Ngày đầu tiên đi làm, cậu đã được lãnh đạo khen ngợi,
tăng lương, trước kia Lộ Bạch vẫn luôn không hài lòng về nơi làm việc, bây giờ
có nằm mơ cũng không nghĩ đến việc này.
Tục ngữ nói rất đúng, nơi này không cần ta, sẽ có nơi
khác cần đến, cho đến hôm nay, Lộ Bạch mới biết được ý nghĩa thực sự của câu
nói này.
Tuy nhiên còn có một câu, làm người không thể quá tự
cao, được lãnh đạo đánh giá cao thì phải chăm chỉ làm việc hơn.
Sau khi ngắt cuộc gọi, thân vương Samuel đang ở sâu
trong rừng rậm tìm kiếm cứu hộ lập tức trở về điểm ban đầu, khi gặp lại Dave ở
trong trạm, câu đầu tiên mà hắn nói sau khi gặp mặt là: “Gửi tư liệu thông tin
về người Trái Đất đó cho tôi”
Dave đã sớm chuẩn bị, nhanh chóng lấy ra tư liệu từ
trong màn hình trong suốt đưa cho Samuel: “Thưa điện hạ, tư liệu của cậu ấy rất
đơn giản, nếu ngài muốn thông tin chi tiết hơn thì có thể đến Trái Đất điều
tra”.
Quả nhiên, sau khi Thân Vương Samuel xem qua, thông
tin của Lộ Bạch rất đơn giản, nhưng thực tế lại chứng minh người này rất đặc biệt,
so với những người Trái Đất khác thì lại được động vật yêu thích hơn.
“Cậu ta vào đây cũng được một tháng rồi nhỉ?” Samuel
gõ gõ lên màn hình pha lê, nhìn Dave: “Cậu cảm thấy cậu ta là một người như thế
nào?”
“Cậu ấy sao?” Nói đến chuyện này thì Dave lại có chuyện
để nói, biết gì liền nói hết: “Lộ Bạch là một người rất nhát gan….”
Khi Dave nói đến điều này thì nhận lại được ánh mắt
hoài nghi của vị Thân Vương này.
“Nhưng mà cậu ấy rất thích động vật, để học chuyên
ngành về động vật mà cậu ấy đã từ bỏ các chuyên ngành khác, vì vậy cậu ấy rất
nghèo.” Dave nhớ đến cảnh Lộ Bạch rụt cổ khi nói về hoàn cảnh của mình, không
khỏi buồn cười: “Điện hạ, việc tăng lương đã nói rồi, ngài xem?”
Samuel gật đầu, không phản đối.
Nếu được cấp trên cho phép, Dave vui vẻ tiếp tục nói:
“Khi tôi nhìn thấy tài liệu đăng kí của cậu ấy, tôi đã không muốn nhận. Bởi vì điều
kiện của cậu ấy thực sự không được tốt
cho lắm, nhưng mà một năm qua đều không
có người Trái Đất nào nhận lời mời đến làm việc ở đây, bây giờ nghĩ lại, cũng
may mà tôi nhận người”.
Đây rõ ràng là đang khoe công lao.
“Đây vốn dĩ là công việc của cậu”. Samuel nhàn nhạt
nói.
“Vậy còn việc tự mình huấn luyện cho cậu ấy một tháng
thì sao?” Dave không cam lòng, đẩy mắt kính: “Tháng này tôi đã làm bạn với cậu ấy,
nói đủ thứ chuyện, moi ra không ít bí mật nhỏ của cậu ấy!”.
Nói tóm lại: “Nhân viên người Trái Đất mới là một bé
nhóc ngoan ngoãn đáng yêu, muốn cậu ấy làm chuyện xấu, trừ khi lại có thêm một
vụ nổ mạnh trong vũ trụ”.
“Thôi được rồi” Samuel lấy được thông tin hữu dụng, lập
tức hỏi cấp dưới: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Đã xong thưa ngài” Thuộc hạ đi theo lập tức cung kính
nói.
“Đi” Samuel đội mũ lên, mạnh mẽ bước ra khỏi phòng,
mang theo một trận gió nhẹ.
Điểm cứu hộ gần tọa độ của Lộ Bạch nhất nằm ở bên phía
bìa rừng, mà khoảng cách đến trạm chính rất gần.
Samuel thực sự không thể tin được, cháu trai lớn của
mình Chasel lại gần mình như vậy.
Vị Thân Vương điện hạ mang đồ đến điểm cứu trợ, chỉ hi
vọng rằng cháu trai tốt của mình Chasel sẽ ngừng đi khiêu khích lợn rừng.
Hay là, nên dọn sạch đống heo rừng trong khu rừng rậm
này nhỉ?
