Quyết
định để mấy đứa con dâu trong nhà thay phiên nhau đi đưa cơm, người thứ nhất
thay phiên đi chính là Tô Hiểu Mạn, giữa trưa đi đưa cơm, Tôn Mai trợn mắt
phồng mũi trừng Tô Hiểu Mạn rất nhiều lần, nhân tiện còn cảnh cáo cô thêm vài
câu.
“Cô
không được ăn vụng, nếu như bị tôi phát hiện…”
Tô
Hiểu Mạn hoàn toàn xem lời bà ta nói như gió thoảng bên tai.
“Cầm.”
Tô
Hiểu Mạn xách theo giỏ tre chứa đầy đồ ăn, dưới ánh mắt chờ xem kịch vui của
chị dâu thứ hai mà ra khỏi cửa.
Chị
dâu thứ hai nghĩ thầm chó không đổi được bản tính thích ăn phân.
Chờ
xem Tô Hiểu Mạn sẽ vì thanh niên trí thức Khương mà làm ra chuyện cười gì.
Tô
Hiểu Mạn mang theo đồ ăn đi lên núi, đường đi đều là bờ ruộng nhỏ hẹp, chỉ có
một người đi qua được, lúc đi cần phải cẩn thận một chút, rất dễ bị trượt chân.
Đi
qua vài mẫu ruộng lúa, Tô Hiểu Mạn xách theo giỏ tre trong tay, kéo một nhánh
cây leo lên sườn núi.
Sau
khi cô đi lên phát hiện bên sườn núi bên này có vài cây dâu tằm, vào tháng tư
trên cây có những quả dâu tằm đỏ đen, rất ngọt, rất nhiều trẻ con trong thôn
thích tới vặt, không tới mấy ngày đã vặt không còn một quả.
Cây
dâu tằm này là cây dâu cái, cũng là cây dâu, lá cây có thể dùng để nuôi tằm.
Bên
đại đội Thanh Hà bọn họ ít nuôi tằm, chỉ có người ở huyện kế bên mới thích nuôi
tằm, mới có tay nghề nuôi tằm.
Tô
Hiểu Mạn hái được vài lá dâu, ngón tay khẽ vuốt ve qua gân lá cây, bỗng dưng
nhớ tới việc ngốc nghếch trước kia mình từng làm.
Khi
còn là thiên kim tiểu thư nhà họ Tô, Tô Hiểu Mạn đã từng tự tay nuôi tằm.
Vì
để chuẩn bị cho sinh nhật của mẹ mình, cũng để biểu đạt tấm lòng hiếu thảo của
chính mình, cô đi theo một vị sư phụ già để học tập, tự tay nuôi một đám tằm,
nuôi tằm nhả tơ, dệt thành tơ lụa, vì cha mẹ và em trai may một bộ quần áo,
cũng làm cho chính mình một bộ sườn xám.
Chẳng
qua cuối cùng cũng lại thành ra làm chuyện không đâu, còn được nghe một câu
trào phúng: toàn thân lụa hoa giả, chẳng phải người nuôi tằm*.
*Hai
câu thơ này ngược lại dùng để cười nhạo đang yên đang lành làm một vị thiên kim
tiểu thư lại chẳng làm, tự dưng đi hạ mình làm mấy việc khổ sở hạ tiện.
Tô
Hiểu Mạn tiện tay để vài phiến lá vào giỏ tre, tiếp túc đi về hướng nhóm xã
viên đang làm việc.
Lúc
cô tới nơi, không ít người đã nghỉ tay làm việc ngồi ở dưới tán cây hóng mát,
có người đội mũ rơm, có người mang khăn trùm đầu, các công cụ làm việc như cuốc
lưỡi hái đều bị tùy tiện ném dưới đất, lúc này cũng có không ít người tới đưa
cơm, trong không khí lan tỏa toàn mùi hương đồ ăn.
Tô
Hiểu Mạn chào hỏi Tô đại ca, rồi sau đó chẳng tốn bao nhiêu sức đã phát hiện “Tạ
Cẩu Tử” mặt mày xám tro trong đám người, dáng anh cao, lại gầy như bộ xương,
rất dọa người, ông Tạ và Tạ lão tam đứng ở cách đó không xa.
“Hôm
nay con tới đưa cơm à.” Ông Tạ ngẩng đầu híp mắt dưới ánh mặt trời, gọi cô một
tiếng.
