Ngày hôm sau Tô Hiểu Mạn dậy rất sớm, trong lòng cô luôn nhớ đến chuyện về nhà, quyết định nhanh chóng, mang cho mẹ ruột một cái túi chứa đựng tấm lòng của con gái, hiện tại toàn thân Tô Hiểu Mạn chẳng có thứ gì dư cả, cũng chỉ có thể tự tay làm thứ gì đó để biểu lộ tấm lòng hiếu thảo.

Hiện tại cô về nhà họ Tô, về tay không thì không tốt lắm.

Nguyễn chủ Tô Hiểu Mạn trước kia có chút bản lĩnh thêu thùa, tay nghề rất được, cái túi tiền mang cho Khương Yến Đường hồi trước, trên mặt túi có thêu một chữ “Khương” sạch sẽ xinh đẹp, mà “Tô Hiểu Mạn” của bây giờ cũng đã từng nghiêm túc học qua nghề thêu Tô Châu.

Tô Hiểu Mạn mặc xong quần áo, chải đầu rồi thắt bím tóc thẳng ngay ngắn gọn gàng, không chờ cô tìm được kim chỉ, đã thấy được giỏ tre trên bàn trước tiên, mặt trỏ tre còn trải một tầng vải bố màu trắng, nhìn bên trong chắc hẳn có không ít đồ.

Tô Hiểu Mạn xốc tấm vải trắng lên, liền thấy được những thứ ở bên trong.

Bên trong có không ít quả dại mới hái, cũng là thạch lựu và lê dại hái từ trên núi xuống, Tô Hiểu Mạn đã ăn thử hai thứ này vào ngày hôm qua, ngọt cực kì, mà những quả dại này giường như đã được người ta rửa qua, vỏ trái cây sạch sẽ, lựu dại thì đỏ rực mê người.

Rổ bên phải đựng quả dại đã rửa sạch và mật ong, bên trái là một con thỏ khô được hong gió.

Tô Hiểu Mạn khiếp sợ: “???!!!”

Thịt thỏ?!

Cô tỉ mỉ kiểm tra thử một chút, đúng thật là thịt thỏ không sai tí nào.”

Tô Hiểu Mạn cực kì khiếp sợ, nếu nói những quả dại này là sáng nay Tạ Minh Đồ đi hái, vậy thì thịt con thỏ này?

Chẳng lẽ cũng là thỏ hoang anh bắt được?

Nhưng mà bắt thỏ hoang về lại còn làm thịt thỏ hong gió, ít nhất cũng cần một khoảng thời gian chứ?

Tô Hiểu Mạn: “...”

Tô Hiểu Mạn có hơi suy nghĩ, chỗ thịt thỏ này chẳng lẽ là do “nhóc thành thật đáng thương” Tạ Cẩu Tử đi trộm được rồi đem đi giấu.

Cũng đúng mà, cho dù anh có thành thật như thế nào đi chăng nữa, thì ở nhà ăn cũng không no mặc cũng không đủ ấm, mẹ thì lại là loại bất công một cách quá đáng, vất vả lắm lên núi mới bắt được thỏ hoang, đương nhiên là phải giấu đi rồi ăn vụng trộm một mình.

Nếu đổi lại là Tô Hiểu Mạn, phỏng chừng cô cũng sẽ làm như vậy mà thôi.

Ngày hôm qua nghe cô nói là phải về nhà một chuyến, không thể đi tay không trở về được, cho nên sợ cô khó xử, thế là hào phóng mà lấy ra con thỏ mà mình cất giấu đi được?!

Anh như thế này… Thật đúng là thành thật, đơn thuần?

Tô Hiểu Mạn có chút không hiểu tâm lý của Tạ Minh Đồ cho lắm, dựa theo hành vi trước đây của anh mà phán đoán, tuyệt đối Tạ Minh Đồ không xem cô là vợ mà đối đãi, tuy rằng họ ngủ chung trên một cái giường, nhưng cũng không hề có những hành động tình cảm nào khác cả.

Hai người bọn họ chẳng có chút ái muội nào hết.

