Dave không nói một lời đã đổi người huấn luyện cho Lộ
Bạch là có lý do.
Hôm này trời còn chưa sáng, một sự kiện lớn đã xảy ra
tại trạm.
Hình thái của thái tử Chasel bị thương ở trong rừng,
đã phái binh lính đi cứu hộ nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của con sư tử trẻ
tuổi đang bị thương này.
Điều này có nghĩa là gì!
Có nghĩa là mạng sống của Thái Tử Điện Hạ có khả năng
đang gặp nguy hiểm.
Tất cả những người ở trạm sau khi biết việc này đều rất
lo lắng, Dave vẫn có thể nhớ đến Lộ Bạch trong hoàn cảnh này thì đã rất tốt rồi.
“Làm sao lại có thể như vậy….” Mọi người đều đang rất
lo lắng.
Phòng giám sát to như vậy, tất cả mọi người đều đang
nhìn chằm chằm vào những hình ảnh được tải lên từ vệ tinh, cố gắng tìm ra con
sư tử bị thương đang lẩn trốn, nhưng không thể nhìn thấy bất kì điều gì ở vị
trí mà thiết bị theo dõi hiển thị.
Bây giờ đã là tám giờ, và đã ba giờ trôi qua kể từ khi
Chasel bị thương, thông qua con chip được cấy vào dưới da của Chasel, bọn họ biết
được Chasel đang mất máu.
“Chết tiệt!” Dave chửi thề.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên từ máy truyền
tin: “Dave, cậu xác định là ở gần đây?”
“Đúng vậy thưa điện hạ Samuel, Thái tử đang ở gần đây
nhưng không hiểu sao lại không tìm thấy.
Dave lo lắng vò tóc nói “Đều do tôi, không kịp thời
phát hiện ra con lợn rừng ở gần đó, ai ngờ đâu lại là một con lợn rừng thật”.
Nói không chừng vết thương của Thái Tử điện hạ là do
con lợn rừng kia làm ra, đâu có ai biết tự dưng ngài Thái Tử điện hạ có hứng
thú với con lợn rừng kia đâu, Dave sắp phát điên rồi.
“Để tôi đi tìm lần nữa” Vị Thân Vương điện hạ trầm mặc
nói một tiếng.
Dù vào thời điểm này thì Dave vẫn không nghe ra một
chút dao động nào từ giọng nói của Samuel.
Hai người này là chú cháu ruột đó.
Tất nhiên, Dave cũng biết rõ rằng lần này Chasel xảy
ra chuyện gì, người đàn ông vừa nói chuyện với anh ta chắc chắn sẽ hỏi tội.
Lộ Bạch bị Kyle chế nhạo một hồi, cuối cùng mới có thể
đi làm, trong lòng cậu hưng phấn như súng đã lên đạn, chỉ muốn lập tức bắn vài
viên.
Lộ Bạch không chút hoảng loạn bắt đầu chuẩn bị đầy đủ
các vật dụng cần thiết cho việc tuần tra trong rừng lên chiếc xe địa hình, đầu
tiên không thể thiếu chính là hộp cứu thương, sau đó là hộp đồ ăn.
Đồ ăn cho chính cậu, một hộp thịt tươi mới tinh, tuy rằng
trưởng trạm đã từng nói động vật hoang dã sẽ không ăn thịt do con người cấp,
nhưng để đề phòng gặp phải thú ăn thịt bị thương thì nên mang theo.
Thịt tươi là do Lục Bạch tự bỏ tiền túi ra để mua, là
loại còn xương nên khá rẻ.
Nhưng vẫn là tiền túi tự bỏ ra nên vẫn hơi xót xa.
Vì hôm nay là ngày đầu tiên Lộ Bạch đi làm nên cậu cảm
thấy đi tay không đến đó thật không tốt, trong lòng cảm thấy rất có lỗi.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Lộ Bạch đội chiếc
mũ cao bồi lên, đi đôi ủng làm bằng da thú, lái chiếc xe địa hình chạy bon bon
vào rừng.
Bộ định vị ở trên xe rất thông minh, nó có thể tự động
vạch ra lộ trình phía trước và cho người lái xe biết tình trạng đường đi ở khắp
nơi.
Đồng bằng, sườn đồi hoặc rừng rậm và rừng nhiệt đới được
chia thành rừng cây bụi và cây gỗ.
Lộ Bạch đã thuộc lòng kiến thức này, nhưng đây là lần
đầu tiên cậu vào rừng một mình, cậu vẫn có chút thấp thỏm, chạm vào cái dao cảu
mình.