Tô
Hiểu Mạn gật đầu, đem đồ ăn cô mang tới chia cho người nhà họ Tạ, cô chia vô
cùng công bằng, đồ ăn của mấy người ra sức lao động cũng không kém bao nhiêu,
cho dù ai cũng không nhìn ra chút sai lầm nào, cuối cùng để lại cho chính mình
phần ít nhất.
Ông
Tạ nhìn đồ ăn trong chén, vừa lòng gật đầu.
Tạ
tam ca không nói gì, cúi đầu ăn cơm.
Tạ
lão nhị nhìn hai ba miếng thịt khô trong chén, trước kia dù có chia như thế nào
đi nữa, hắn luôn được nhiều nhất.
Tạ
Minh Đồ cầm chén cơm kia trong tay, đây chắc là lần đầu tiên anh được chia
nhiều cơm như vậy, trong cơm còn có vài miếng thịt, vốn dĩ thường ngày thịt sẽ
không đến lượt anh được ăn.
Sau
khi chia xong đồ ăn, Tô Hiểu Mạn ngồi xuống bên cạnh Tạ Minh Đồ, cầm lấy đũa
bắt đầu ăn cơm, tuy rằng tay nghề chị dâu cả không tốt, nhưng mà ít nhất hôm
nay đồ ăn không có mùi khói khét lẹt như hôm qua.
Nồi
và chén bát cũng đã rửa sạch sẽ.
Cô
cũng chia cho mình một lát thịt khô, tuy rằng vừa mặn vừa cứng, nhưng ít nhất
cũng có một miếng thịt, cũng có chút vị dầu mỡ, hiện giờ người ở thời đại này
đều thiếu dầu thèm thịt, Tô Hiểu Mạn cũng không ngoại lệ.
Thịt
khô nhà họ Tạ đều làm cực kì mặn, sau khi Tô Hiểu Mạn ăn xong thì không nhịn
được muốn uống nước, liền để chén sang một bên, ngửa đầu uống nước trong ống
trúc.
Chờ
sau khi cô uống nước xong, lại bưng chén cơm lên, phát hiện trong chén lại
nhiều thêm ba lát thịt khô, vẫn là loại nạc mỡ đan xen.
Tô
Hiểu Mạn sửng sốt, ánh mắt chuyển tới trên người Tạ Cẩu Tử đang cúi đầu lùa
cơm, không cần nhiều lời cũng biết mấy miếng thịt này từ đâu mà ra.
Tô
Hiểu Mạn: “...”
Cô
thầm nghĩ đứa nhỏ này cũng ngốc quá đi, bản thân đã gầy đến mức chẳng còn bao
nhiêu thịt thế mà còn cho cô hết thịt trong bát.
Tô
Hiểu Mạn biết rõ ràng lúc này Tạ Minh Đồ tuyệt đối chẳng có chút tình ý nào với
cô cả, chia thịt cho cô, chính là xuất phát từ sự lương thiện của một tên “nhóc
đáng thương”.
Tô
Hiểu Mạn muốn trả lại mấy miếng thịt này cho anh, nhưng lại cảm thấy bản thân
mình không thể từ chối lòng tốt của nhóc đáng thương này được.
Trước
khi vị vai ác này hắc hóa, thật đúng là đơn thuần thiện lương.
Anh
cũng mới khoảng 17 -18 tuổi, vừa mới thành niên không bao lâu, nếu mà ở vài
chục năm sau, với số tuổi này, vừa khéo anh sẽ là một sinh viên năm nhất.
Môi
Tô Hiểu Mạn giật giật, cầm lấy đũa gắp mấy miếng thịt ăn, cô cảm thấy về sau
mình có thể đối xử với Tạ Cẩu Tử như em trai mình, Tạ Minh Đồ giống Xuân Quyên,
tuy rằng bề ngoài lôi thôi lếch thếch, dáng vẻ quê mùa, nhưng thiện ý của họ
đối với cô đều là thật.
Tạ
lão nhị bưng chén cơm của chính mình, vô cùng không hài lòng, không nhịn được
nhìn Tô Hiểu Mạn thêm vài lần.
Ngay
từ đầu đã ghét bỏ người vợ này của lão ngũ vì tính nhiều chuyện, sau khi nhìn
thêm vài lần, lại phát hiện người phụ nữ tên Tô Hiểu Mạn này thật xinh đẹp.