Nhưng mà mấy con heo rừng này không ở đây thì ở chỗ
nào, hơn nữa trong rừng còn có hình thú của công dân sinh sống.
Đế quốc đã cố gắng hết sức để tách những con mãnh thú
cường hãn để đảm bảo tỉ lệ sống sót của mọi người.
Người Sao Thần Vương nào càng mạnh thì sẽ có hình thú
càng hung hãn.
Mỗi một người Sao Thần Vương thì đều có huyết mạch của
động vật chảy trong người, nên so với con người bình thường thì càng đặc biệt
hơn.
Cái giá mà họ phải trả chính là trong 12 năm khi họ mạnh
nhất ở độ tuổi từ 18 đến 30, bọn họ sẽ hóa hình thú trong ba tháng mỗi năm, biến
thành một con thú hoàn chỉnh.
Vấn đề làm thế nào để an toàn trải qua ba tháng này vẫn
luôn là việc khiến Đế quốc rất đau đầu.
Động vật hoang dã sẽ không chấp nhận việc bị con người
nuôi nhốt và cho ăn, nếu mà làm vậy thì sẽ khiến bọn chúng phát điên hoặc tuyệt
thực.
Con người chỉ có thể đem bọn chúng thả về tự nhiên và
sử dụng khu vực có diện tích rộng lớn, phương pháp này đã đượ thực hiện từ nhiều
năm về trước.
Tuy không thể hoàn toàn tránh khỏi tỉ lệ tử vong nhưng
ít nhất còn tốt hơn gấp 100 lần so với việc hoàn toàn bỏ mặc.
Lộ Bạch là việc ở khu bảo tồn thiên nhiên này, đây là
khu bảo tồn được Đế quốc bảo vệ trọng điểm, công viên rừng rậm Hoàng Gia.
Nơi này chăm sóc những con người tinh anh nhất của
toàn Đế Quốc, vương tử quý tộc, và được bảo vệ bởi em trai của hoàng đế, Thân
Vương Samuel.
Đây là bí mật của người Sao Thần Vương, Lộ Bạch là người
Trái Đất hoàn toàn không biết gì cả, bởi vì cậu chỉ có thể truy cập mạng nội bộ,
trên đây hoàn toàn sạch sẽ.
Đây là nơi chỉ có người có quyền hạn mới được phép lên
tiếng, nhưng lượng truy cập trang web này lại không thấp, mỗi ngày đều có mấy
chục vạn.
Nhìn vào con số này thì ta có thể thấy được số người
theo dõi trang web này không hề ít.
Chuyện này quả thực bình thường, mỗi một vị vương tử
con em quý tộc thì đều đến từ một gia tộc khổng lồ.
Những số người này cộng lại khá là đáng gờm.
Lộ Bạch đã sớm nhìn ra, thỉnh thoảng nhân viên chăm
sóc sẽ chụp lại những con động vật hoang dã ở trong khu rừng rậm này rồi đăng
lên mạng, chỉ là một tấm ảnh chụp bình thường nhưng lại có rất nhiều hoa và tiền
thưởng.
Người Sao Thần Vương quả thật rất yêu động vật, thật
đáng yêu.
Người ngay thẳng không nói chuyện vòng vo, Lộ Bạch quả
thực rất thèm muốn số tiền thưởng đó.
Nhưng cậu không biết là các nhân viên phải liều mạng mới
chụp được ảnh, trong các tình huống bình thường, ngoại trừ việc sử dụng vệ tinh
để chụp ảnh, con người căn bản không thể chụp được ảnh những con mãnh thú.
Nghe được tiếng máy bay hoặc xe cộ đến gần thì lũ dã
thú này đã sớm chạy mất dáng.
Lộ Bạch nhận được tọa độ mà sếp lớn gửi cho, lập tức
nơm nớp lo sợ mà nói: “Tôi lập tức đi lấy đồ”.
Lúc này con sư tử bự kia đang ôm cái xương đùi liếm
láp, dùng đầu lưỡi cào thịt, như chưa ăn no.
Samuel đang gọi video với Lộ Bạch, nhân tiện nhìn qua
Chasel, khoảng cách gần đến mức hắn có thể nhìn rõ miếng thịt vụn trên mũi của
Chasel.
“Nếu cậu lập tức đi rồi quay lại thì có còn tìm được
nó không?”
“Cái này…….” Nói cũng đúng, Lộ Bạch rơi vào trầm tư,
liền nghĩ đến một biện pháp: “Vậy tôi đem nó đi cùng”.
Samuel hóa đá, người Trái Đất này xem sư tử là chó
sao?
Một con sư tử lớn như vậy, nói mang là mang sao!
“Nhưng mà tôi không biết nó có muốn đi theo tôi không”.
