Tô
Hiểu Mạn cũng thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía này không đúng
lắm, cô cũng nhìn thấy Khương Yến Đường đang đi tới bên này.
Trong
trí nhớ của cô có bộ dạng của đối phương, trong hiện thực lại là lần đầu tiên
gặp mặt, Tô Hiểu Mạn cảm thấy Khương Yến Đường lớn lên cũng chỉ có vậy mà thôi,
đẹp hơn so với những người xung quanh một chút, hơn nữa đã biết cốt truyện, cô
cảm thấy Khương Yến Đường rất giống người nhà họ Tạ.
Đặc
biệt là giống Tạ lão nhị.
Sau
khi liếc mắt nhìn Khương Yến Đường vài lần, Tô Hiểu Mạn cũng thu hồi tầm mắt,
hai vị nam nữ chính Trương Lị Lị và Khương Yến Đường này, cô cũng chẳng quan
tâm mấy, cũng không muốn tiếp xúc với bọn họ.
Hiện
tại Tô Hiểu Mạn đã kết hôn, vốn cũng không nên có tiếp xúc gì với Khương Yến
Đường cả.
“Sao
Tô Hiểu Mạn lại không có tỏ vẻ gì nhỉ?”
“Như
này không phù hợp lẽ thường chút nào!”
“Thế
mà cô ta vẫn ngồi bên cạnh lão ngũ nhà họ Tạ, không phải trước đó còn đòi ly
hôn ư?”
Lúc
ánh mắt Tô Hiểu Mạn nhìn quá đó, đôi mắt Khương Yến Đường cũng không nhịn được
dừng ở trên người cô, hắn ta vẫn luôn biết Tô Hiểu Mạn là một người phụ nữ rất
xinh đẹp, chỉ là quá phiền phức, lại còn ngu ngốc, trình độ văn hóa không cao,
tư tưởng cũng thấp hèn, cách nói chuyện càng khiến người ta chán ghét.
Khương
Yến Đường chuyển ánh mắt đi chỗ khác, cảm thấy mình nhất định không thể để vẻ
ngoài của đối phương hấp dẫn.
Trương
Lị Lị ở bên cạnh dùng vẻ mặt khẩn trương mà nhìn Khương Yến Đường, lo lắng
Khương Yến Đường lại bị người phụ nữ không biết xấu hổ này quấn lấy.
Tô
Hiểu Mạn bảo Tạ Minh Đồ cầm chén tới đây, cô dọn dẹp một chút chuẩn bị đi về
nhà, Tạ Minh Đồ giúp cô thu dọn sạch sẽ, lại đi ra suối nhỏ chỗ chân núi rửa
sạch chén.
Tô
Hiểu Mạn dùng nước suối lạnh lẽo rửa mặt, dòng nước mát mẻ lạnh băng, phảng
phất có thể đem đi hết thảy nắng nóng oi bức, cô nhớ tới ánh mắt kinh ngạc của
những người vừa rồi, không nhịn được cười vài tiếng.
Những
người này sẽ không xem được trò hay nữa đâu, vì “Tô Hiểu Mạn” sẽ không bao giờ
tới dây dưa với thanh niên trí thức Khương nữa.
Hồi
tưởng lại nụ cười đầy thâm ý của chị dâu thứ hai khi cô mới ra khỏi cửa, ý cười
trên mặt Tô Hiểu Mạn cũng càng ngày càng sâu.
Hiện
tại Tô Hiểu Mạn muốn từng bước thay đổi thanh danh của chính mình ở trong thôn,
làm cho mọi người thấy cô thay đổi, đương nhiên cái quá trình này cần phải đi
từng bước một.
Đầu
tiên sẽ bắt đầu từ chuyện không mê mệt
thanh niên trí thức Khương nữa.
“Tạ
Minh Đồ, cảm ơn anh đã rửa chén giúp tôi.”
Tạ
Minh Đồ ngẩng đầu, thấy Tô Hiểu Mạn ngồi bên dòng nước cười mỉm, khẩn trương
nắm lấy chén sứ trong tay, bỗng nhiên mặt lại đỏ một chút.
Đây
là phản ứng tự nhiên không chịu khống chế của thân thể, anh cũng không rõ ràng
lắm là Tô Hiểu Mạn đến tột cùng uống sai thứ thuốc gì, trước đây vẫn luôn cười
với Khương Yến Đường, mà hiện tại lại cười với anh.
Tạ
Minh Đồ không nói tiếng nào đẩy chén đũa đã rửa sạch tới bên cạnh Tô Hiểu Mạn.
Tô
Hiểu Mạn nhìn bộ dạng cúi đầu im lặng của anh, biết anh chỉ là tự ti nhút nhát,
không thích nói chuyện nhưng mà lại có một tâm địa rất thiện lương.