Trước đây Tô Hiểu Mạn ghét bỏ còn nhục mạ anh, anh vẫn sẽ chăm sóc Tô Hiểu Mạn đang sinh bệnh, nấu nước cơm cho cô, hiện tại cho cô thịt thỏ với quả dại, là muốn lấy thứ gì của cô sao?

Không mê sắc đẹp của cô, mà cô cũng chẳng có thứ gì có thể lấy đi cả.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì Tạ Cẩu Tử là một người tốt bụng mà thôi?

Một người lương thiện trước khi hắc hóa.

Nhìn trong giỏ tre có hẳn một con thỏ, trong lòng Tô Hiểu Mạn rất rối loạn, không biết mình có nên tiếp nhận lòng tốt của Tạ Minh Đồ hay không, nếu mà lúc này từ chối Tạ Minh Đồ, anh có cảm thấy bản thân mình bị ghét bỏ hay không…

Cái buổi tối mưa dột kia, Tô Hiểu Mạn để anh cùng mình chen chúc trên giường ngủ, ban đầu tuy rằng Tạ Minh Đồ có nằm xuống, nhưng mà Tô Hiểu Mạn biết sau đó anh lại trộm xuống dưới ngủ trên đám cỏ khô.

Đây cũng là nguyên nhân Tô Hiểu Mạn rất yên tâm về cách làm người của anh, Tạ Cẩu Tử rất quy củ, không bao giờ chiếm tiện nghi của cô.

Chỉ là nghĩ đến thân mình gầy ốm như bộ xương của Tạ Minh Đồ co rúm lại trên đống cỏ khô, Tô Hiểu Mạn lại có chút hụt hẫng.

Tuy rằng không thể làm người vợ chân chính của anh, nhưng mà về sau có thể đối xử với anh tốt một chút, bọn họ có thể làm bạn bè với nhau được.

*

Tô Hiểu Mạn làm cái túi đeo chéo, thêu một đóa hoa thạch lựu ở mặt trên, rồi mang theo giỏ tre Tạ Minh Đồ đã chuẩn bị ra khỏi cửa, trên mặt giỏ tre trừ bỏ mảnh vải trắng, Tô Hiểu Mạn để cái túi mới làm ở bên trên, đặc biệt là con thỏ ở bên trong, cô dùng giấy bọc lại một vòng.

Bao bọc kín mít, nhìn bên ngoài không biết bên trong là cái gì.

Ai ngờ cô còn chưa đi ra khỏi cửa nhà họ Tạ, liền thấy Tôn Mai tới tìm cô gây phiền toái, Tôn Mai duỗi tay muốn xốc chiếc giỏ tre của cô lên: “Bên trong là cái gì? Cô muốn mang đi đâu?”

Tô Hiểu Mạn dùng động tác linh hoạt mà né ra, che lại giỏ tre không để cho bà ta xốc lên: “Con muốn đi ra ngoài một chuyến, bây giờ đi.”

“Cô muốn đi đâu? Có phải cô muốn trộm về nhà mẹ đẻ hay không? Chỗ này cô giấu cái gì? Có phải cô muốn lấy đồ nhà họ Tạ đem đi hay không?’

“Cô đứng lại, cô giấu cái gì?”

“Có phải cô muốn trộm đồ mang về nhà mẹ đẻ hay không?”

Tô Hiểu Mạn đứng lại, xốc lên mảnh vải đã đánh dấu kia để Tôn Mai xem, “Đúng là con về nhà mẹ đẻ một chuyến, mẹ, mấy hôm trước nhà con bảo anh trai con mang theo canh cá cùng mấy mảnh đường đỏ tới thăm con, hôm nay con về nhà mẹ đẻ, có phải mẹ cũng nên giúp con chuẩn bị chút đường và bánh, con mới có thể về nhà gặp mẹ và anh trai con.”

Tôn Mai trừng mắt liếc nhìn cô một cái: “Cô về nhà mẹ đẻ của cô, không có đường đỏ đâu, đường nhà cô đưa tới, tôi cũng không thấy.’

“Vậy con đi đây.”

