Thẩm Thiên Từ bị thương, rất nghiêm trọng, hôn mê ba ngày
vẫn không tỉnh.
Khi ta ôm Tuế Tuế tới phòng chàng, trong phòng quanh quẩn
mùi máu tươi và mùi thuốc nồng nặc.
Cấp dưới của chàng cung kính gọi ta một tiếng: “Phu nhân.”
Ta không để ý họ, đi thẳng đến giường.
Thẩm Thiên Từ nằm trên giường, trên mặt cắt không còn giọt
máu. Nếu không phải lồng ngực còn đang phập phồng, có lẽ thật sự có người sẽ
cảm thấy chàng đã là người chết rồi.
Ta đứng ở mép giường, im lặng hồi lâu.
Nhớ, có một lần chàng cũng từng bị thương trở về, vết đao
sau lưng sâu đến mức có thể nhìn thấy xương. Ta nằm bò bên mép giường ôm tay
chàng khóc lên khóc xuống. Lúc ấy, dù trên trán chàng lấm tấm mồ hôi, chàng vẫn
yếu ớt an ủi ta:
“Đừng khóc mà, A Li.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).