“Cưỡi trên chiếc xe mô tô yêu quý của tôi, sẽ không
bao giờ bị kẹt xe……” Lộ Bạch vừa lái xe vừa hát hò, dần dần, Lộ Bạch đã chìm đắm
trong niềm vui khi được hòa mình vào phong cảnh thiên nhiên nơi rừng rậm.
Những chú chim đang hót líu lo trong rừng, bầy khỉ đu
đưa trên cành cây, ánh nắng xuyên qua các tán cây cao chót vót chiếu xuống chiếc
xe thể hình màu xanh của quân đội đang chầm chậm tiến về phía trước.
Vẻ đẹp và sự ấm cúng ở đây rất đáng để Lộ Bạch ghi nhớ
suốt đời.
Nhưng trên đường đi, cậu không gặp phải những động vật
lớn, không khỏi có chút tiếc nuối.
Trưởng trạm nói những loài động vật lớn thường sẽ tụ tập
ở những nơi có nước, vì thế Lộ Bạch lại điều chỉnh tuyến đường, đi tìm nguồn nước.
Con sông hoặc là ao hồ.
Bản đồ cho thấy hồ nước gần nhất nằm xuyên qua một đám
lùm cây rậm rạp, nơi có thể bị những kẻ săn mồi để ý đến.
Lúc Lộ Bạch còn làm việc ở vườn bách thú, cậu cảm thấy
những con mèo bự ở đây không hung dữ cho lắm, và thậm chí bọn chúng còn có thể
chơi rất lâu với một quả bóng.
Khoảng một giờ sau, một cái hồ nước nhỏ sắp cạn nước
xuất hiện ở trước mặt cậu, có vẻ là cái hồ gần nhất mà mà đồ chỉ dẫn.
Lộ Bạch:”???”
Lộ Bạch cảm thấy dường như bản đồ chỉ dẫn đang hố cậu,
đây mà là nguồn nước sao?
Kích thước của nó chỉ bằng một ngôi nhà nhỏ, cảm giác
bất cứ lúc nào cũng có thể cạn trơ đáy, thật đáng thương.
Nhưng dù sao cũng tới rồi, Lộ Bạch nghĩ nghĩ, vẫn nên
xuống xe nhìn xem, không chừng trong hồ sẽ có rất nhiều cá đó.
Hồ nước trong vắt, phản chiếu khuôn mặt tuấn tú của Lộ
Bạch: “Chất lượng nước ở đây khá tốt” Cậu tán thưởng rồi ngồi xuống rửa tay.
Hiện tại ở phía Nam bán cầu của Sao Thần Vương đang là
đầu hạ tháng năm, nước có vẻ lạnh, Lộ Bạch rùng mình.
Đúng lúc này, chỗ mặt nước bên cạnh cậu xuất hiện một
khuôn mặt lông xù, trời ơi, hình như là sư tử
Dừng một chút, Lộ Bạch ngẩn ra, sư, sư, sư tử!
“A!” Cậu thiếu niên người Trái Đất hét một tiếng.
“Grào------” Một tiếng gầm của sư tử hình như đang
nói, làm ta hết cả hồn à nha.
Trời má, hình như là một con sư tử hàng thật giá thật.
Máu trong người Lộ Bạch lập tức lạnh đi một nửa.
Đối với tình huống này thì nên làm gì bây giờ, nên
quay đầu bỏ chạy như điên về xe hay giả chết tại chỗ để sư tử tự rời đi?
Nếu vậy thì sư tử sẽ không rời đi đâu!
Môi của Lộ Bạch trắng bệch đi, cậu rất sợ, nhưng ngồi
xổm ở chỗ này mỏi chân quá.
Không sao, trưởng trạm đã nói rằng những con thú dữ ở
đây sẽ không tấn công người Trái Đất, Lộ Bạch tin rằng trưởng trạm sẽ không lừa
cậu, vì vậy cậu chậm rãi quay đầu, bất ngờ đối mặt với một khuôn mặt sư tử đầy
lông, ngoại hình đúng chuẩn luôn.
Đôi mắt màu vàng kim của sư tử đầy tò mò mà nhìn Lộ Bạch.
Không giống như muốn làm thịt cậu.
Chẳng lẽ mãnh thú ở Sao Thần Vương sẽ không tấn công
người Trái Đất thật sao, điều này làm cho Lộ Bạch cảm thấy rất hài lòng.
“Hi…….” Cậu thanh niên người Trái Đất hèn nhát mà chào
hỏi con sư tử lớn.
Con sư tử kia nhìn chằm chằm vào cái tay đang giơ của
Lộ Bạch, cậu vội rụt tay lại để tránh bị sư tử một ngụm cắn mất.
