Sau khi vào thu, trời có mưa mấy trận, thời tiết càng lúc
càng trở lạnh.
Khi còn bé, ta từng rơi vào hồ đông, lúc vớt lên cơ thể đã
không còn chút hơi âm nào. Ta sốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, từ đó trở đi, ta
rất sợ lạnh, chỉ hơi hơi se lạnh thôi, ta cũng sẽ bị đông lạnh đến phát run.
Nhớ mùa đông năm đầu tiên ta gả cho Thẩm Thiên Từ, mỗi ngày
nằm ở trên giường chàng đều sẽ ôm ta vào lòng, chàng giống như một cái lò sưởi
hình người vậy.
Có một tối, ta cọ tới cọ lui trong lòng chàng: “Thiên Từ,
chàng ấm thật.”
Trong bóng tối, chàng trầm mặc hồi lâu, sau đó như không kìm
chế được mà bắt lấy tay của ta, từ từ tới gần tai ta, giọng nói khàn khàn mang
theo chút nguy hiểm dụ dỗ:
“Còn có thể ấm áp hơn nữa, A Li có muốn thử không?”
Ấm hơn nữa…
Bị lạnh tỉnh lại, ta mới phát hiện mình lại nằm mơ. Mái hiên
không ngừng nhỏ nước xuống, phát ra tiếng leng keng.
Ta thất thần nhìn ngắm khuôn mặt trắng bệch trong gương
đồng, bỗng nhiên quên mất dáng vẻ của bản thân trước kia. Ngón tay run rẩy đưa
lên chậm rãi vẽ phấn lên mặt, nhưng lần này, cho dù ta có vẽ thế nào cũng không
vẽ ra được.
Ta tức giận ném đồ xuống đất, phát ra một tiếng vang.
Rất nhanh, cửa phòng mở ra, nhưng không ai nói chuyện.
Ta đưa lưng về phía cửa hồi lâu, giơ tay xoa xoa khóe mắt,
nói với người ở cửa:
“Không có việc gì, trượt tay, không cầm chắc.”
Người mở cửa là tỷ nữa của ta, Tiểu Linh Đang, là một người
câm được ta tình cờ cứu giúp vào ba năm trước. Hiện giờ, khắp cái sân này, chỉ
có mình nàng ấy ở với ta, nghe ta nói chuyện.
“Tiểu Linh Đang, ta muốn ăn xôi gà hạt dẻ lá sen, ngươi đi
mua một phần về đi.”
Thẩm Thiên Từ không hạn chế tự do của ta và Tiểu Linh Đang,
chỉ cần ta không rời đi.
Ta cũng từng chạy trốn một lần. Khí đó, thân thể ta còn
không có kém như bây giờ, vì thế ta còn nhờ Tiểu Linh Đang giúp đỡ. Ta mang
theo Tuế Tuế và nàng ấy cùng chạy đi.
Rồi sau đó, ngay khi ta vừa bước lên thuyền, phát hiện ra
chàng ấy đã ngồi ở trên thuyền từ lâu, Tiểu Linh Đang đang bị cấp dưới của
chàng chỉ thẳng kiếm vào ngực.
Tiếng mái chèo ngoài thuyền lúc có lúc không, Thẩm Thiên Từ
thong thả đặt chén trà xuống, ngẩng đầu lên nhìn ta:
“A Li, nàng định đi đây vậy?”
Tiểu Linh Đang bình tĩnh nhìn ta, ngón tay giật giật, nàng
ấy đang nói: “Đừng quan tâm nô tỳ, nô tỳ không sợ.”
Nhưng ta sợ.
Mẫu thân ta đã mất, cha cũng mất, trên dưới Giang gia, tất
cả mọi người đều đã chết, ngay cả Thiên Từ yêu ta cũng đã chết rồi. Ta không
muốn nhìn thấy bất kỳ người nào bên cạnh ta chết đi nữa.
Ta phải nên hiểu ra từ sớm mới đúng. Người như Thẩm Thiên
Từ, cho dù không yêu ta, ta cũng chỉ có thể là của chàng.
Nhưng không sao cả, không lâu nữa ta đã có thể rời khỏi
chàng rồi. Của hồi môn của Tiểu Linh Đang ta đã chuẩn bị xong, để nàng ấy ở với
ta thêm mấy ngày nữa, rồi ta sẽ để nàng ấy đi tìm Phú Quý.
Trước khi rời đi, Tiểu Linh Đang nhặt phấn mặt lên, ta lại lần
nữa soi gương vẽ lên gò má.
Dáng vẻ hiện giờ không khỏi làm ta nhớ đến bộ dáng của mẫu
thân khi bệnh tình nguy kịch, khi đó mỗi lần cha nhìn thấy mẫu thân ốm yếu đều
sẽ yên lặng lau nước mắt. Những lần sau đó, mẫu thân gọi người trang điểm cho
người, ngày nào cũng thay một bộ xiêm y diễm lệ.
Chỉ vì để trông người có tinh thần hơn, để cho cha cảm thấy
dễ chịu hơn chút.
Mà ta, thì không vì người khác, chỉ là để cho bản thân có
thể dễ chịu hơn thôi.
Ôm Tuế Tuế chờ xôi gà hạt dẻ lá sen, mưa đột nhiên to hơn.
Giờ đang là tháng mười, rất ít có ngày mưa to như thế này. Khi Tiểu Linh Đang
toàn thân ướt sũng mang xôi gà lá sen đẩy cửa đi vào, bên ngoài đột nhiên
truyền đến tiếng ồn ào hoảng loạn.