Tô
Hiểu Mạn khi tỉnh lại thấy bản thân đang ở trong một gian nhà âm u.
Tiếng
ầm ầm vang lên bên tai, giống như muốn thông từ tai này sang tai khác vậy, cô
miễn cưỡng mở to hai mắt, ánh mắt mông lung có chút mơ hồ, có thể lờ mờ nhìn
thấy vài tia sáng mặt trời xuyên qua khe hở, chiếu vào bức tường đá nứt nẻ.
Các
khe hở giữa những cục đá trên tường loang lổ từng mảng mạng nhện trắng xám, con
nhện kéo sợi tơ li ti lướt nhẹ qua dưới ánh nắng.
Tuy
có thể nhìn thấy được ánh mặt trời, nhưng trong gian nhà này vẫn có chút lạnh
buốt, như là một căn phòng dưới tầng hầm âm u đầy ảm đạm, trong không khí tràn
ngập mùi ẩm mốc khó ngửi, ngoài ra còn có mùi thơm của gạo từ xa xa thổi tới.
Mùi
thơm của gạo nhàn nhạt bao trùm lên mùi ẩm mốc kia.
Nghe
mùi thơm của gạo, Tô Hiểu Mạn cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Lạch
cạch!" Một tiếng động lớn vang lên, mấy tấm ván gỗ được đóng thành cánh
cửa bị lực đẩy ra, một người phụ nữ tóc buộc đuôi ngựa hùng hùng hổ hổ đứng ở
cửa phòng, giọng nói lớn tới mức muốn thổi bay nóc nhà lên: "Thật sự bị
bệnh? Mấy ngày nay chúng tôi phải ra ngoài đốn củi, giặt đồ đều không đổ bệnh,
một kẻ lười biếng như cô ta thế mà lại bị bệnh? Cô ta tự cho rằng bản thân mình
là địa chủ thời phong kiến hay sao hả?!"
"Từ
sau khi người phụ nữ họ Tô bước vào gia đình này, đúng là không có chuyện gì
tốt đẹp cả, cô cho rằng đây là nhà cha mẹ đẻ của cô hay sao, để cô muốn lười
biếng thì lười biếng, việc trong nhà không thì không đụng tay tới, cả ngày chỉ
nghĩ tới chuyện qua lại với người đàn ông khác."
“Lại
còn muốn đi câu dẫn thanh niên trí thức Khương? Cũng phải xem người ta có thèm
nhìn tới cô hay không, đúng là chuyện khiến người ta chê cười trong thôn này
mà, Tạ Minh Đồ mẹ bảo tôi tới cảnh cáo chú, quản lý vợ chú cho tốt vào, Tô Hiểu
Mạn, cô bước chân vào nhà họ Tạ, sống là người của nhà họ Tạ, chết cũng phải
làm ma nhà họ Tạ."
Chị
dâu thứ ba nhà họ Tạ đứng ở ngoài cửa mắng nửa ngày trời, tất cả buồn bực tích
tụ trong ngực cuối cùng cũng được phát tiết ra, nói đến hả dạ xong lồng ngực
vẫn cứ phập phồng liên tục, tầm mắt cô ta liếc về phía người đàn ông cao gầy
đang đưa lưng về phía mình, lại dừng ở trên người cô gái trẻ tuổi đang nằm trên
giường, trong ánh mắt không tự chủ toát lên một chút ghen ghét.
Trên
người cô gái trẻ tuổi đắp một chiếc chăn mỏng cũ nát, tóc dài đen nhánh xõa
trên chiếc gối cũ nát hôi hám, gương mặt trái xoan tái nhợt tiều tụy lộ ra dưới
đống tóc rối bời, càng khiến người ta thêm thương tiếc. Bởi vì đang bị bệnh,
môi đỏ một cách mất tự nhiên, như thể cố ý thoa một lớp màu lên vậy.
