Ngày Lộ Bạch lên phi thuyền
thì trời có tuyết rơi, thời tiết lúc này rất lạnh, vì thế cậu đem chính mình bọc
thành một cái bánh chưng, khiến gương mặt vốn dĩ đã nhỏ của Lộ Bạch càng nhỏ
hơn dưới lớp khăn quàng cổ.
Sau khi lên phi thuyền
thì không thấy lạnh nữa, hành khách như cậu được sắp xếp vào những khoang
riêng, rất giống kí túc xá thời đại học, một phòng có thể chứa đến 8 người.
Lộ Bạch thích ngẩn người
tại khoang thuyền xem tư liệu về Sao Thần Vương, ngẫu nhiên cũng sẽ đi ra ngoài
khi vực công cộng để nói chuyện phiếm cùng người khác, tóm lại đây là sinh hoạt
mỗi ngày của cậu.
Nghe nói phải bay ước chừng
một tháng, trước tiên đến khu vực trung chuyển trước, sau đó mỗi hành tinh sẽ
cho phi thuyền đến đón người.
Nếu gửi đi từng người một
thì quá tốn sức, hơn nữa thiết bị phi thuyền của Trái Đất quá tệ, đối với một
hành tinh có công nghệ tiên tiến, chỉ cần vài ngày thậm chí vài giờ để phi thuyền
vận chuyển qua lại
Sao Thần Vương, nơi mà Lộ
Bạch làm việc chính là một hành tinh siêu cường, khó trách tiền lương lại cao
như vậy.
Số người Trái Đất đến Sao
Thần Vương làm việc giống như cậu chiếm tới 30%, nhưng người lựa chọn đến làm
nhân viên cứu hộ động vật trong khu rừng rậm lại chỉ có mình Lộ Bạch.
Có lẽ những công việc
khác có lợi hơn, nhưng Lộ Bạch không quan tâm, điều mà cậu quan tâm đầu tiên
chính là nội dung công việc chứ không phải tiền lương hàng năm.
“Mau chuẩn bị đi, trạm
trung chuyển tới rồi!” Nhân viên phi thuyền đứng trước cửa hô to. Các hành
khách lần lượt thò đầu qua rồi lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Hành lý của Lộ Bạch là một
chiếc vali nhỏ màu bạc, thế nên thu dọn nhanh hơn hẳn những người mang theo bao
lớn bao nhỏ.
“ Lối này dành cho những
ai đi đến Sao Thần Vương” một người đàn ông mặc đồng phục gọi . Lộ Bạch lập tức
xách hành lý đi theo , trở thành người đầu tiên đi ra ngoài.
Một hàng dài người nối tiếp
sau lưng cậu, khi xuống tàu vũ trụ, họ bị bầu trời sao bao la trước mặt làm cho
kinh ngạc, trạm trung chuyển này thực chất là một trạm vũ trụ giữa các vì sao,
nơi họ cập bến hoàn toàn là nhân tạo.
Nhiều người muốn lấy điện
thoại di động ra để chụp ảnh, nhưng lại phát hiện ra rằng bọn họ lại không mang
theo điện thoại di động, bởi vì điện thoại di động trên trái đất không thể sử dụng
ở đây được, vì vậy họ không thể ghi lại khung cảnh lãng mạn và ngoạn mục này.
Không lâu sau phi thuyền
của Trái Đất cập bến, một phi thuyền nhỏ khác cũng cập bến ở trạm trung chuyển
này.
Lộ Bạch và những người
khác bị lùa lên chiếc phi thuyền như lùa vịt, và bắt đầu hành trình cuối cùng đến
hành tinh Sao Thần Vương.
Chỉ là lần này hành trình
không dài như bọn họ tưởng tượng, tựa như chỉ qua mấy giờ đồng hồ là bọn họ đến
nơi.
Đó là một nơi giống như
trạm ‘xe’ khác, mọi người xuống phi thuyền và ở lại trạm rồi ngơ ngác chờ người
từ các đơn vị đến đón.
Lộ Bạch cũng không ngoại
lệ.
Đây là Sao Thần Vương
sao?
Mới nhìn trạm giao thông
này quả thực chẳng khác gì trong phim khoa học viễn tưởng, hoành tráng và cao cấp,
không những thế thiết kế lại còn đẹp mắt.
Lộ Bạch không biết mình
đã phải ngồi đợi bao lâu, giống như những người khác, cậu im lặng ngồi trên chiếc
ghế êm ái trong sảnh rồi đợi.
