúc này người nọ
đang ngậm một cây kẹo trong miệng.
Một đám người vây xem xì xào bàn tán với nhau: “Sao
trong hộp (vật tư) lại có kẹo? Nếu muốn bổ sung đường thì cứ trực tiếp mua thuốc
là được”.
Loại kẹo này ăn nhiều sẽ bị sâu răng, không tốt cho sức
khỏe.
Vật tư là do Samuel chuẩn bị, tất cả mọi người đều đổ
dồn ánh mắt đến chỗ Samuel.
“Không có chuyện gì thì tôi trở về nghỉ ngơi”. Samuel
không giải thích gì thêm, nói xong liền lập tức quay người đi.
Dave vuốt cằm suy tư: “Lộ Bạch có vóc người nhỏ bé,
cũng giống với mấy đứa trẻ ở Sao Thần Vương, điện hạ mua kẹo cho cậu ấy cũng là
chuyện dễ hiểu”.
Trong hộp vật tư mà Lộ Bạch nhận được có đồ ăn nhanh,
chỉ cần chế biến một chút là có thể ăn được, như là bò bít tết gì đó, các điểm
cứu hộ đều có dụng cụ nhà bếp.
Có thể thấy được chưa có ai sử dụng qua.
Lộ Bạch thèm thịt, sau khi biết đó là đồ ăn miễn phí
dành cho mình, lập tức chiên một miếng bít tết rồi ăn no nê.
Đến chiều muộn, mọi người đều mệt đến rã rời, thay
phiên nhau đi nghỉ ngơi.
Lộ Bạch lấy chăn ra, nằm trên ghế dài rồi ngủ thiếp
đi.
Có thể theo dõi mãnh thú ở cự li gần, đây chính là một
bước đột phá lớn ở trong trạm, tất cả các nhân viên có thẩm quyền trong trạm
đang nhìn chằm chằm vào điểm cứu trợ này.
Nếu lần này con sư tử bị thương không phải là Thái tử
Chasel, chỉ sợ bọn họ đã lấy hình ảnh đi nhận thưởng.
Loại chuyện này ở trạm cứu hộ… Xem như là một phương
thức kiếm tiền, chỉ cần có năng lực chụp ảnh, thì có thể tính bấy nhiêu phần
thưởng.
Cho đến nay, không có con thú nào như sư tử và báo được
chụp lại.
Voi, cáo, gấu nâu ngẫu nhiên sẽ gặp được nhân viên.
Người nhà muốn nhìn thấy hình thú của con mình đang sống
trong rừng như thế nào, chỉ có thể nói là rất khó.
Chỉ cần vào khu vực được bảo vệ này, nhất định sẽ có tỉ
lệ tử vong.
Hoặc đến từ nguy hiểm ngoài ý muốn, hoặc là đến từ sự
truy đuổi của những con thú hoang dã.
Người nhà của những người có hình thú là động vật ăn cỏ
cũng không thể yêu cầu Đế Quốc mở một khu rừng cho con cái của họ, điều đó cũng
quá xấu hổ.
Con mồi của sư tử và báo thường là những con linh
dương nhỏ và các loài tương tự, những động vật ăn cỏ này được nuôi trong trạm
và đặt ở nhiều nơi khác nhau ở trong rừng, đảm bảo nhóm mãnh thú có đủ con mồi
bất cứ lúc nào.
Vậy tại sao Chasel lại muốn đi săn lợn rừng?
Sau khi Lộ Bạch tỉnh dậy, trời đã tối rồi, cậu bò dậy
nhìn xung quanh phòng một chút, bắt gặp một đôi mắt phát sáng trong đêm.
Là sư tử.
Cậu thực sự đã ngủ ngay dưới mí mắt của một con sư tử,
không thể nói cái gì khác ngoài một chữ ngầu.
Lộ Bạch đắc ý, lập tức đứng dậy mở đèn, đầu tiên lấy
thịt ra cho sư tử, nếu không chỉ sợ con sư tử mắt xanh đói khát đến mức cái gì
cũng ăn, liền ăn luôn người Trái Đất.
Người Trái Đất không thể ăn, người Trái Đất không thể
ăn, trong lòng thầm nhắc đi nhắc lại câu này, Lộ Bạch nấu một ít đồ ăn nhanh
cho mình ăn.
Lần này ăn xong sư tử không tiếp tục ngủ nữa, mà là có
chút xao động đi tới cửa, thậm chí còn dùng móng vuốt để cào cửa.
“Mày muốn đi ra sao?” ý đồ của sư tử quá rõ ràng, là
ai thì đều có thể nhìn ra được nó đang muốn gì.
Lúc này Lộ Bạch mới nhớ ra một chuyện quan trọng, vội
chạy đi tìm đèn pin đến.
Con sư tử này đi theo cậu một ngày, ăn nhiều thịt như
vậy, lúc này chắc là muốn đi vệ sinh.
Lộ Bạch cầm theo đèn pin ra soi, vào lúc mở cửa, sư tử
lập tức xông ra ngoài, lập tức biến mất trong màn đêm.
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, rừng rậm
vào tháng 5 có gió mát se lạnh, Lộ Bạch đứng run rẩy trên bãi đất trống ở cửa
chính điểm cứu hộ, điều khiến cậu rùng mình hơn hết không phải là nhiệt độ mà
là những mối nguy hiểm không lường trước được ở trong rừng.
Tên ngốc cũng biết, buổi tối không thể đi loạn trong rừng
rậm.