Trong
lòng chị dâu thứ ba thầm mắng một tiếng "gương mặt hồ ly", quay mặt
đi không nhìn cô gái trên giường nữa, khi ánh mắt cô ta dừng ở người đàn ông
đứng bên mép giường, lúc này cô ta mới cảm thấy trong lòng sảng khoái.
Nghĩ
tới Tô Hiểu Mạn lòng đầy kiêu ngạo lại không thể làm thanh niên trí thức Khương
lay động, cuối cùng trộm gà không thành còn mất nắm gạo, danh tiếng của bản
thân mình cũng bị đánh mất, cuối cùng là rơi vào kết cục như thế này.
Chị
dâu thứ ba cúi đầu xuống cười một cách chế nhạo.
Lớn
lên xinh đẹp thì sao chứ, chẳng phải cũng giống như cô ta hay sao, vẫn là gả
cho một người đàn ông làm nông không có văn hoá.
Sau
khi chửi mắng một lúc, chị dâu thứ ba mới uốn éo mông, sốc cái rổ dưới khuỷu
tay lên, đóng cửa một cái "rầm"
rồi bỏ đi.
Tô
Hiểu Mạn nằm trên giường chớp chớp mắt,
cơ bản cô chẳng nghe rõ chị dâu thứ ba nói cái gì cả, trong đầu đủ các
loại hình ảnh đan xen với nhau, dạ dày đói khát đang không ngừng kêu gào, cô
không có sức lực chú ý tới những chuyện khác nữa.
Cô
chỉ nghĩ tới nên ăn cái gì.
Người
đàn ông đang ngồi bên cạnh cúi đầu, trên tay bưng một chén nước cơm, không thấy
rõ được đôi mắt anh ta, mái tóc rối xù che phủ cả cái trán anh.
"Mạn
Mạn."
Ngữ
khí anh ta rất cẩn thận, tiếng nói nhỏ y như muỗi kêu, toát ra một loại dáng vẻ
hèn mọn.
Người
đàn ông có ý định đưa nước cơm cho cô, nhưng anh ta lại rất do dự, tựa hồ như
không dám làm hành động như vậy.
Trong
khoảng thời gian anh ta do dự, người con gái trên giường bắt lấy cánh tay đang
đong đưa của anh ta, cả người người đàn ông cứng đờ đứng đơ tại chỗ.
Tô
Hiểu Mạn nhận lấy chén nước cơm kia, giáo dưỡng đã khắc sâu vào trong xương cốt
khiến cô kiềm chế nỗi xúc động muốn ăn ngấu nghiến, ngửa đầu, chậm rãi uống
xong chén nước cơm ấm nóng kia.
Uống
xong hơn phân nửa chén nước cơm, não bộ bị cơn đói khát chiếm đóng cuối cùng
cũng có tinh thần trở lại, sau đó cô mới đi hỏi những chuyện khác.
Tô
Hiểu Mạn từng là con gái cả của gia tộc hào môn nhà họ Tô, quy củ nhà họ Tô
nghiêm ngặt, là gia đình có truyền thống kinh doanh, lại có truyền thống trọng
nam khinh nữ. Khi cô mới sinh ra, bà nội Tô biết cô là con gái thì vô cùng ghét
bỏ, sau khi tắt điện thoại cũng không thèm hỏi thăm tình trạng cháu gái, mãi
cho tới khi Tô Hiểu Mạn được hai tuổi, mới gặp được bà nội của mình lần đầu
tiên.
Cha
cô là Tô Thành An là một người háo sắc, ở bên ngoài không ngừng ong bướm qua
lại với nhiều người, mẹ cô không quản được chồng mình, vì để củng cố địa vị của
bản thân mà một lòng đi cầu con trai, khi Tô Hiểu Mạn được ba tuổi thì mẹ cô
cũng được toại nguyện, sinh được một cậu con trai, từ đó về sau dốc toàn tâm
toàn lực vào đứa con trai nhỏ này. Em trai Tô Hoài nhận hết sự yêu thương của
cả nhà nên từ bé đã kiêu ngạo ương ngạnh, cô là một người chị gái nhưng cái gì
cũng phải nhường cho nó.