May mắn thay, là trước
khi lên tàu cậu đã ăn lót dạ nên bây giờ không thấy đói.
Bên cạnh cậu có những người
trên Trái Đất đang tán ngẫu với nhau, trao đổi tên và địa chỉ công tác, để sau
này có cơ hội sẽ ra ngoài tụ tập, dù sao thì sau này họ cũng ở nơi này 10 năm.
Lộ Bạch nghe xong cũng cảm
thấy có lý, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đăng kí địa chỉ nơi công tác thì nghe
một giọng nói trầm ổn vang lên, nói một câu gì đó.
Lộ Bạch đeo tai nghe
phiên dịch ngôn ngữ lên, chỉ có cảm giác giọng nói này thật hay.
Hơn nữa cậu cảm giác hình
như mình nghe thấy hai chữ Lộ Bạch.
Lộ Bạch?
“Chào ngài, xin hỏi ngài
gọi tôi sao?” từ lúc Lộ Bạch bước ra khỏi phi thuyền đã tự mình nhắc nhở nên
thông minh một chút, thế là cậu liền đứng lên.
Một người Trái Đất dáng
ngươi mảnh mai, lớn lên trắng trẻo đẹp trai, thoạt nhìn chỉ cao 175cm, có mái
tóc đen tuyền mềm mại cùng với đôi mắt đen.
Người tới đón Lộ Bạch là
một sĩ quan đẹp trai, dáng người cao lớn cường tráng, mặc quân phục chỉnh tề,
tên là Samuel, đồng thời Samuel cũng là thân vương của Sao Thần Vương.
Hắn chỉ tình cờ xuất hiện
ở đây, bởi vì trên đường trở về tinh cầu, hắn nhận được yêu cầu của Trạm cứu hộ,
nhờ hắn khi đi qua trạm trung chuyển thì đón một người.
Người này là nhân viên mới
của Trạm cứu hộ, và theo thông tin biết được người này đến từ Trái Đất xa xôi.
Samuel cau mày khi nghe
thấy một giọng nói rõ ràng và xa lạ, cau mày, bỗng nhớ tới hiện tại bọn họ
không thể giao tiếp với nhau.
Khi Samuel đang quan sát
Lộ Bạch thì Lộ Bạch lúc này cũng đang đánh giá vị quân nhân trước mặt, đối
phương là một người có ngoại hình siêu cấp đẹp trai, khí thế rất uy nghiêm,
không giống như gương mặt của người Châu Á, cũng không giống như tiêu chuẩn
khuôn mặt của người Châu Âu.
Đôi lông mày sắc nét đầy
dã tính, cùng với chiếc mũi cao thẳng, kết hợp với đôi mắt màu vàng nhạt như mắt
của dã thú, giống như là một loài động vật mà con người chưa bao giờ thấy qua.
Người Sao Thần Vương lớn
hơn người Trái Đất rất nhiều, Lộ Bạch đứng ở trước mặt đối phương, cảm giác được
mình đang bị đối phương hoàn toàn nghiền áp, kể cả về chiều cao lẫn khí chất.
“Đi theo tôi” Quân nhân
cao hơn Lộ Bạch cả một đoạn, liếc mắt nhìn Lộ Bạch một chút rồi nói vài câu tiếng
mẹ đẻ, sau đó cất bước dài bỏ đi.
“…….” Lộ Bạch nghe không
hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến việc cậu hiểu được ý tứ của đối phương, vì thế
khi cậu thấy hắn đi rồi liền vội vàng kéo theo rương hành lý đi theo.
May mà đối phương thấy chân
cậu ngắn…..Lúc sau liền giảm chậm tốc độ.
Sự chu đáo này làm cho cậu
vừa cảm thấy ấm áp và nhói lòng.
Nhưng dù thế nào đi chăng
nữa thì Lộ Bạch vẫn có ấn tượng tốt đối với vị quân nhân đoan trang và ân cần
này.
Đi bộ được khoảng 5 phút,
dường như đã đến nơi, đó là một chiếc phi thuyền nhỏ kiểu dáng gọn gàng xinh đẹp,
ở trên tàu không có bất kì người nào khác.
Vì Lộ Bạch hướng nội nên
không hòi gì nhiều, trên thực tế là bọn họ không hiểu ngôn ngữ của nhau nên dù
muốn hỏi thì cũng hỏi không được.
Sau khi lên phi thuyền, vị
quân nhân cao lớn kia cho cậu một vị trí, bảo cậu ngồi xuống.