“Mày thật sự sẽ không cắn tao à?” Lộ Bạch cảm thấy có
lẽ nó sẽ không cắn mình, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, đây là kĩ năng nựng
mèo nhất định phải có, có điều bây giờ cậu vẫn chưa dám ra tay.
Chỉ dám ngồi nhìn thôi.
Con sư tử đứng bên cạnh Lộ Bạch rất to lớn, bộ lông mượt
mà, là một con sư tử đực không quá năm tuổi.
Thời tiết không nóng lắm nhưng sư tử lại thở hổn hển.
Lộ Bạch đột nhiên mở to hai mắt, dùng tay che miệng, nếu
không thì đã kêu to lên: “Mày, mày bị thương sao?”
Chân sau của sư tử có một vết rạch dài đang rỉ máu.
“Mày đang chảy máu….” Sắc mặt của Lộ Bạch trắng bệch,
lẩm bẩm nói, trong lòng hốt hoảng, con sư tử này đang bị thương, bây giờ không
phải là lúc để sợ hãi, cậu thầm nghĩ, nhanh chóng vượt qua nỗi sợ, lập tức đứng
lên rồi vội chạy ra xe lấy hộp sơ cứu.
“Đợi tao ở đây”
Lúc Lộ Bạch hoảng loạn ôm hộp sơ cứu quay lại thì phát
hiện con sư tử biến mất, sau khi tìm kiếm xung quanh thì cậu phát hiện sư tử
đang núp ở một tảng đá gần đó để hóng gió, cái chân bị thương đang duỗi ra đầy
yếu ớt, thỉnh thoảng lại có côn trùng bay đến cắn, trông thật tội nghiệp.
Cậu thanh niên người Trái Đất này là một người rất yêu
động vật, trái tim nhỏ bé thắt lại, cậu vội chạy đến và quỳ xuống, mở hộp cứu
thương ra để cứu sư tử.
Lộ Bạch lấy ra kim tiêm cầm máu và kim chống nhiễm
trùng tiên tiến chỉ có ở trên hành tinh này rồi tiêm một mũi quanh vết thương của
con sư tử.
Sau khi Lộ Bạch hoàn thành các công đoạn này, con sư tử
đang nằm trên mặt đất bỗng ngẩng đầu lên, thở hổn hển và nhìn chằm chằm vào Lộ
Bạch.
Có thể nhìn thấy được cái lưỡi trong cái miệng đang há
của nó có thể thấy nó đang hơi mất nước.
Lộ Bạch lập tức chạy ra xe, lấy nước tinh khiết, rồi đổ
vào hộp cơm của mình, đưa đến miệng sư tử.
Ban đầu, con sư tử không không chấp nhận lòng tốt của
Lộ Bạch vì vậy cậu đành phải đặt chiếc hộp xuống đất và tiếp tục làm sạch vết
thương.
Sau khi Lộ Bạch băng bó xong, ngẩng đầu lên mới phát
hiện hộp đựng nước đã bị sư tử uống sạch.
“…..” Lộ Bạch thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đổ thêm một
ít nước.
Vết thương của sư tử gần như kéo dài từ đùi lên đến
mông, để băng bó được ở vị trí này thì rất khó khăn, cũng may sư tử cũng phối hợp
với cậu, điều này làm Lộ Bạch cảm thấy dũng cảm hơn đến nỗi còn may vết thương
cho nó.
“Lúc học may vết thương tao đã luyện tập mỗi ngày đến
tận đêm khuya, mày yên tâm, tao đảm bảo sẽ khâu lại được một vết chỉnh tề” Lộ Bạch
vừa cắt chỉ vừa tự nói một mình: “Nhưng cũng may là mày chịu phối hợp nên mới
có thể tạo ra một vết thương hoàn chỉnh như thế này, xong rồi”.
Cắt chỉ, dán một lớp màng bảo vệ thoáng khí và không
thấm nước lên vết thương của sư tử, thế là xong.
Đáng tiếc sư tử còn đang buồn ngủ, Lộ Bạch lo lắng nó
bị sốt nên đưa tay sờ thử nhiệt độ cơ thể, cảm thấy bình thường, thực ra muốn
thực sự đo nhiệt độ cơ thể thì phải cắm nhiệt độ vào lỗ đít nhưng Lộ Bạch sợ bị
sư tử cắn, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vết thương của con sư tử này giống như đã bị thương
trong vài giờ, có để đoán được nó bị thương trong một cuộc chiến và từ lúc đó
nó chưa được ăn gì.