Cô
không thích người hay nói bốc phét, ngược lại lại rất thích những người trầm
mặc ít nói như Tạ Minh Đồ.
Nếu
về sau Tạ Minh Đồ có thể được nhà họ Khương nhận về, Tô Hiểu Mạn hi vọng anh có
thể tiếp thu một nền giáo dục tốt đẹp, giống như tên anh như vậy, có tiền đồ
rộng mở cũng có tương lai.
Mà
không giống như trong tiểu thuyết miêu tả, biến thành boss vai ác với kết cục
thê thảm.
Sau
khi lấy công cụ của mình, nhóm thanh niên trí thức cũng đi hết hơn phân nửa,
bọn họ đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hôm nay thế mà Tô Hiểu Mạn không
quấn lấy Khương Yến Đường .
Cứ
như thể không thấy Khương Yến Đường vậy.
Ngay
cả bản thân Khương Yến Đường cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, không nhịn được quay
đầu nhìn lại Tô Hiểu Mạn thêm vài lần.
Tạ
Minh Đồ bắt được ánh mắt của hắn ta.
Anh
không dấu vết mà nhích về phía trước một bước, chặn tầm mắt hắn ta, Tô Hiểu Mạn
vẫn chưa nhận thấy được điều gì, xách theo giỏ tre chuẩn bị về nhà họ Tạ.
“Tôi
đi về đây.”
Sau
khi nhóm thanh niên trí thức cầm công cụ rời đi, Tô Hiểu Mạn cũng đi về hướng
nhà họ Tạ, Tạ Minh Đồ nhìn theo hướng cô rời đi, bên tai nghe được mấy lời
phỏng đoán ác ý của người trong thôn:
“Vừa
rồi không thấy cô ta nói chuyện với thanh niên trí thức Khương, anh xem hiện
tại, chẳng phải là lén lút quấn lấy sao?”
“Mọi
người xem đi, đợi lát nữa tới rừng cây bên kia, sẽ lại dây dưa với thanh niên
trí thức Khương cho mà xem.”
“Không
thể nào? Cô ta là người đã kết hôn, cũng phải chú ý hình tượng một chút chứ?”
“Phải
chú ý ảnh hưởng cái gì? Cậu xem Tạ lão ngũ kia, cậu ta dám quản Tô Hiểu Mạn
sao? Tô Hiểu Mạn dây dưa quấn lấy thanh niên trí thức Khương, tới một cái rắm
cậu ta cũng không dám thả.”
“Đúng
thật không phải là đàn ông.” Mạc lão tam nhổ một ngụm nước bọt, miệng vẫn còn
trào phúng Tạ Minh Đồ, trên thực tế là do hắn ta ghen ghét, ghen ghét Tạ Minh
Đồ có thể cưới được một cô gái như hoa như ngọc như Tô Hiểu Mạn, bằng không hắn
cũng sẽ không chạy tới trước mặt Tạ Minh Đồ nói những lời nói bậy đó.
Cho
dù bị đội nón xanh thì sao, với bộ ngực kia, cái miệng đó, hắn cũng muốn nếm
thử một chút hương vị.
Mạc
lão tam bắt đầu làm việc, hắn luôn thích tìm cớ kéo dài công việc, tra cán cuốc
trong chốc lát, lại tìm cớ nói muốn đi nặng, tìm một chỗ râm mát ngồi xổm, vì
phòng ngừa người khác phát hiện ra hắn đang lười biếng, hắn còn làm bộ làm tịch
cởi quần ra.
Mạc
lão tam hừ hừ vài tiếng, lại không phát hiện trong bụi cỏ có động tĩnh khác,
“Ai
ui! A a a!”
“Có
rắn ! Có rắn! Có rắn! Cứu mạng!”
Không
lâu sau liền truyền đến tiếng Mạc lão tam kêu to, Tạ Minh Đồ ở cách đó không xa
chậm rì rì ngồi xổm xuống, cầm lưỡi hái đập về phía trước một cái.
“Mạc
lão tam bị rắn độc cắn.”
Sao
vậy, có đưa đi bệnh viện không?”
“Không
phải loại rắn độc cắn chết người, mông sưng lên.”
“Gì?
có liên quan gì tới mông.”
“Lúc
đi nặng bị rắn cắn.”
“Hắn
vừa nói muốn đi nặng, nhưng mà hiện tại là ban ngày rồi, thế mà bị rắn cắn?”
“Không
biết, lúc mới vừa đi tới xem, cũng không thấy có rắn, cũng không thấy có phân.”
…
“Tan
làm, về hết đi.”
“Hôm
nay ai nấu cơm?”
“Chắc
là lão Trương, về nhà là có ăn.”
Hai
người thanh niên trí thức đắp bờ trở về, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, “ui trời,
hôm nay đúng là lạ thật mà.”