Từ
nhỏ Tô Hiểu Mạn đã rất xinh đẹp, làn da trắng nõn như tuyết, gương mặt trái
xoan xinh đẹp, vẻ đẹp diễm lệ đầy mị hoặc, mới mười bốn mười lăm tuổi đã có
dáng vẻ vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Mẹ
Tô lại không quá thích dung mạo của cô, cảm thấy cô có một gương mặt mang dáng
vẻ không an phận, vì để lấy lòng mẹ mình, cũng bởi vì sự bảo thủ cổ hủ của nhà
họ Tô mà Tô Hiểu Mạn ăn mặc vô cùng quy củ, mái tóc thẳng vô cùng đơn giản, váy
tối giản, luôn luôn giữ dáng vẻ quy củ đúng mực, khắc chế sự diễm lệ mị hoặc
của chính mình tới tận cùng.
Tuy
rằng là con gái cả của gia đình hào môn, nhưng cuộc sống sinh hoạt bình thường,
lúc nào cũng rè rặt cẩn thận từng chút một.
Lần
đầu tiên cãi lời người lớn trong nhà là do Tô Hiểu Mạn muốn đi học thiết kế
thời trang, tuy rằng phải chịu sự chế nhạo của cha mẹ nhưng cô lại được thực
hiện nguyện vọng của chính mình, cô được toại nguyện đi học thiết kế, hơn nữa
còn quen biết một bạn học nữ trong lớp tên là Tiết Chân Chân.
Nhưng
không ngờ bởi vì vậy mà dẫn tới một trận sóng to gió lớn.
Không
thể ngờ rằng Tô Hiểu Mạn không phải thiên kim nhà họ Tô mà Tiết Chân Chân mới
chính là con gái cả nhà họ Tô, năm đó bị hai gia đình ôm nhầm.
Cha
mẹ ruột của Tô Hiểu Mạn là hai vợ chồng giáo viên, cha cô là giáo viên ngữ văn
trong trường trung học, mẹ là giáo viên dạy múa, mà gương mặt quá mức xinh đẹp
diễm lệ của cô đúng là được thừa hưởng từ người mẹ ruột xinh đẹp động lòng
người này.
"Chính
là cố ý đánh tráo!"
"Mạo
danh thiên kim thật?! Tiết Chân Chân mới là con gái ruột của nhà họ Tô!"
Cha
Tô mẹ Tô nhìn thấy con gái ruột của mình là Tiết Chân Chân thì quá đỗi vui
mừng: "Cái gì, tam thiếu nhà họ Tần là thanh mai trúc mã của con?!"
"Thật
đúng là con gái ruột của chúng ta!"
"Mau
mau trở về nhận tổ quy tông."
Cha
mẹ ruột của Tô Hiểu Mạn lại nói với cô rằng: "Chúng ta chỉ có một đứa con
gái duy nhất đó là đứa chúng ta nuôi từ nhỏ, nó là cốt nhục là bảo bối của ta
và cha con, không có cách nào vứt bỏ được."
"Con
lớn lên trong hào môn từ nhỏ, hưởng thụ rất nhiều phú quý, nhưng cả nhà chúng
ta lại để Chân Chân bị thua thiệt."
Tam
thiếu gia nhà họ Tần là thanh mai trúc mã từ nhỏ với Tiết Chân Chân cho rằng
chính Tô Hiểu Mạn là người có lỗi với Tiết Chân Chân, còn cố ý tạo ra kế hoạch
hãm hại cô, đổi bản thảo thiết kế của cô, làm cho cô thân bại danh liệt trước
công chúng.
Bị
đả kích quá nhiều nên trong lúc tinh thần hoảng hốt không ổn định, Tô Hiểu Mạn
bị người ta đẩy một cái, lăn từ trên cầu thang lăn xuống.