Lộ Bạch trở lại chiếc xe địa hình của mình, bưng theo
hộp thịt tươi-----may là trước đó cậu không quá tiếc tiền, bây giờ không phải
đã dùng tới sao?
Đây là một cái thùng giữ tươi đặc biệt, Lộ Bạch mở ra
lấy thịt sau đó liền đóng lại.
Con sư tử đang ngái ngủ ngửi thấy mùi thịt, chợt mở mắt
rồi ngẩng đầu, tiến tới miếng thịt trong tay của Lộ Bạch.
“Mau ăn đi”. Lộ Bạch đưa miếng thịt lên, không biết sư
tử không chịu ăn đồ do con người cấp như lời trưởng trạm nói hay không.
Sư tử khẽ gầm một tiếng, sau đó ngậm miếng thịt lắc lắc
đầu, đem miếng thịt kẹp vào giữa móng vuốt, nghiêng đầu ăn.
Đó là khoảng một cân thịt mà chẳng mấy chốc nó đã ăn
xong rồi.
Lộ Bạch vừa cảm thán con sư tử này ăn nhiều thật, Lộ Bạch
lại lấy ra một chiếc chân sau, nặng ít nhất là hai cân rưỡi bao gồm cả xương và
thịt.
Lộ Bạch nhìn con sư tử ăn một cách thích thú, rồi chợt
nhận ra rằng không biết mình có cần báo cáo lại việc này cho trưởng trạm hay
không?
Dù sao đây hẳn là một việc rất quan trọng, nếu có sai
sót mà bỏ qua thì thật không ổn.
——Trưởng trạm, tôi đã cứu được một con sư tử bị thương
ở trong rừng “Hình ảnh” “Hình ảnh” “Hình ảnh” xin hỏi tôi có cần chú ý thêm gì
không?
Lộ Bạch gửi tin xong, ngồi dưới đất sắp xếp túi sơ cứu,
con sư tử đang ngồi bên cạnh ngẩng đầu ăn thịt xương…Trước kia cậu thực sự chưa
từng nghĩ tới việc này!
Thật kích thích.
Trước kia cậu làm việc trong sở thú, nếu dám đứng gần
như vậy thì cậu sẽ bị ăn thịt.
Trong phòng giám sát của Trạm cứu hộ, Dave cúp cuộc gọi
với Samuel lần thứ ba, trong đầu tràn ngập hình ảnh mình sắp đi chầu ông bà rồi.
Xong rồi, xong rồi, tuổi trẻ chết sớm….
Đợi đã, có một tin nhắn văn bản kèm hình ảnh vừa gửi đến.
Nhìn ảnh chụp con sư tử đang nghiêng đầu ăn xương thịt,
Dave ban đầu rất ngạc nhiên, chẳng lẽ con sư tử bị thương và ngu ngốc này chính
là Chasel?
Trời ơi, Dave rơi nước mắt vì sung sướng.
“Nói” Samuel nhận điện thoại, giọng nói lạnh băng.
“ Điện hạ Samuel, chúng tôi tìm được điện hạ Chasel rồi,
ngài ấy hiện tại không sao cả!” Dave kích động mà nói, ngay sau đó chuyển cuộc
gọi sang chỗ Lộ Bạch, ba người cùng gọi video.
Đột nhiên hiện ra yêu cầu gọi video làm Lộ Bạch hoảng
loạn, muốn cậu bắt đầu báo cáo công tác sao?
Lộ Bạch sửa sang lại vẻ bề ngoài một chút, sửa lại cả
tư thế, sau đó mở video lên.
Vừa mở ra liền nghe thấy giọng nói của trưởng trạm vô
cùng nôn nóng: “Lộ Bạch, mau nói cho tôi biết tình huống ở chỗ cậu như thế nào
rồi?”
Thật là một vị trưởng trạm có trách nghiệm.
Lại quan tâm động vật như vậy.
“Hả?” Lộ Bạch nhận ra, trên màn hình xuất hiện ba
khuôn mặt, vậy là tổng cộng có ba người.
Người này trông có vẻ rất quen, chính là anh sĩ quan đẹp
trai đã đưa cậu đến đây.
Lâu rồi mới gặp lại, đối phương vẫn là một vẻ nghiêm
túc và lạnh lùng.
“Lộ Bạch!” Giọng nói của trưởng trạm truyền đến.
“Vâng, tình huống bên này….” Lộ Bạch bị rối lên bắt đầu
nói lắp, liền quên mất nội dung báo cáo đã chuẩn bị tốt cho trưởng trạm, liền
trực tiếp đem chuyển về phía sư tử: “Bây giờ chắc ổn rồi, bên trạm sẽ cử người
đến kiểm tra chứ?”
