Nhớ lại cảnh vừa nãy cậu chật vật bị đuổi, Lộ Bạch không hiểu sao con sư tử đáng ghét này lại cố ý chơi đùa với mình chứ không phải săn đuổi mình.

Nhưng vậy cũng quá đáng lắm.

Vì để xác nhận lại phỏng đoán của mình, Lộ Bạch thử bò xuống một chút, con sư tử đang canh giữ ở dưới gốc cây không có phản ứng.

“Mày cũng hư thật đấy” Lộ Bạch vừa nói vừa bò xuống lau mặt, lúc này mới phát hiện ra mình bị dọa đến nỗi đổ mồ hôi, xấu hổ quá.

Sư tử không thực sự cắn Lộ Bạch, cuộc rượt đuổi vừa rồi giống như giải trí sau bữa ăn, hoạt động gân cốt.

Nếu chỉ là dọa, Lộ Bạch sẽ không so đo với nó, lau mồ hôi xong rồi trở về.

Đi được vài bước liền quay đầu lại nhìn một chút, con sư tử lười biếng kia đi theo sau.

“Lúc trở về thì tao sẽ kiểm tra vết thương cho mày”

Lộ Bạch nói xong rồi mở hướng dẫn ra, chậm rãi đi đến điểm cứu trợ.

Chuyến này đi xa, tính ra cũng hơn một tiếng.

Miệng vết thương của sư tử không có bị vỡ ra, có lẽ, tốc độ vừa rồi đối với mãnh thú chẳng qua chỉ là một cuộc chạy tùy tiện mà thôi.

Lộ Bạch nhân cơ hội sờ soạng bờm sư tử, lông dài thật, bờm dài từ mặt sư tử đến phần vai và ngực, nhìn trông rất dũng mãnh.

Trong mắt các con sư tử cái, không chừng lại là một anh chàng đẹp trai vô song.

Chỉ là nó còn trẻ, không có sự ổn trọng của những con sư tử đực trưởng thành, thoạt nhìn có vẻ gầy.

Hôm nay nhân viên Trái Đất hoạt động quá nhiều, kiểm tra miệng vết thương xong, cậu đi xong rồi nằm xuống ngủ.

Ban đêm rất lạnh nên Lộ Bạch ngủ ở trong túi ngủ.

Sư tử nằm bò trong một góc, vẫn không nhúc nhích.

Nhân viên trực ca ngày đến phòng giám sát để đổi ca với đồng nghiệp nhìn thấy cảnh này.

Mọi người lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ, như vậy cũng quá hạnh phúc rồi, được chung sống hòa bình trong một căn phòng với sư tử là chuyện mà họ không thể tưởng tượng được.

Huống chi con sư tử đó không phải ai khác mà là Thái Tử điện hạ của Đế Quốc, là Hoàng Đế tương lai.

Có thể gần gũi với hắn là ước mơ của rất nhiều người.

Nhưng mà tiếng ngáy của sư tử lớn quá, lớn đến mức ngay cả bọn họ cũng nghe thấy, có vẻ người Trái Đất đang ngủ trong túi ngủ kia không bị ảnh hưởng gì.

Sao có thể!

Người Trái Đất bị ảnh hưởng rất nhiều, con sư tử khốn nạn, tiếng ngáy của nó khiến cậu mất ngủ cả đêm.

Sáng sớm sư tử đi ra ngoài đi dạo, Lộ Bạch cuối cùng cũng được ngủ bù, nhưng mà lãnh đạo lại gọi điện đến, đem cậu từ trong giấc ngủ đào lên.

Lúc này Lộ Bạch không có tinh thần để chăm chút ngoại hình, cậu mở video ra với cái đầu bù xù như cái ổ gà.

“Chào buổi sáng” Lộ Bạch nỗ lực lên tinh thần, nhưng vừa mở miệng liền ngáp một cái, làm cho cậu rất xấu hổ.

Samuel nhìn đồng hồ, bây giờ là 9:30 sáng, thời gian này không được tính là sớm, nhưng hắn vẫn đáp: “Chào buổi sáng”

Giọng nói của sếp trầm thấp gợi cảm, rất dễ nghe, Lộ Bạch theo bản năng mà xoa lỗ tai, bởi vì vừa mới dậy nên hai gò má có chút ửng đỏ.

“Nó đâu?” Samuel hỏi thẳng vào vấn đề.