Eo
nhỏ mông to.
Hắn
ta nuốt nước miếng, ánh mắt không nhịn được dừng lại trên người cô.
Bữa
trưa hôm nay, trừ bỏ mấy miếng thịt khô này thì là rau xanh và canh đậu hũ, tay
nghề nấu cơm của chị dâu cả phải nói là quá kém, canh đậu hũ này chị ta nấu rất
khó ăn, hoặc là nói nguyên liệu làm nên đậu hũ này chẳng ra sao, có mùi tanh
của đậu rất nồng nặc.
Ăn
được một nửa, Tô Hiểu Mạn nuốt không nổi nữa, cô tình nguyện uống chút nước
cơm, ít nhất nước cơm vẫn còn có vị ngọt.
Cố
gắng lắm mới ăn được một nửa cơm khoai lang đỏ và canh đậu hủ, còn một nửa
không biết xử lý như thế nào, nếu mang về phỏng chừng Tôn Mai sẽ bảo cô cố ý
cất đi để tối ăn, Tô Hiểu Mạn bây giờ không thể nuốt nổi nữa, nếu mà vứt bỏ,
đây tuyệt đối là chuyện lãng phí lương thực đáng xấu hổ.
Tô
Hiểu Mạn đẩy đẩy cánh tay Tạ Minh Đồ: “Tôi chia một nửa cơm cho anh, một nửa
kia tôi chưa chạm qua, tôi không muốn ăn nữa, khẩu vị không tốt.”
Ngồi
ở ngay cạnh nên Tạ Minh Đồ biết cô ăn không vô, không nói hai lời mà nhận luôn
một nửa số cơm kia.
Tạ
Minh Đồ biết, cô ở nhà họ Tô khẳng định sẽ không phải ăn những thứ như thế này.
Tô
Hiểu Mạn thấy anh ngoan ngoãn nghe lời mình nói, cảm thấy mình đang lấy cám cho
heo ăn, tuy rằng thoạt nhìn ngoài mặt con “heo” này ăn rất ngon miệng, không
kén ăn chút nào, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi tội lỗi.
Nghĩ
tới Tạ Minh Đồ từ nhỏ đến lớn phải ăn những thứ này, ở nhà một miếng thịt cũng
chẳng được gắp, vất vả lắm mới được chia một chút, anh lại không oán giận một
câu mà cho người khác, chính mình thì giữ khuôn phép ăn “cơm heo”
Anh
thật sự quá thảm rồi.
“Anh
còn ăn qua chén cơm của những người khác sao?”
“Không
có”
Tạ
Minh Đồ cúi đầu ăn cơm, nghĩ thầm ai mà không ăn bát của mình tới mức sạch bóng
không còn một hạt cơm, làm gì còn phần để lại cho người thứ hai.
Tốc
độ ăn cơm của anh rất nhanh, không bao lâu đã ăn sạch mọi thứ rồi, Tô Hiểu Mạn
đoán rằng anh vẫn chưa có ăn no.
Độ
tuổi này của Tạ Cẩu Tử, đúng là thời điểm khả năng ăn lớn nhất.
“Chiếc
lược trên bàn kia là anh làm ra sao? Cảm ơn anh.” Bởi vì chuyện vừa rồi Tô Hiểu
Mạn còn có chút ngượng ngùng, không có lời nào để nói nên tìm chuyện để nói với
anh vài câu.
Tạ
Minh Đồ cúi đầu, nhẹ nhàng mà “ừ” một tiếng, giọng nói vẫn luôn trầm khàn có
chút cao lên.
Tô
Hiểu Mạn chống tay ở cằm đánh giá anh, cô không nhịn được bắt đầu cân nhắc mấy
câu miêu tả trong sách: Người đàn ông tuấn mỹ nhưng hung ác nham hiểm…
Hung
ác nham hiểm tạm thời không nhìn ra được.
Còn
mỹ nam…
Sau
khi Tạ Cẩu Tử sửa soạn sạch sẽ, anh sẽ có bộ dạng gì? Xác thực Tô Hiểu Mạn rất
tò mò.