Lộ Bạch lo lắng sờ sờ lưng sư tử nói.
Cảm giác tuyệt cà là vời thiệt luôn.
Sư tử lập tức đong đưa cái đuôi như đang đáp trả lại,
hoặc chỉ đơn giản là một dấu hiệu của việc thiếu kiên nhẫn, đừng làm phiền nó.
Samuel nhìn chằm chằm cái tay kia, nửa ngày cũng chưa
nói ra được một câu nào.
Hắn hiện tại không tin lời Dave nói, dám sờ mông sư tử
thì sao có thể là một người nhát gan.
Vì để sư tử đi theo mình, Lộ Bạch suy nghĩ, liền nghĩ
tới một biện pháp, cậu đem miếng thịt cuối cùng ở trong rương ra: “Sư tử, sư tử,
nếu muốn ăn thì đi theo tao đi, đừng sợ, đừng sợ, đến đây đi”.
Lộ Bạch dụ dỗ con sư tử đứng lên, đi đến chiếc xe địa
hình, mở ghế sau rồi ném thịt vào.
Chiếc xe địa hình này ngoại trừ ghế lái và ghế phụ ra,
phía sau hoàn toàn trống không, có thể dùng để nghỉ ngơi hoặc chứa đồ vật.
Sư tử thật sự đi lên, nó lao vào vồ lấy miếng thịt,
sau đó nằm sấp xuống rồi ngửa đầu ăn.
Lộ Bạch bị sự đáng yêu này làm cho rung động, đáng yêu
quá đi, con mãnh thú ở hành tinh này đáng yêu quá rồi.
Samuel đang xem hết toàn bộ quá trình: “…”
Hắn bắt đầu hoài nghi, tên ngu xuẩn này là máu mủ nhà
mình sao?
Hay lắm, Thái Tử điện hạ của Đế Quốc thật ưu tú.
Vì một miếng thịt liền chạy theo một con người, Chasel
có thể sống được đến ngày hôm nay quả thực là một kì tích.
“Bây giờ tôi sẽ lái xe qua, lộ trình này……tầm một tiếng
là đến”. Lộ Bạch xem xét một chút, vận dụng kĩ thuật lái xe mà mình được học, bắt
đầu làm rập khuôn như cái máy, khiến Samuel càng nhìn càng đau đầu….
Tiểu gia hỏa này thực sự không biết vận dụng linh hoạt
là gì, cứ làm một bước thì lại phải khẩu quyết như thế kia.
Lúc trước đón người ở trạm trung chuyển, Samuel liền
đoán được người Trái Đất trẻ tuổi này khả năng không được thông minh cho lắm,
quả nhiên, cả người toát ra hương vị vụng về.
Nhưng lại không làm cho con người ta chán ghét.
Rốt cuộc không có người nào sẽ chán ghét ngưới làm việc
nghiêm túc.
Lộ Bạch chuyển camera qua bên cạnh, để lại tầm nhìn để
lái xe, Samuel có thể nhìn thấy Chasel sau lưng Lộ Bạch, Chasel đang liếm móng
vuốt sau khi ăn thịt, nhìn qua có vẻ đang rất thỏa mãn, không còn chút uy
nghiêm nào của mãnh thú.
Càng quá đáng hơn là, Chasel ngáp một cái, lộ ra một
hàm răng nanh sắc bén, sau đó đập đầu vào chân và ngáy.
Samuel có thể hiểu được rằng Chasel bị mất máu quá nhiều
nên ngu rồi, vì thế cũng không bình luận gì thêm, máy bay của họ đã quay trở về
trạm cứu trợ, bỗng nhiên có một yêu cầu cuộc gọi từ Hoàng Gia đã cắt đứt cuộc
nói chuyện của hắn và Lộ Bạch.
“Em rể thân yêu, Chasel của chúng ta hôm nay thế nào?”
Trong video chính là một vị nữ sĩ xinh đẹp ưu nhã, bà là vương hậu Flora của Đế
Quốc, là mẹ ruột của Chasel.
“Nó rất tốt” Samuel trả lời như mọi khi, không khác gì
ngày hôm qua.
Flora gật đầu, sắc mặt thoạt nhìn hơi tiều tụy: “Hôm
qua chị gặp ác mộng, mơ thấy Chasel bị một con rắn quấn quanh, làm chị có dự cảm
chẳng lành.”
Samuel mặt không cảm xúc thầm nghĩ: Không, Chasel bị lợn
rừng húc.
“Thật tốt quá nó không có việc gì, chị có thể xem ảnh
chụp của nó được không?” Vương hậu Flora hỏi.
Mọi người đều biết, Thân vương Samuel là một người thiết
diện vô tư, bảo vệ khu bảo hộ như cái thùng sắt, luôn không thích người khác
phá hỏng quy củ hắn đặt ra.