“Ờ, ngài đang nói con sư tử kia sao? Nó, nó đang đi dạo” Lộ Bạch nhìn cửa, nghĩ xem sư tử đã ra ngoài bao lâu rồi, bộ dáng không mở nổi mắt của cậu làm cho Samuel chú ý.

“Cậu nghỉ ngơi không tốt sao?”

“Ừm, có một chút…. Bởi vì tiếng ngáy của sư tử to quá” Giọng nói của Lộ Bạch nhẹ nhàng hơn so với người Sao Thần Tinh, nghe giống như làm nũng.

Nhưng Lộ Bạch không phải là đang oán giận, cậu rất thích công việc này.

Lần đầu tiên Samuel nghe được chuyện này, tâm tình phức tạp, bởi vì mọi người căn bản không có cơ hội được nghe tiếng sư tử ngáy.

Nhìn người nhân viên gầy yếu nhát gan đến từ Trái Đất này, thế nhưng tối qua lại ngủ với sư tử một đêm.

Không ai lại không thích người dũng cảm, ấn tượng của Samuel đối với Lộ Bạch từ ngày hôm qua đến bây giờ đã tăng lên một tầm cao mới.

“Vậy cậu ngủ tiếp đi” Samuel nhìn đoạn giám sát từ đêm qua, tình trạng của Chasel có vẻ rất tốt.

Dùng vệ tinh không thể đảm bảo được rằng có thể theo dõi Chasel 24 giờ một ngày, vì vậy họ sẽ không thể yêu cầu Lộ Bạch theo dõi Chasel cả ngày được.

“Cảm ơn sếp, đúng rồi” Lộ Bạch lấy hết can đảm, đi bước chân đầu tiên ra khỏi phạm vi làm việc, nhỏ giọng hỏi: “Tôi có thể biết tên của ngài được không?”

Samuel hơi giật mình.

Đã rất nhiều năm rồi không có ai hỏi hắn như vậy cả.

Hắn nhíu mày, cậu nhân viên này làm việc ở đây đã được một thángvậy mà lại không biết tên của mình?

Quả nhiên không được thông minh cho lắm.

“Samuel, tên của tôi”. Rất nhiều năm về trước, Samuel đã giới thiệu mình trong một lần chiến đấu, sau trận chiến đó, hầu như cả vũ trụ đều biết tên hắn.

Cho nên việc này đã rất là lâu rồi.

“Sếp Samuel” Lộ Bạch cười một cái, cảm giác mối quan hệ của cậu và lãnh đạo tiến thêm được một bước, cậu còn một chuyện: “Xin hỏi sếp, ở nơi này có loại camera chụp ảnh lấy liền không?”

Cái nà đương nhiên là có, chỗ nào cũng có thể mua được, Samuel gật đầu: “Nếu như cậu cần thì tôi sẽ trang bị cho cậu một cái”.

“Hả, trang bị?” Lộ Bạch kinh ngạc, mình không cần phải tiêu tiền sao?

“Đúng vậy” Samuel cũng rất nghi hoặc, sao cậu nhân viên này lại kích động như vậy?

“Vậy tốt quá, cảm ơn sếp” Lộ Bạch cười trong vẻ mặt không thể tin tưởng được, chỉ là có hơi do dự: “Cái camera này có thể chụp ảnh tư nhân sao?”

Samuel gật đầu.

“Có thể chụp ảnh cầm đi bán sao?” Lộ Bạch trợn tròn mắt.

Samuel khựng một chút rồi gật đầu.

Nhưng lại tiếp tục bổ sung: “Không thể chụp ảnh động vật”. Bởi vì quyền chân dung thuộc về hình thú của người.

Lộ Bạch héo một chút, nhưng mà không đúng lắm, cậu khó hiểu mà gãi đầu: “Nhưng tôi nhìn thấy trên mạng có ảnh chụp của động vật, có được tiền thưởng, đây có được coi là hợp pháp không?”

Samuel để ý thấy, cậu nhân viên nhỏ này luôn nói về việc bán hàng và tiền thưởng, chắc là như lời Dave nói, bởi vì cậu ấy nghèo.

“Ở trên mạng thì có thể, nhưng không thể quay chụp động vật bị thương”. Để tránh cho người nhà của họ lo lắng và khủng hoảng.

“Thì ra là vậy, tôi biết rồi” Lộ Bạch trông như đang suy tư gật đầu, chụp ảnh bán thì không được nhưng đăng lên mạng thì được.