“Cô từ từ đã, cô lấy đồ nhà họ Tạ.” Trong lúc đuổi theo, Tôn Mai đã lấy ra được một quả dại lên, tay bà ta rất nhanh nhẹn, lấy một quả lê dại cầm trên tay, trực tiếp cắn một miếng.

Quả lê dại này là vừa rồi Tôn Mai xốc túi lên, cô, cố ý cho Tôn Mai nhìn thấy.

“Nhà họ Tạ của mẹ có thể có cái gì? Trong căn nhà kia căn bản trống không!” Tô Hiểu Mạn bước chân đi nhanh hơn, ra khỏi sân nhà họ Tạ.

Sau đó Tôn Mai không có đuổi theo cô nữa, thật ra bà ta cũng không dám ngăn cản Tô Hiểu Mạn như thế nào, chính là muốn thử xem có chiếm được tí tiện nghi nào hay không, nếu mà trong giỏ tre là đường và đậu phộng gì đó, bốc một nắm rồi bỏ chạy.

Kết quả trong đó toàn là quả dại, Tôn Mai cầm quả lê dại, thì không muốn sinh sự nữa.

“Phi, vậy mà là quả lê nát.” Tôn Mai mắng vài câu rồi đi vào trong nhà.

Vừa rồi vì cướp quả lê, đột nhiên đưa lên miệng cắn một miếng, khiến răng bà ta lung lay một chút, Tôn Mai bụm miệng hít sâu.

Tô Hiểu Mạn cầm theo giỏ tre nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tối qua còn thừa lại hai quả lê dại, tới sáng hôm nay đã không còn tươi nữa, có chỗ bị nhũn, cũng có chỗ bị dập, Tô Hiểu Mạn cố tình xếp chúng ở phía ngoài cùng chính là để phòng ngừa người lạ hỏi trong giỏ tre có thứ gì.

Lúc Tô Hiểu Mạn đến nhà họ Tô, cha mẹ cũng không có ở nhà, mấy người anh trai cũng không có, chỉ có chị dâu cả Dương Anh Tử ở nhà làm quần áo, Dương Anh Tử vừa thấy Tô Hiểu Mạn tới cửa lập tức trợn trắng mắt.

Chị ta không giống những người khác nhà họ Tô, rất chướng mắt cô em chồng tên Tô Hiểu Mạn này.

“Có mấy người thật biết chọn thời điểm nhỉ, sắp trưa tới nơi rồi, lúc này lại tới làm khách, còn không phải vì một bữa cơm ư.”

“Người có mặt mũi không nên tới vào lúc này.”

Lời châm chọc mỉa mai của chị dâu Tô trực tiếp hướng về phía Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn không thèm để ý, ở trong ấn tượng của cô, người chị dâu này vẫn là một người rất không tồi, mới ban đầu vẫn rất tốt với Tô Hiểu Mạn, tình cảm với anh cả Tô cũng không tệ, chỉ là lúc trước Tô Hiểu Mạn chướng mắt người chị dâu này, hay nói này nói kia trước mặt anh trai, lúc này mới chọc giận chị dâu cả.

Lần này Tô Hiểu Mạn không phải về nhà họ Tô để cãi nhau, cũng không muốn làm cô em chồng cực phẩm kia nữa, không thể làm cho gia đình anh trai chị dâu không yên ổn được, tốt nhất vẫn nên hóa thù thành bạn với chị dâu cả.

“Chị dâu, em trở về gặp cha mẹ.” Tô Hiểu Mạn buông rổ, cười với chị dâu cả một cái.

Chị dâu cả sửng sốt, trước đó cô em chồng này không vừa mắt chị ta, rất khó có khi lộ ra sắc mặt tốt với chị ta, hôm nay cô em chồng này lại biểu hiện vô cùng nhẹ nhàng thân thiện, ngược lại khiến chị ta không biết nên đối đãi như thế nào.

Chính là có câu đánh người chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại.

Chị dâu cả quét mắt liếc nhìn cô một cái, “Ôi ôi, còn mang theo đồ về sao?”

“Ngồi đi, một lát nữa mẹ sẽ trở về, còn cha mà mấy người kia thì trưa nay không về.”