Khi
tỉnh lại lần nữa cô phát hiện bản thân đã xuyên qua, biến thành cô gái nông
thôn ở thập niên 70 tên là Tô Hiểu Mạn.
Kết
hợp với số kí ức còn sót lại trong đầu, cô phát hiện bản thân mình không chỉ
đơn giản xuyên qua, mà là xuyên vào một quyển sách.
Tô
Hiểu Mạn là một nhân vật phản diện trong quyển sách này.
Quyển
sách này vốn dĩ có tên là [Trọng sinh ở thập niên 70 ngược tra nam và gặp được
chân ái], nữ chính là Trương Lị Lị, trước khi trọng sinh gả cho một tên tra nam
là thanh niên trí thức, sau đó bị tra nam vứt bỏ, sau khi trọng sinh Trương Lị
Lị đã nhìn thấu được gương mặt thật của tra nam, quyết đoán trả thù tra nam,
sau đấy đối đầu với các nhân vật phản diện khác, cuối cùng kết thúc viên mãn
với nam chính Khương Yên Đường.
Tô
Hiểu Mạn chính là nhân vật phản diện đầu tiên mà nữ chính đối đầu, là vợ của Tạ
Minh Đồ cũng là vai phản diện lớn nhất trong toàn bộ câu chuyện.
Tô
Hiểu Mạn là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn, một lòng muốn trèo lên cao, chướng
mắt mấy chàng trai trẻ tuổi trong thôn, chỉ muốn gả cho một người thanh niên
tri thức, con cháu trong đại viện, Khương Yên Đường chính là người mà cô nhìn
trúng.
Cô
dùng đủ các loại biện pháp theo đuổi Khương Yên Đường, cuối cùng là muốn giả vờ
ngã xuống nước để ăn vạ đối phương, nhưng ai mà ngờ được người cứu cô lại là
tên nghèo Tạ Minh Đồ, bởi vậy mà bị bắt gả cho Tạ Minh Đồ.
Lo
ngại sự trong sạch sẽ mất khi gả cho tên nghèo này, đương nhiên là Tô Hiểu Mạn
không cam lòng, vẫn cứ quấn quýt si mê Khương Yên Đường như cũ, ai mà biết được
một năm sau, anh hai của Khương Yên Đường tới nông thôn thăm người thân xong
mới phát hiện Tạ Minh Đồ mới là con cái nhà họ Khương, nam chính Khương Yên
Đường là bị ôm nhầm.
Tạ
Minh Đồ trở về nhà họ Khương, lại vì sự thô bỉ, mọi thứ so ra đều kém với
Khương Yên Đường mà phải chịu đựng hết sự cười cợt chế nhạo, người vợ là Tô
Hiểu Mạn lại càng quấn quýt si mê Khương Yên Đường, cứ thế Tạ Minh Đồ trong
quyển sách này thay đổi hoàn toàn, trở thành người hung ác nham hiểm điên
cuồng, làm việc thì tàn nhẫn độc ác, trở thành vai ác lớn nhất trong truyện,
cuối cùng lại nhận được kết cục thảm thiết.
Mà
Tô Hiểu Mạn là người vợ cực phẩm của boss vai ác lớn nhất, cũng nhận phải kết
cục thê thảm như vậy, bị hủy dung mạo, điên điên khùng khùng phải đi ăn xin ở
trên phố sống qua ngày.
Vốn
Tô Hiểu Mạn còn có thể nhớ được nội dung truyện của bộ truyện này là do nữ phụ
Tô Hiểu Mạn có cái tên giống cô, mặt khác là [Trọng sinh ở thập niên 70 ngược
tra nam và gặp được chân ái] có cách xây dựng hình tượng nam chính vô cùng đặc
biệt, những tiểu thuyết khác đều viết về "thiên kim thật giả" mà tác
giả này thế nhưng rất tài tình, thế mà lại để nam chính này là "thiếu gia
giả" mà nam phụ vai ác Tạ Minh Đồ mới là "thiếu gia thật".