“Grừ….” Con sư tử vừa cắn thịt ở chân nói vừa gầm nhẹ,
như thể không hài lòng với tiếng ồn xung quanh nó.
Hai người trong video nhìn chằm chằm vào con sư tử
trên màn hình, sau khi liên tục xác nhận Chasel thực sự không sao, họ mới thở
phào nhẹ nhõm.
Dave cảm thấy mình gần như mất hết tất cả sức lực,
nghĩ rằng cuối cùng mạng sống của mình đã được cứu, và cậu nhân viên người Trái
Đất này thực sự là một cơn mưa rào đúng lúc, bỗng nhiên Dave nhớ ra một chuyện
quan trọng.
“Lộ Bạch, sao cậu lại ở trong rừng?”
Lộ Bạch vừa tự xin mình được đi làm lập tức sửng sốt,
bị chất vấn bắt đầu gãi gãi mặt, nếu cậu nói ra sự thật thì có bị nghi ngờ là
mách lẻo không nhỉ?
Vừa vào làm mà đã như thế thì không được rồi.
“Sao vậy?” một giọng nói trầm thấp vang lên đánh gãi
cuộc nói chuyện của bọn họ, là thân vương Samuel, hắn gắt gao nhìn vào hình thú
của cháu trai cùng Lộ Bạch, giọng nói uy nghiêm nói: “Nói rõ quá trình cậu gặp
được nó cho tôi”.
Lộ Bạch không tự chủ được gật đầu: “Ừm, khoảng một giờ
trước, tôi tới chỗ hồ nước này rửa tay, đâu ngờ lúc hoàn hồn lại thì nó đã đứng
bên cạnh tôi rồi, sau đó phát hiện nó bị thương, liền băng bó lại vết thương
cho nó……… Còn cho một ít nước và đồ ăn.”
Lộ Bạch nhìn cái chân thịt rẻ tiền, trên chân còn bao
nhiêu nhúm lông còn chưa được làm sạch?
Một quá trình nghe có vẻ là dễ dàng, Dave nghe xong mà
không thốt nên lời, cái gì gọi là băng bó cho nó lại còn cho nó thức ăn!
Việc này đối với người Sao Thần Vương hoàn toàn không
thể làm được.
Nếu bọn họ muốn trị liệu cho dã thú, thì phải gây mê
toàn thân, sau đó mới có thể mang về trạm cứu hộ chữa trị, nhưng lúc dã thú
tính lại thì phải lập tức đem chúng trở về khu rừng rậm, nếu không dã thú sẽ nổi
điên.
Lộ Bạch hỏi bọn họ có muốn phái người qua kiểm tra hay
không, có cái quỷ nha, người vừa tới sư tử liền chạy đi mất!
Nhưng con sư tử trong video lại nằm cạnh Lộ Bạch ăn một
cách thích thú, nếu không được tận mắt chứng kiến thì ai dám tin chứ?
“Cậu mang thịt tươi vào rừng để làm gì?” Samuel nhìn
thiếu niên nhân loại gầy gò trước mặt, lộ ra vẻ mặt không tin.
Lộ Bạch gãi gãi đầu: “Đây là thói quen của tôi, trước
đây tôi là người chăm sóc động vật, lúc nào đi gặp động vật thì cũng luôn phải
mang theo đồ ăn.
Samuel suy nghĩ một chút, người trên Trái Đất làm vậy
không có gì là lạ bởi vì bọ họ không biết bí mật của người Sao Thần Vương, vì vậy
hắn gật đầu, không còn nghi ngờ gì về người Trái Đất này.
“Tôi sẽ cử người đến bổ sung một số đồ tiếp tế cho trạm
cứu hộ ở gần đây, cậu cứ ở lại trong rừng với nó cho đến khi nó có thể tự mình
đi săn”.
“Hả?” Ở cùng với sư tử trong rừng?
Lộ Bạch nghĩ mình nghe nhầm, sốt sắng mà nhìn vị Sếp lớn,
nhưng mà vẻ mặt của sếp lớn rất nghiêm túc, dường như coi đây là một nhiệm vụ
bình thường.
Dave: Không, thế quái nào đây lại được coi là một nhiệm
vụ bình thường!
“Được, Lộ Bạch, cậu cứ làm đi” Trưởng trạm như đang đè
nén điều gì, vuốt ngực nói: “Lát nữa tôi sẽ tăng lương cho cậu”
Ban đầu Lộ Bạch còn rất do dự, nhưng nghe được việc
mình được tăng lương, ánh mắt cậu sáng lên mấy phần, gật đầu nói: “Được!”.