“Thế
mà người phụ nữ Tô Hiểu Mạn kia không tới tìm Khương Yến Đường .”
“Lạ
thật, một câu cũng không nói”
“Chẳng
lẽ Tô Hiểu Mạn tính toán về sau sẽ thành thật sống cùng với Tạ lão ngũ?”
“Vậy
thì nói không chừng là thật, dù sao cũng đã kết hôn rồi.”
Tạ
Minh Đồ đứng ở phía sau gốc cây ngoài ý muốn nghe được những lời này của hai
thanh niên trí thức, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Đột
nhiên ý thức được mình đang cong khóe miệng, Tạ Minh Đồ dơ tay xoa nhẹ mặt một
cái, lại biến thành bộ dạng cúi đầu khom vai như ngày thường.
Anh
xoa xoa vành tai, giác quan Tạ Minh Đồ trời sinh mạnh mẽ hơn người bình thường
một chút, tai càng thính hơn người bình thường, những động tĩnh rất nhỏ anh
cũng có thể nghe thấy được, từ nhỏ tới lớn, những chuyện không nên nghe anh cũng
nghe được không ít.
Khi
còn nhỏ, anh còn phát sầu vì việc này, nghe được quá nhiều thứ, chuyện biết
được cũng nhiều, ban đêm còn ngủ không yên… Anh chỉ có thể khiến bản thân mình
trở nên yên lặng, lọc bỏ đi những tiếng vang hỗn loạn.
Cũng
lọc bỏ những thứ mà anh không hề muốn nghe.
Anh
đã từng mong đợi bản thân mình có thể làm một kẻ điếc, không nghe thấy gì càng
tốt, hiện tại anh lại đột nhiên cảm thấy, có thể nghe được âm thanh cũng là một
chuyện không tồi chút nào.
Hiện
tại có một số thanh âm, anh nghe thấy, sẽ cảm thấy vui vẻ.
*
Tối
đến nhà họ Tạ ăn cơm tối, đồ ăn vẫn khó ăn y như vậy.
Sau
khi Tạ lão nhị về nhà, hung hăng mắng vợ mình một hồi, nói chính mình lên núi
làm việc một ngày, căn bản là chẳng thấy được trò gì hay cả.
Tô
Hiểu Mạn thật đúng là chỉ đi đưa cơm mà thôi.
Chị
dâu thứ hai lúc này thật đúng là có thêm thù mới lẫn hận cũ với Tô Hiểu Mạn, ở
trên bàn cơm âm kiếm chuyện nói vài câu: “Em dâu, em cần phải ăn nhiều một
chút, đi lên núi đưa cơm vất vả như thế nào chứ, vừa về đã mệt đến ngủ hết cả
buổi chiều, Diệu Tổ, con còn không gắp miếng trứng gà cho thím nhỏ của con.”
Trứng
gà nước tương gần như là món riêng của Tạ Diệu Tổ, nó hừ vài tiếng, không muốn
nghe lời mẹ mình nói chút nào cả.
Tôn
Mai cau mày, bất mãn mà nhìn về phía Tô Hiểu Mạn: “Vất vả? Vất vả đến mức ngủ
hết cả buổi chiều?”
“Diệu
Tổ, ăn đồ của con đi.”
Mí
mắt Tô Hiểu Mạn cũng chưa buồn nâng lên: “Ngày hôm qua chị hai đưa cơm xong trở
về, cũng đi ngủ một giấc, lúc sau dậy thì đi cắn hạt dưa, con so với chị hai,
chỉ là ngủ nhiều hơn mà thôi, cũng không có đi cắn hạt dưa.”
Chị
dâu cả và chị dâu ba không nhịn được cười một tiếng.
Trước
kia trong nhà có một con quỷ lười, còn được mẹ chồng thiên vị, trong lòng bọn
họ không nói được, không được thoải mái, hiện tại hai con quỷ lười giận dỗi lẫn
nhau, mẹ chồng cũng không có cách nào cả, hai người bọn họ ngược lại được xem
kịch hay.
Thậm
chí còn có những lúc có cảm giác vui vẻ.
Tôn
Mai tức giận tới đập cái bàn một phát “rầm”.
“Làm
gì có vợ ai lười như cô, tôi xem về sau các cô không cần phải đi đưa cơm nữa,
vẫn là để vợ lão nhị đi đưa đi.”
Chị
dâu hai nghe xong lời này tức khắc vui vẻ, cô ta cướp được quyền đưa cơm về
rồi.
Tôn
Mai nói ra câu này, những người khác còn chưa có ai phản đối, ông Tạ đã là
người đầu tiên không tán đồng, nói: “Để mấy đứa con dâu thay phiên nhau đưa,
đừng có làm trong nhà loạn cả lên, không ai thoải mái cả.”