Tới
giữa trưa mặt trời lên cao, dưới sự chú ý quan sát của Tô Hiểu Mạn, cô phát
hiện mũi Tạ Minh Đồ rất cao, lông mi rất dài, nếu xem nhẹ bộ dạng lếch thếch
lôi thôi kia, dáng vẻ của anh vô cùng tuyệt mỹ, hầu kết trên cổ hơi nhô lên,
bởi vì gầy gò quá mức, đường cong xương quai xanh của anh rõ cực kì.
Tạ
Minh Đồ có một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp, chỉ là anh luôn luôn cúi đầu,
không cho người khác thấy được đôi mắt này.
Tô
Hiểu Mạn: “...”
Sau
khi nhìn chằm chằm Tạ Minh Đồ một hồi, Tô Hiểu Mạn hoài nghi có phải chính mình
bị chủ nghĩa duy tâm quấy nhiễu hay không, bằng không thì sao có thể nhìn ra
chút bóng dáng soái ca trên người của nhóc Cẩu Tử nghèo túng với đầu tóc rối
tung, râu ria xồm xoàm này chứ?
Nếu
anh thật sự là soái ca, vậy là anh cố ý làm mình thành bộ dạng này, hay là có
lý do khác?
Sự
tò mò trong lòng Tô Hiểu Mạn lại nhiều thêm vài phần.
Nhưng
mà cô lại là người có tính tình rất kì lạ, càng tò mò, cô lại càng có thể chịu
đựng không đi tìm tòi nghiên cứu.
Nếu
mà đổi thành người khác, thì chắc chắn đã đẩy Tạ Cẩu Tử vào trong nước tắm rửa
một trận, cắt hết tóc của anh, cạo râu, xem rốt cuộc gương mặt thật của anh là
như thế nào, nhưng Tô Hiểu Mạn thì không.
Cô
không muốn biết chân tướng quá sớm.
Tạ
Minh Đồ cúi đầu, không cách nào bỏ qua ánh mắt nóng rực dừng lại ở trên người
mình, tay chân anh cứng đờ, không dám cử động hay nhúc nhích tí nào, mới hơi
hướng mắt lên, là có thể thoáng thấy cần cổ trắng như tuyết của cô.
Anh
không dám ngẩng đầu lên nữa, gương mặt không tự giác hơi hồng lên, may mà trên
mặt râu ria xồm xoàm đã che giấu hết, không ai phát hiện ra điều này.
Tạ
Minh Đồ cứng đờ y hệt cục đá, anh tình nguyện để người phụ nữ tên Tô Hiểu Mạn
này giống như mấy ngày trước, không ghét bỏ nhục mạ thì trào phúng anh, cũng
tốt hơn cứ nhìn chằm chằm anh như vậy.
Rõ
ràng trước kia cô luôn nhìn chằm chằm một người đàn ông khác.
“Thanh
niên trí thức Khương, thanh niên trí thức Khương! Thanh niên trí thức Lâm! Mọi
người mau tới đây!”
“Lại
đây lấy đồ đi!”
Nghe
được vài tiếng gọi vang lên bên tai, Tạ Minh Đồ chớp chớp mắt, ngẩng đầu thấy
một người từ bên kia đi tới.
Mà
người dẫn đầu đúng là Khương Yến Đường .
Đáy
lòng Tạ Minh Đồ trầm xuống, trong đôi mắt đen nhánh như mực có thứ gì đó lắng
đọng lại.
Nhóm
thanh niên trí thức muốn tới chỗ tán cây bên này để lấy nông cụ, trùng hợp là
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn đều ngồi ở bên này, cũng không biết người phát nông
cụ có cố ý hay không, còn kêu vài tiếng, rất nhiều người dùng ánh mắt chờ xem
kịch vui nhìn tới phía này.
Mấy
ngày hôm trước Tô Hiểu Mạn còn dây dưa với Khương Yến Đường , vất vả lắm mới
dừng lại, hôm nay lại thấy Tô Hiểu Mạn tới đưa cơm, vốn cho rằng cô sẽ tới bên
này gây sự, lại không nghĩ tới cô thế mà lại an tĩnh ngồi ở bên cạnh người nhà
họ Tạ, căn bản không tới tìm Khương Yến Đường nói một lời nào.
Chẳng
lẽ cô không phát hiện ra hôm nay Khương Yến Đường cũng ở chỗ này hay sao?
Hiện
tại có người đã hô to vài tiếng, khẳng định cô cũng nghe thấy được.