Tình
tiết thuộc về loại giả thiết không giống như bình thường hay nghe tới.
Trước
khi nữ chính Trương Lị Lị trọng sinh, cô ta gả cho tên tra nam là thanh niên
trí thức, nữ phụ Tô Hiểu Mạn sử dụng kế “rơi xuống nước” thành công ăn vạ nam
chính Khương Yên Đường, cuối cùng còn được đi theo nam chính về nhà họ Khương,
rồi lại bị nhà họ Khương đuổi trở về, sau đó lại ly hôn, nhà họ khương cho Tô
Hiểu Mạn không ít tiền bồi thường, Tô Hiểu Mạn cầm tiền bồi thường còn tới cười
nhạo châm chọc Trương Lị Lị bị tra nam vứt bỏ.
Bởi
vậy, sau khi nữ chính Trương Lị Lị trọng sinh, cô ta không chỉ muốn trả thù tra
nam, còn muốn trả thù kẻ chê nghèo yêu giàu như Tô Hiểu Mạn, nên cô ta cố ý làm
khó dễ ngay từ đầu, ngăn cản Khương Yên Đường đi cứu người, làm cho kế hoạch
của Tô Hiểu Mạn phải thất bại, bị ép gả cho tên nghèo là Tạ Minh Đồ.
Tuy
rằng sau này tên nghèo Tạ Minh Đồ lại là con trai ruột của nhà họ Khương, nhưng
mà tác giả có dụng ý viết như vậy là vì chứng minh sự bất đồng của nữ chính
Trương Lị Lị và nữ phụ Tô Hiểu Mạn.
Ngay
từ đầu Trương Lị Lị đã tiếp xúc với nam chính Khương Yên Đường, cũng biết bối
cảnh gia thế của nam chủ, nhưng mà dần dần trong quá trình ở chung, Trương Lị
Lị đã hoàn toàn yêu người đàn ông tên Khương Yên Đường này mà không phải bởi vì
gia thế của hắn.
Cho
dù hắn không phải thiếu gia nhà giàu, không có cha mẹ hiển hách, thì tình yêu
của nữ chính Trương Lị Lị đối với hắn cũng không hề lung lay chút nào cả.
Trương
Lị Lị yêu hắn vì hắn có tài hoa, hai người bọn họ là tình yêu đích thực.
Tô
Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ là tấm gương phản chiếu ngược lại của nam nữ chính.
Ngay
từ đầu Tô Hiểu Mạn đã ghét bỏ Tạ Minh Đồ, mà sau khi biết được anh ta là con
ruột nhà họ Khương thì mới đối xử với anh ta tốt hơn một chút, sau này trở lại
nhà họ Khương, phát hiện Tạ Minh Đồ không được coi trọng, Khương Yên Đường vẫn
được nhà họ Khương đối đãi như con ruột, Tô Hiểu Mạn lại bắt đầu nhớ thương và
dây dưa với Khương Yên Đường.
Tô
Hiểu Mạn vừa uống nước cơm vừa nỗ lực nhớ lại cốt truyện của tiểu thuyết: “...”
Bởi
vì cô không có đọc kỹ cuốn tiểu thuyết này, nên chỉ biết tình tiết đại khái,
sau đó lại căn cứ vào ký ức của Tô Hiểu Mạn mà đoán ra một số chi tiết.
Tô
Hiểu Mạn rất là nghi hoặc.
Trước
khi nữ chính Trương Lị Lị trọng sinh, Tô Hiểu Mạn đã gả cho Khương Yên Đường
thành công, nhưng mà toàn bộ quá trình lại chẳng hề xuất hiện vai ác Tạ Minh Đồ
này, anh ta cũng không được nhà họ Khương nhận về.
Mà
sau khi nữ chính trong sinh, có cô ta chặn ngang đường, Tô Hiểu Mạn không gả
cho Khương Yên Đường thành công. Mà sau khi Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ, Tạ
Minh Đồ lại được anh hai nhà họ Khương về quê thăm người thân phát hiện anh ta
lớn lên giống ông cậu nhà mình vậy nên mới nhận về nhà họ Khương.