Ông
Tạ vất vả lắm mới được ăn nhiều chút đồ ăn và thịt, làm sao có thể nguyện ý lập
lại những ngày tháng trước đây?
Ông
Tạ đã lên tiếng, Tôn Mai cũng chẳng có biện pháp nào.
*
Bữa
tối không ăn được, Tô Hiểu Mạn tính toán muốn dùng số tiền riêng của mình, tìm
cơ hội đi vào huyện mua chút lương thực, cất giấu, thuận tiện nghĩ cách kiếm
tiền.
Cha
mẹ và mấy người anh trai đều yêu thương cô, trước đó Tô Hiểu Mạn có 30 tệ tiền
riêng cùng với vài phiếu gạo để cô cất giữ, tính toán giúp đỡ cho Khương Yến
Đường.
Vì
lấy lòng những thanh niên trí thức bên cạnh Khương Yến Đường, Tô Hiểu Mạn còn
đi đưa không ít đồ ăn ngon, thậm chí còn mượn tiền và phiếu gạo đi đưa cho hai
người thanh niên trí thức, chính là hy vọng bọn họ có thể nói vài lời hay về cô
trước mặt Khương Yến Đường .
Nhưng
mà những người đó tuyệt đối chưa từng nói lời hay nào về Tô Hiểu Mạn trước mặt
Khương Yến Đường, chỉ có Tô Hiểu Mạn đơn phương vội vàng đi lấy lòng bọn họ.
Chờ
chút nữa cô phải đi lấy những phiếu gạo và số tiền đó về, lúc cần còn dùng tới.
Ngày
mai cô phải về nhà họ Tô một chuyến gặp cha mẹ, lấy lại chìa khóa nhà cũ về,
nhà họ Tô có hai gian nhà ở cũ không ở nữa trên núi, mấy năm trước đã tu sửa,
hiện tại dùng để đồ đạc, nơi đó có một nhà bếp nhỏ, còn có mấy cái nồi hỏng,
trước kia Tô Hiểu Mạn làm đồ ăn cho Khương Yến Đường chính là ở chỗ đó.
Nhà
cũ cách một cái mương là đất phần trăm của nhà họ Tô, ngày thường cũng có người
nhà họ Tô tới đây.
Lúc
Tô Hiểu Mạn thầm tính toán trong lòng, Tạ Minh Đồ đột nhiên cầm thứ gì đó đi
tới chỗ cô.
Anh
đẩy đống đồ trong lòng ngực mình cho Tô Hiểu Mạn.
“Cái
gì thế?”
Tô
Hiểu Mạn hơi sửng sốt, mở gói đồ kia ra, phát hiện bên trong chính là vài quả
thạch lựu và lê rừng, còn có một lọ mật ong nhỏ. Vốn dĩ đang đói bụng, lập tức
thèm ăn, cô bóc một quả thạch lựu, phát hiện tuy rằng lựu này chỉ nhỏ có như
vậy nhưng mà thịt quả bên trong rất đỏ cũng rất ngọt.
Lê
dại cũng ăn ngon vô cùng.
“Anh
lên núi tìm? Cho tôi?”
“Cô
ăn đi.” Tạ Minh Đồ cúi đầu, rầu rĩ mà nói hai chữ.
“Mật
ong cũng tặng cho tôi?”
“Ừ.”
Vốn
dĩ Tô Hiểu Mạn không quá muốn nhận đồ của anh, nhưng mà nghĩ tới ngày mai cô
phải về nhà họ Tô, tay không về nhà không tốt lắm, mang theo lọ mật ong, lại
mang túi đồ này cho mẹ mình, cô không thể không biết xấu hổ cứ thế mà về.
“Chờ
thêm vài ngày nữa, tôi sẽ mua thứ khác trả lại cho anh.”
Tạ
Minh Đồ cúi đầu ngồi ở trên ghế, cầm dao điêu khắc gỗ, cũng không có phản ứng
gì khác.
Tô
Hiểu Mạn nếm thử bình mật ong kia, cô phát hiện mật ong dại bây giờ ăn quá
ngon, lấy đũa chấm một chút, trực tiếp ăn luôn, hoàn toàn không thấy gắt cổ,
chỉ có vị ngọt thanh gây nghiện.
Đúng
là mật ngon.
“Ngay
mai tôi muốn về nhà một chuyến, về tay không thì không tốt lắm, bình mật này
tôi muốn tặng cho cha mẹ mình.”
“Cô
muốn về nhà?”
“Ừ.”
Tô Hiểu Mạn đáp một tiếng, cô vốn cho rằng Tạ Minh Đồ luôn trầm mặc sẽ không
nói chuyện, không nghĩ tới thế mà anh lại mở miệng hỏi cô, “Làm sao thế?”
Tạ
Minh Đồ cúi đầu, lại không nói câu nào cả.