Suy nghĩ một hồi, Lộ Bạch bị cơn buồn ngủ bao trùm, cậu chào tạm biệt sếp: “Sếp yên tâm, tôi ngủ tiếp 2 tiếng nữa rồi dậy tìm sư tử, nó sẽ không đi đâu, con sư tử kia nhận ra tôi”.

“Ừ” Ánh mắt của Samuel trong video có hơi mờ mịt.

Hình thú của Chasel tại sao lại nhìn trúng cậu nhân viên này chứ?

Chỉ có Chasel là như vậy, hay là những con mãnh thú khác cũng sẽ như vậy với Lộ Bạch hay sao?

Thân Vương điện hạ ôm thắc mắc trong lòng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, vào website mua sắm tìm mua camera.

Cái này có rất nhiều kiểu dáng và mẫu mã, chia ra thành loại chuyên nghiệp và loại nghiệp dư.

Rõ ràng loại chuyên nghiệp đắt hơn loại nghiệp dư.

Samuel không chơi nhiếp ảnh nên cũng không biết lựa chọn như thế nào.

Nhân viên tư vấn giới thiệu cho hắn một số mẫu mã, hắn chọn cái đắt nhất rồi hỏi nhân viên: “Trọng lượng cái này như thế nào?”

Nhân viên: “Cái này có hơi nặng”

Samuel: “Không được tôi muốn một cái nhẹ hơn”.

Nhân viên: “Ngài yên tâm, tất cả người trưởng thành đều sẽ cầm được”.

Samuel: “Đổi.”

Nhân viên nghĩ nghĩ, liền đề xuất một cái máy chụp ảnh màu trắng nhỏ nhắn xinh xắn, có thể đeo lên cổ, rất nhẹ nhàng, mẫu này đều được các cô gái yêu thích.

Nhưng mà cái máy ảnh này không phải loại chuyên nghiệp.

Đặc điểm khiến nó được mua nhiều là bởi có nhiều bộ lọc.

Thời trang! Xu hướng! Nhỏ nhắn! Đáng yêu!

Nhân viên lúc đề xuất cái này, đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị ghét bỏ, nhưng vị khách này không mắng anh ta, mà lại dứt khoát chốt đơn, và yêu cầu anh ta phải giao hàng nhanh chóng.

Lộ Bạch không biết cái máy ảnh này chính là dùng tiền riêng của sếp, cho nên cũng không cần đưa vào hóa đơn của trạm cứu hộ.

“Được đưa tới nhanh như vậy sao?” Lộ Bạch cầm camera trên tay, không dám tin tưởng, hiệu suất này cũng quá cao rồi.

Chỉ mất có nửa ngày để đưa ra yêu cầu và nhận được sản phẩm.

Chiếc máy ảnh màu trắng này có kiểu dáng đơn giản và trang nhã, Lộ Bạch thử đeo lên cổ, kích thước vừa phải.

Trọng lượng còn hơi nhẹ, nếu đeo lâu thì sẽ bị mỏi cổ.

Là một người đã làm trong một vài đơn vị khác nhau, có một số người sếp để lại ấn tượng sâu sắc cho Lộ Bạch, và Samuel là sếp lớn tốt nhất.

Lộ Bạch đối với hắn tràn đầy hâm mộ, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cậu sẽ là con ngựa trung thành nhất của hắn trong 10 năm.

Bé nhân viên không có gì để báo đáp, nhớ đến sếp là một người yêu động vật, Lộ Bạch nghĩ nghĩ, sau đó cầm cái máy ảnh khiến cậu yêu thích không nỡ buông tay và dắt sư tử ra ngoài đi dạo.

Chạng vạng buổi chiều ở đồng bằng, ánh nắng hoàng hôn vàng óng soi xuống mặt đất.

Mãnh rừng cây xanh tốt này được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, khiến nó có vẻ bình yên và tĩnh lặng.

Ở phía cành cây xa xa kia có mấy tiếng chim bay đi.

Con sư tử đực chậm rãi ở trên cỏ tuần tra, các con vật đều nhận thấy nguy hiểm đều đang trốn ở trong các lùm cây, cảnh giác quan sát.

Sư tử đực khinh thường bọn chúng, chỉ lo tuần tra địa bàn của chính mình, đôi khi sẽ nâng chân lên đi tiểu nhằm răn đe tất cả những con thú dám đến gần.