Tô Hiểu Mạn ngồi xuống, chị dâu cả đứng lên đi pha cho cô một cốc nước đường, Tô Hiểu Mạn chú ý tới trước kia chị dâu cả dùng nghề thêu thùa may vá để sống, hình như vẫn đang thêu đồ, cô tập trung nhìn vào, chị dâu cả đang thêu một đống rối loạn lung tung lên.

Tô Hiểu Mạn “...”

Chị dâu cả hơi đỏ mặt, tay nghề kiếm sống của chị rất kém cỏi, một chị gái có quan hệ rất tốt với chị ta bên nhà mẹ đẻ vừa mới sinh cháu trai, chị ta liền nghĩ phải làm một bộ quần áo trẻ con đưa qua đó, một bộ quần áo cho bé nam xinh đẹp, cũng không uổng phí vải dệt, lúc chị ta xuất giá, còn thừa ít vải vụn, vừa khéo thích hợp.

Thấy tầm mắt Tô Hiểu Mạn vẫn luôn dừng ở đống “mạng nhện” mình thêu, chị dâu cả thẹn quá hóa giận: “Hiểu Mạn, cô đang xem cái gì đó?”

“Cô cho rằng, cô làm sẽ tốt hơn sao?”

Vừa dứt lời, chị dâu cả liền chú ý tới trên cái túi trong giỏ tre, thêu một bông hoa thạch lựu tinh tế xinh đẹp, đầu chị dâu cả “oành” một tiếng nổ tung, cô em chồng này của chị ta tuy rằng cực phẩm thật, nhưng cũng xác thật rất là xinh đẹp, nữ công gia chánh cũng không kém.

Lúc trước Tô Hiểu Mạn làm túi cho thanh niên trí thức Khương, chị ta cũng xem qua, may tới may lui, chỉ tốt hơn so với chị ta có một chút xíu, sau lại nghe nói Tô Hiểu Mạn vì về sau có thể gả cho thanh niên trí thức Khương làm một người vợ hiền huệ nên đã nghiêm túc luyện nữ công gia chánh và nấu ăn.

Không nghĩ tới mới trôi qua không bao lâu, đã có thể thêu ra được hình dạng đẹp như vậy?

Chị ta không tin!

“Hiểu Mạn?” Chị dâu cả chỉ vào hoa văn trên túi: “Đây là do cô thêu hả?”

Tô Hiểu Mạn gật gật đầu: “Là em thêu, chị dâu, chị cũng đang thêu hả?”

Chị dâu Tô: “... Ừ.”

Miễn cưỡng xem như là vậy.

Chị dâu cả không mấy tin tưởng đây là do Tô Hiểu Mạn thêu ra: “Hiểu Mạn, thật là do cô thêu hả? Có thể giúp chị dâu thêu trên cái áo này một hình không? Thêu một hình giống như đúc cái này.”

*

Liễu Thục Phượng làm chủ nhiệm hội phụ nữ đang vội vàng chạy về nhà, lúc này vừa vặn nhìn đến sân nhà mình, liền có một bà thím ngăn bà lại.

“Thục Phượng à, cô nhanh nhanh về nhà nhìn xem đi.”

Liễu Thục Phượng: “Xảy ra chuyện gì?”

Tôi mới nghe Tam Nha nói rằng Hiểu Mạn nhà cô về nhà, lúc này chỉ có chị dâu cả của con bé ở nhà đúng không?”

“Không xong rồi.” Liễu Thục Phượng hô một tiếng, nháy mắt không nói thêm câu nào nữa cả, dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng về nhà.

Tính cách Tô Hiểu Mạn không tốt lắm, hiện tại còn bất mãn với người trong nhà mà Dương Anh Tử cũng có nhiều oán hận với Tô Hiểu Mạn.

Hiện tại cặp chị dâu em chồng này cùng ở dưới một mái hiên, còn không có những người khác ở nhà giảng hòa, đó chính là dầu hỏa gặp phải lửa, lập tức sẽ nổ tung ra.

Nếu nháo lên sẽ thành chuyện lớn mất.

“Thục Phượng, cô chậm một chút, đợi tôi với, tôi cũng đi theo xem.”

Bà thím kia vội vã chạy theo phía sau Liễu Thục Phượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play