Vương hậu Flora biết mình sẽ không có khả năng nhận được
ảnh chụp.
“Đợi đã” Samuel mở đoạn video lúc nói chuyện với Lộ Bạch,
cắt bỏ từ đầu đến cuối rồi gửi đoạn ghi hình sư tử đang ăn thịt trong thùng xe
cho Flora.
Samuel đồng ý với lời thỉnh cầu này một phần là vị hắn
cảm thấy chột dạ với chị dâu, ngoài ra còn vì thuận tiện.
“Đây là Chasel sao?” Vương hậu đang đợi ảnh chụp, kết
quả lại nhận được một video.
Và đây thực sự là một khoảng cách rất gần, có thể nhìn
rõ một ít vụn thịt trên mũi của Chasel.
“Cái này…. Không phải chú nói là không thể chụp được ảnh
lúc đang ăn uống sao?” Flora kinh ngạc mở to mắt, thật sự không thể tin được:
“Đây là video do vệ tinh quay được sao? Sao lại ở trong xe?”
Samuel nói: “Không phải do vệ tinh quay, là do nhân
viên của trạm cứu hộ quay được”.
Flora càng kinh ngạc hơn, nhưng thân là vương hậu, bà
cũng biết một số việc: “Chú nói là nhân viên cứu hộ mới đến từ Trái Đất sao? Thật
sự là bọn họ có thể đến gần hình thú của chúng ta, thậm chí là một mãnh thú như
Chasel”.
Thật không thể tin được.
“Không phải, trước mắt chỉ có người Trái Đất mới đến
ngẫu nhiên gặp được chúng” Samuel bảo thủ mà nói.
“Vậy tiếp tục quan sát” Flora gật đầu: “Chị tin tưởng chú
biết tầm quan trọng của chuyện này, cho nên chị sẽ không nói thêm gì nữa, dù
sao thì chú mới là người ra quyết định ở Khu Bảo Tồn”.
Samuel gật đầu: “Tạm biệt”.
Flora dở khóc dở cười, thật ra lần này gọi điện với
Samuel, không chỉ bởi quan tâm Chasel mà bà còn quan tâm đến cuộc sống của
Samuel gần đây nữa.
Cả Đế Quốc đều biết rằng, thân vương điện hạ là người
đàn ông độc thân số một còn sót lại, năm nay đã 28 tuổi rồi còn chưa kết hôn,
còn hai năm nữa hình thú sẽ biến mất, khát vọng tìm bạn đời sẽ giảm theo từng
năm.
Quốc Vương Bevis từng tuyên bố ở trong yến hội, nếu ai
có thể khiến Samuel quan tâm, thì sẽ đưa cho người đó một cửa hàng ở thành phố
làm của hồi môn.
Các cô gái ở toàn bộ Đế Quốc:??
Nếu có thể có được thân vương điện hạ, ai lại thèm để
ý đến lại cửa hàng trên phố kia, thậm chí có mất cái cửa hàng thì có sao.
Nhưng vấn đề là điện hạ Samuel cứ như thần long thấy đầu
không thấy đuôi, cả ngày chỉ ru rú ở khu núi sâu rừng già, muốn gặp được hắn đều
khó như lên trời.
Ngược lại, so sánh với một người tình trong mộng quân
trưởng Adonis, cũng là một trong những lãnh đạo của khu bảo tồn, có thể ngẫu
nhiên vẫn chịu ra ngoài hẹn hò với người khác.
Nhưng nhiều ngày đã trôi qua, Adonis đã biến mất hơn một
tháng, mọi người đều suy đoán chắc thời kì biến thú đến rồi.
Nói không chừng đang ở trong rừng theo đuổi một con
thú cái.
Đương nhiên, đây chỉ là nói giỡn, người người đều biết
hình thú của con người sẽ không theo đuổi khác phái.
Hình thú sẽ không có sản sinh dục vọng, nếu có thì sẽ
có động vật can đảm dám đến gần, đều có hai kết cục giống nhau, một chết một bị
thương, hoặc là nửa sống nửa chết.
Đây là điều mà người trong trạm cứu hộ sợ nhất.
May mà nhóm mãnh thú đều rất rõ ràng về lãnh thổ của
chúng và hiếm khi lang thang ở những nơi xa lạ.
Giữa các mãnh thú với nhau thường duy trì một trạng
thái một nước không có hai vua.
Nếu mà có một ngày chúng nó ở cùng nhau thì hẳn là trời
sẽ có mưa kim cương, đó là chuyện không thể nào xảy ra.
Tác giả có lời muốn nói: Rắn lớn:? Rõ ràng là lỗi của
lợn rừng.