“Grào-------” sư tử gào to khiến đinh tai nhức óc, như nói ở trong phạm vi năm dặm này, đây là địa bàn của lão tử, nếu ai xâm nhập vào đều phải chết.

Nhưng trên thực tế, nếu nó tuyên bố lãnh thổ thì cũng không có con thú nào dám đoạt của nó.

Bởi vì chỗ này quá gần điểm cứu trợ nên ở chỗ con sư tử đang đứng chỉ là nơi vô chủ.

Số lượng các loại động vật nhỏ ở đây rất nhiều, nếu sư tử nguyện ý sinh sống ở đây thì quả thực là một nơi tương đối an toàn không có cạnh tranh.

Lộ Bạch theo sát con sư tử, vụng về mà đùa nghịch với cái máy ảnh ở hành tinh này, mất một lúc lâu sau cậu mới tìm ra các sử dụng nó.

Lúc này trời đã chạng vạng tối, ánh sáng hơi mờ nên cậu quyết định sẽ quay lại đây vào ngày mai.

Ở phía xa con sư tử đang đi tuần tra lãnh địa của nó một lần nữa, Lộ Bạch tính toán đại khái khu vực bị sư tử bao vây, khoảng chừng 100 mét, không lớn cũng không nhỏ, mà trung tâm là điểm cứu trợ.

Buổi tối Lộ Bạch trở lại điểm cứu trợ, không chần chờ mà lấy ra thịt tươi cho sư tử, tuy biết rằng sư tử sẽ không cắn cậu, nhưng hai bên vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, không có chuyện gì cần đến gần sư tử thì Lộ Bạch sẽ tuyệt đối không tới gần.

Mà sư tử hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cậu.

“Ăn đi” Lộ Bạch cắt thịt thành những khối vuông nhỏ rồi bỏ vào bồn rồi đưa đến trước mặt Lộ Bạch.

Sau khi đi ra ngoài chạy một vòng, sư tử có chút thở dốc, thấy thịt trong bồn cũng không đứng lên, trực tiếp chống một chân lên thành chậu rồi duỗi đầu vào ăn.

Thừa dịp tổ tông này đang ăn, Lộ Bạch ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương ở chân sau, và phát hiện ra rằng con sư tử này có khả năng hồi phục đáng kinh ngạc, vết thương đã tốt hơn nhiều.

Thảo nào hôm nay sư tử không giống như ngày hôm qua cả ngày đều đang ngủ, hôm nay đều hoạt động ở ngoài trời, tràn đầy năng lượng.

Con sư tử ăn thịt đẫm máu, đôi mắt thú màu vàng thi thoảng liếc nhìn Lộ Bạch, đôi tai của nó lắc lư.

Trên khuôn mặt uy nghiêm hiện lên một tia cảnh cáo.

“Tao không tranh đồ ăn với mày, đừng nhìn tao như vậy”. Lộ Bạch biết nó không cắn người, cậu cũng không sợ mà chỉ chỉ chân sau của nó: “Tao chỉ lo lắng cho miệng vết thương của mày thôi”.

“Grào….” Sư tử phát ra âm thanh nặng nề hừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn thịt.

Một thau thịt này ít nhất cũng khoảng bảy đến tám cân*, không nhiều, ngay cả chậu sắt cũng bị liếm sạch!

(* Ở bên Trung thì người ta tính một cân bên đó bằng 0,5kg bên mình.

=>7 cân =3.5kg,  8 cân = 4kg)

Lộ Bạch cũng cảm thấy đói bụng, liền đứng dậy đi nghĩ xem nên nấu món gì cho mình.

Những miếng thịt bò được tẩm ướp trông bắt mắt, ăn kèm với một ít cà chua và rau củ, làm thành cơm chiên.

Hương thơm tràn ngập, phảng phất trong phòng, Lộ Bạch liếm ngón tay, bỏ cơm rang vào một cái bát lớn, cầm thìa vừa đi vừa ăn.

Cậu ngồi xuống chuyên tâm ăn mà không chú ý tới trong góc có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm cậu.

Nhân viên giám sát nhìn thấy con sư tử đột nhiên cúi thấp người rồi chậm rãi tới gần sau lưng cậu thanh niên, hành động này khiến bọn họ cảm thấy lo lắng.

Đây là hành động săn mồi, mọi người nhất thời đều sợ ngây người, không ai phản ứng lại.