“ Được, cảm ơn ngài”. Lộ
Bạch ngồi xuống, sau mới phát hiện chỗ này thời tiết có chút lạ, vừa rồi hình
như cậu quá khẩn trương nên hiện tại ngồi xuống mới cảm thấy cả người đều run rẩy.
Cũng may trên phi thuyền
có điều hòa, Lộ Bạch liền cảm thấy bớt lạnh.
Samuel đã từng gặp qua
người Trái Đất, nhưng không gặp ai giống như người này. Hắn nhìn lén cậu mấy lần
– tay chân nhỏ nhắn tinh tế, cổ còn không dày bằng cánh tay của hắn và còn
không chịu được lạnh.
Vị Thân Vương vốn trầm lặng
và ít lời, trên phi thuyền của mình, rót một ly nước nóng đưa tới mặt đưa đến
trước mặt người Trái Đất.
Việc này hắn vốn làm rất
ít, dù sao cũng có rất ít người có thể khiến hắn phải tự tay rót nước.
Lộ Bạch chớp chớp mắt,
nhìn cốc nước vẫn đang nóng hầm hập, cảm thấy có chút……. Thụ sủng nhược kinh
(được sủng mà lo sợ)?
“Cảm ơn”. Thiếu niên người
Trái Đất đứng lên lấy tay nhận cốc nước, một phần xuất phát từ lễ phép, một phần
xuất phát từ sự tôn kính.
Đây không phải lần đầu mà
Samuel nghe thấy những lời này, mơ hồ đoán ra được ý tứ của lời nói, là lời cảm
ơn đối với hắn, hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó đến khoang điều khiển rồi ngồi
xuống.
Lộ Bạch ngồi ở đằng sau,
lặng lẽ nhấm nháp ly nước nóng thơm ngon, lòng bàn tay được sưởi ấm thực sự rất
ấm áp.
Thỉnh thoảng cậu tò mò
nhìn vị sĩ quan người ngoài hành tinh đang điều khiển phi thuyền cất cánh, cậu
cảm thấy rất ngạc nhiên, mọi thứ ở đây khiến cậu thực sự mở rộng tầm mắt.
Tóm lại, quyết định lần
này hoàn toàn đúng, ít nhất thì cậu đã có thêm được cái nhìn sâu sắc.
Tâm trạng của Lộ Bạch rất
tốt, chân vô thức lắc lư, cũng hết cách…..Cái ghế dựa này cao quá.
Chắc là làm theo kích cỡ
của người Sao Thần Vương.
Có vẻ như kích cỡ này
không quá thân thiện đối với người Trái Đất.
Môi trường thoải mái thì
luôn có thể khiến con người ta thư thái chìm vào giấc ngủ, khi Lộ Bạch tỉnh lại
thì phi thuyền đã đến nơi.
Chàng trai trẻ đẹp người
Trái Đất đang ngả người trên ghế nhíu mi, mở to mắt ra, đập vào mắt là một đôi ủng
quân đội.
Lộ Bạch dụi mắt, dọc theo
đôi ủng quân đội nhìn lên, một đôi chân dài thon thả đáng ghen tị được bọc vào
mộ chiếc quần quân đội màu xanh xám được may khéo léo, trông rất oai phong lẫm
liệt.
Lộ Bạch tỉnh lại thì lập
tức ngồi bật dậy, ngẩng đầu nhìn đôi mắt màu vàng nhạt của người ngoại tộc, Lộ
Bạch vẫn cảm thấy bị áp bách, bởi vì khí thế của vị quân nhân này khá là hung dữ,
cho người ta cảm giác bị áp bức.
Có chút đáng sợ, nhưng Lộ
Bạch biết đối phương thật ra cũng rất ôn nhu.
Chắc chắn rồi, vị sĩ quan
người ngoài hành tinh đã chỉ cho cậu phương hướng của cửa khoang rồi dẫn cậu ra
ngoài.
Lộ Bạch vội vàng kéo theo
rương hành lý, đuổi theo bước chân của đối phương.
Bên ngoài là một cái sân
bay, trên đó có rất nhiều phi thuyền lớn nhỏ đang đậu, Lộ Bạch phát hiện phi
thuyền lúc nãy mà mình đi đang đậu ở một chỗ đất trống, đi bộ ước chừng một cây
số đến tòa nhà phụ cận.
Bánh xe vali của Lộ Bạch
phát ra tiếng lọc cọc trên mặt đất, khiến cậu vô cùng xấu hổ, vừa định rút tay
kéo xuống, tự tay xách lên thì có một bàn tay to lớn đã đi trước cậu một bước
giúp cậu nhấc vali lên.