Sư tử đã bị thương chạy ra ngoài không biết còn có
quay trở về hay không.
Lộ Bạch cắn răng, quay lại mặc áo khoác, bước thấp bước
cao đi tìm.
“Sư…. Sư tử….”
Gọi hai câu, cậu cảm thấy chính mình thật ngu xuẩn,
cho nên Lộ Bạch không gọi nữa, trong rừng không chỉ có một con sư tử thôi đâu,
nếu kêu tới một thứ khác thì không ổn.
Mãnh thú đi WC chắc chắn sẽ rất cảnh giác, sẽ tìm một
nơi an toàn để đi.
Lộ Bạch đi vào trong bụi cỏ, đèn pin chiếu khắp nơi, xác
định 99% không tìm thấy, nhưng nếu trở về bây giờ, lương tâm của cậu sẽ cắn rứt
lắm.
Nếu cậu bỏ bê nhiệm vụ ngay sau khi được tăng lương
thì sẽ bị sét đánh.
Nếu vậy thì trưởng trạm sẽ tăng cho mình bao nhiêu tiền
lương? Thêm 20% hay 30%?
Lộ Bạch vừa đi vừa lắng nghe âm thanh của các loại động
vật trong rừng rồi tưởng tượng về tương lai.
10 năm sau trở lại Trái Đất, cậu sẽ trở thành một đại
phú ông, đến lúc đó tiền tiết kiệm ít nhất sẽ tầm 500 vạn.
Nhưng mà 500 vạn này, mua nhà thì bay mất một nửa, lại
mua thêm chiếc xe để cưới vợ, nếu tính như vậy thì cuộc sống vẫn eo hẹp.
Lộ Bạch thở dài, cuộc sống thật khó khăn.
Xem ra vẫn phải làm thêm nghề phụ.
Mọi thứ trong rừng đều thuộc quyền sở hữu của nhà nước,
các cá nhân không thể bán nó cho tư nhân, con đường buôn bán sẽ bị chặt đứt.
Nhưng mà không có nói là phong cảnh trong rừng không
được chụp, Lộ Bạch sờ cằm, cảm thấy mình có thể chụp một ít ảnh động vật và
phong cảnh đem đi bán.
Nói như vậy thì trước hết cậu phải đầu tư để mua một chiếc
máy chụp ảnh lấy liền như loại Polaroid.
Bỗng có một âm thanh vù vù, phá vỡ giấc mộng phát tài
của Lộ Bạch, Lộ Bạch dừng lại, nín thở nhìn sáu hướng, sư tử hay là những loài
động vật khác.
Trên bãi cỏ cao bằng nửa người gần đó, một con quái vật
to lớn nằm phục người xuống, nhìn chằm chằm vào con người bằng đôi mắt động vật
mờ nhạt, lặng lẽ tiến gần.
Lộ Bạch cầm đèn pin soi khắp nơi, không phát hiện ra
thứ gì, cũng không dám lại gần đến phía trước.
Buổi tối ở trong rừng chỗ nào cũng đều nguy hiểm,
không cần phải mạo hiểm mạng sống của mình để biểu diện trước mặt lãnh đạo.
Dù sao thì năng lực sinh tồn của sư tử tốt hơn con người,
đi ra ngoài đi WC chắc là cũng không gặp nguy hiểm.
Lộ Bạch quay đầu trở về, đúng lúc này, một bóng dáng
nhanh nhẹn hung hăng xông về phía cậu, kèm theo một tiếng gầm.
Tức khắc máu trong người Lộ Bạch lạnh hẳn đi, lập tức
hét lên một tiếng: “A!!!”. Người này hoảng loạn chạy trên cỏ, ánh đèn pin lắc
qua lắc lại.
“Grào——” dã thú gầm nhẹ, đuổi theo cậu, càng ngày càng
gần.
Có rất nhiều lần, dã thú đuổi theo và chặn Lộ Bạch lại,
nhưng cậu đã khôn ngoan mà trốn được.
Sợ quá, không phải những con dã thú ở đây sẽ không tấn
công con người sao?
Lộ Bạch lộ ra vẻ bi thương, thở hồng hộc, cảm giác bản
thân đã đến giới hạn.
Thể lực là điểm yếu của cậu, nó vẫn luôn rất tệ!
Chạy được hơn mười phút, cơ chân Lộ Bạch đau đến nỗi
không thể chạy được nữa, cũng may phía trước là một cái cây cổ thụ hình dáng kỳ
dị, cậu cố gắng trèo lên cây, hy vọng con thú đang đuổi theo mình không biết
leo cây.
“Dọa chết mình rồi….” Lộ Bạch ôm chặt thân cây, bây giờ
mới có thể nhìn rõ con dã thú nào đang đuổi theo mình.
“Grào….” Con dã thú hôi thối kia lại đây, là một con
sư tử đực, uể oải đi về phía gốc cây, sau đó ngồi xổm xuống.
“Mày…Mày…” Lộ Bạch thở hồng hộc, cậu thấy rõ ràng, con
ác chướng kia lại có một khuôn mặt quen thuộc, cậu tức giận suýt chút nữa không
thở nổi, chết tại chỗ.
--------------
Mình xin đính chính lại nhé, đây là bộ truyện mình tự
edit, chuyển từ Hán Việt sang Thuần Việt (nếu có gì sai sót thì hãy nhắn mình để mình sửa nhé), mong các bạn không nhầm lẫn mình với
nhà khác rồi nói nhà mình reup. Cảm ơn các bạn đã đọc dòng này.