Chờ bọn họ nhận ra rằng có điều gì đó không ổn thì thấy sư tử đã nhào tới.

Xong rồi.

Người Trái Đất nhỏ gầy kia khả năng không đủ cho con sư tử ăn một bữa no nê.

Lộ Bạch cảm thấy sau lưng có một trận gió thổi tới, điều mà cậu phản ứng lại không phải là sợ hãi mà là lập tức bưng bát cơm chuyển tới bên kia, nhân viên giám sát nhìn thấy cậu ăn đến nỗi hai má phình phình.

Đến lúc này rồi còn ăn cơm được!

“Tao đang ăn cơm, không rảnh để chơi với mày đâu” Lộ Bạch nói.

Lúc này nhân viên giám sát mới thở nhẹ một hơi, hóa ra con sư tử này không phải thực sự đi săn.

Khoan, nói như vậy là bọn họ đang chơi đùa với nhau.

“…….” Người Sao Thần Vương khóc than rơi lệ, tại sao đãi ngộ của người Trái Đất lại tốt như vậy.

Còn có thể chơi đùa với sư tử……. thật ghen tị.

“Grào…….” Sư tử duỗi người tại chỗ, miệng phát ra tiếng kêu, tiếp theo đi đến trước mặt Lộ Bạch, thò đầu vào bát cơm của Lộ Bạch.

Nó dường như đang muốn bày tỏ mong muốn được ăn.

Lộ Bạch: “…”

Lộ Bạch là một cậu bé rất keo kiệt, gắp những miếng thịt to bằng ngón tay, đút vào miệng nó rồi mới nói: “Hết rồi, còn lại đều là cơm trắng”.

Nói xong, Lộ Bạch quay sang bên kia tiếp tục ăn, khối thịt bò tươi ngon mọng nước, hương vị thơm ngon, hương vị đúng thật là không tồi.

Sư tử cái gì cũng chưa nếm được, không hài lòng liếm miệng, bất mãn grừ grừ một tiếng, giây tiếp theo lại đi tới trước mặt Lộ Bạch.

“……” Lộ Bạch á khẩu, nhớ tới lúc còn nhỏ ở trong trường ăn quà vặt, xung quanh luôn có một đám bạn học, mỗi người một miếng là hết.

Đương nhiên cậu không phải không thể chia cho sư tử ăn cơm của mình, mà là sư tử không nên ăn đồ ăn của con người, nếu ăn vào mà có vấn đề gì xảy ra thì làm như thế nào bây giờ?

“Mày là sư tử, không thể ăn cái này”. Lộ Bạch dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục mà lắc lư ngón tay nói: “Cái này con người có thể ăn nhưng động vật mà ăn cái này thì sẽ bị bệnh”.

Cậu vỗ nhẹ vào đầu sư tử: “Hôm nay mày đã ăn siêu nhiều thịt rồi đó mày có biết không? Ăn nhiều đến béo như vậy thì về sau mày làm sao còn có thể đi săn được? Cho nên mày mau đi ngủ đi, ngủ rồi sẽ không còn đói bụng”.

Nghe xong mọi người đều bật cười, cảm thấy một màn thân thiết này thật ấm áp và đáng yêu.

Nhưng giây tiếp theo lại bất ngờ thay đổi.

“Grào!”

Các nhân viên vô cùng kinh hoàng khi nhìn thấy con sư tử bất ngờ hung dữ cắn vào tay nhân viên người Trái Đất nhỏ bé.

Cảm giác ẩm ướt từ lòng bàn tay truyền đến, Lộ Bạch lập tức nhíu mày, sau đó rút tay ra, lau vào quần áo của mình: “Mày bẩn quá đi”

Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của người Trái Đất dính đầy nước miếng của sư tử, cậu đắn đo không biết nên đặt bát cơm xuống rồi đi rửa tay hay tiếp tục ăn, Lộ Bạch chọn tiếp tục ăn.

Nhân viên theo dõi giám sát: “…”

Họ đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, bọn họ quyết định từ nay về sau sẽ không bao giờ lo lắng cho người Trái Đất này nữa.

Hình thú của Thái Tử điện hạ căn bản sẽ không làm thương đối phương, loại hành động ngươi đến ta đi này càng như một loại chơi đùa.

Theo lý thuyết, việc này chỉ phát sinh với những con sư tử có huyết thống trong đàn.

Tác giả có lời muốn nói: Lộ nhãi con: bước đầu tiên đi làm~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play