Tô
Hiểu Mạn cau mày, cảm thấy cái cốt truyện này có chút không quá thích hợp.
Vì
sao trước khi nữ chính Trương Lị Lị trọng sinh, anh hai nhà họ Khương không
nhận ra Tạ Minh Đồ?
Tô
Hiểu Mạn nhíu mày hồi tưởng lại, ký ức của cô về quyển sách này không được đầy
đủ.
Cô
đột nhiên ngẩng đầu, lập tức thấy rõ được Tạ Minh Đồ đang ngồi ở bên cạnh,
người… người đàn ông này hẳn là Tạ Minh Đồ, vai ác lớn nhất trong nguyên tác.
“Khụ
khụ khụ ” Tô Hiểu Mạn bị chính nước miếng của mình làm cho sặc.
Vừa
rồi cô không nhớ được thứ gì khác, lại nhớ trong tiểu thuyết có miêu tả vai ác
như thế này: Boss vai ác Tạ Minh Đồ là một người đàn ông tuấn mỹ nhưng hung ác
và nham hiểm.
Tính
cách Tạ Minh Đồ cố chấp tàn ác điên cuồng, dung mạo cực kì giống chú hai nhà họ
Khương đẹp như trăng sáng, nhưng khí chất của hai người bọn họ lại hoàn toàn
bất đồng, có lẽ bởi vì cách làm việc của Tạ Minh Đồ kém xa với vị chú hai như
bạch nguyệt quang của Khương gia, làm cho người nhà họ Khương vô cùng không
thích.
Người
đàn ông tuấn mỹ nhưng hung ác nham hiểm?
Biểu
tình Tô Hiểu Mạn lúc này trở nên cực kỳ cổ quái, người đàn ông cao gầy trước mắt
cô có thể nhận ra được anh ta cao hơn 1m8, nhưng dáng vẻ cực kỳ kém, không
thẳng vai lại cúi thấp đầu, gầy trơ cả xương, mặc một bộ quần áo xám xịt rách
nát có ba bốn mảng vá, đầu tóc rối xù lộn xộn như con nhím, trên mặt râu ria
xồm xoàm, cực kì giống mấy kẻ ăn mày nghèo túng trên đường.
Đây
là… Người đàn ông tuấn mỹ nhưng hung ác nham hiểm?
Người
đàn ông tuấn mỹ?
Đẹp?
Tô
Hiểu Mạn: “...”
Với
dáng vẻ này mà Tạ Minh Đồ xuất hiện ở trước mặt anh hai nhà họ Khương, cho dù
anh hai nhà họ Khương có đeo kính hiển vi cũng tuyệt đối không thể nhìn ra được
rằng anh ta lớn lên giống cậu hai nhà mình, là đứa con ruột nhà bọn họ bị tráo
đổi được.
Khóe
miệng Tô Hiểu Mạn giật giật, đột nhiên nhớ tới biến cố duy nhất xảy ra sau khi
nữ chính Trương Lị Lị trọng sinh là Tô Hiểu Mạn gả cho Tạ Minh Đồ.
Chẳng
lẽ là do… kẻ ghét nghèo yêu giàu như Tô Hiểu Mạn ghét bỏ Tạ Minh Đồ lôi thôi
nghèo túng nên mới sửa soạn lại cho anh ta, cắt tóc cạo râu, vậy nên mới để anh
hai nhà họ Khương về quê thăm người thân nhận ra.
Tô
Hiểu Mạn: “...”
Bị
Tô Hiểu Mạn nhìn, Tạ Minh Đồ co rúm lại rồi cúi thấp đầu, thế nhưng Tô Hiểu Mạn
nhìn ra trên người người đàn ông cao lớn này hiện ra hai chữ “đáng thương”.
Đời
trước cô làm thiên kim giả trong hào môn vì vậy mới cảm thấy anh ta thật sự rất
thảm.