Cậu còn chưa kịp nói lời
cảm ơn thì đối phương đã sải bước đi trước, Lộ Bạch ngơ ngác mà thở dài, vị sĩ
quan đẹp trai này thật là tốt bụng.
Chỉ có thể nói rằng cậu
thật là may mắn khi gặp được một người tốt như vậy.
Lộ Bạch rất hiếm khi ra
ngoài du lịch, thi thoảng cậu nhìn xung
quanh, kinh ngạc không thôi, không khí ở đây rất trong lành và dễ chịu, hít một
hơi liền cảm thấy sảng khoái.
Xung quanh đều là núi rừng,
xanh mướt ngút tầm mắt.
Thi thoảng còn nghe thấy
âm thanh của động vật.
Lộ Bạch và những người
khác cũng gặp những người Sao Thần Vương mặc đồng phục trên đường, những người
xa lạ này liền dừng lại, cung kính đi về phía họ và làm một động tác giống như
chào hỏi.
Có vẻ như vị sĩ quan này
có quân hàm rất cao.
Dọc đường, những người
ngoài hành tinh kia phóng cho cậu một ánh mắt đầy tò mò, Lộ Bạch đáp lại bọn họ
bằng một nụ cười tiêu chuẩn.
Cậu phát hiện ra rằng những
người ở đây đều có ngoại hình to lớn và dũng mãnh, tràn đầy hóoc-môn nam tính.
Cũng dễ hiểu thôi, bởi vì
bản thân họ đều là những quân nhân xuất sắc của Đế Quốc được lựa chọn đến đây để
làm việc.
“Vào đi”. Vị sĩ quan anh
tuấn mở cánh cửa yêu cầu quét võng mạc, sau khi bước vào, hai người lính đang
làm nhiệm vụ cũng chào anh ta.
Tư thế này làm cho Lộ Bạch
cảm thấy rất khó hiểu, đây chẳng phải là Trạm cứu hộ trong rừng sao, nhìn qua
còn được canh gác nghiêm ngặt hơn những nơi cơ mật của Quốc Gia.
Không chỉ có quân nhân
tay cầm súng, và còn có vô số cửa ra vào có giới hạn thẩm quyền.
Sau khi bọn họ tiến vào,
một thanh niên tóc màu nâu mặc đồng phục từ cửa thứ hai đi ra, sắc mặt nghiêm
túc mà nói chuyện với vị quân nhân đi cùng cậu, sau đó liếc nhìn Lộ Bạch vài lần,
thanh niên gật đầu quay người đi, không lâu sau liền quay trở lại rồi đưa cho Lục
Bạch một đồ vật giống như là nút tai.
Lộ Bạch nói cảm ơn rồi nhận
lấy, dưới sự hướng dẫn của đối phương cậu liền đeo tai nghe lên, như vậy có thể
nghe được rồi nhỉ?
Cậu bối rối ngẩng đầu lên,
đầu tiên là nhìn về phía vị quân nhân đưa mình đến đây.
Muốn nói gì đó nhưng lại
không biết nói gì.
Phát hiện cậu nhân viên
người Trái Đất đang nhìn mình, Samuel miễn cưỡng nặn ra một nụ cười xa cách vạn
dặm, nhiều lắm liền coi như không hung dữ!
“Tôi còn có việc bận,
Dave sẽ nói cho cậu biết nên làm như thế nào”
Lộ Bạch sờ sờ lỗ tai có
chút ngứa, gật đầu thật nhanh : “Được, hẹn gặp lại”.
Xuất phát từ phép lịch sự
và cũng vì rất trân trọng công việc này, Lộ Bạch dứt khoát tiễn hắn ra đến cửa,
sau đó nhìn theo và phất tay tạm biệt, phát huy tinh thần công sở một cách vô
cùng nhuần nhuyễn.
Dù sao thì đây cũng là
công việc có phần lương hàng năm tới tận 150 vạn (1,5 triệu), trước khi tìm được
công việc này, Lộ Bạch vẫn đang bán nhà ở quê, vì tài ăn nói kém nên ba tháng
không bán được nhà.
Chuyện đó cũng bình thường,
bởi vì chuyên môn của cậu không phải bán hàng mà là người chăm nuôi động vật.
Chẳng qua chỉ là cậu bị
đuổi việc vì quá hòa thuân với động vật, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến
công việc của các đồng nghiệp khác.
Lộ Bạch cảm thấy lý do
này thật là vô lý.Nói thế nào nhỉ, bởi vì nghiệp vụ của cậu quá xuất sắc, sao
trách cậu được!